Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 550



Chương 550

 

Cố Thời liếc mắt nhìn sang, lại nhìn thấy cô bé thất vọng nhìn quái vật nhỏ đang nằm ở dưới đất giữa màn ảnh, thất vọng thì thầm một câu: “Sao lại chết vậy?”

 

Anh ta nhướng mày, đưa tay lấy điện thoại di động: “Cái này khó chơi lắm ư?”

 

Lúc nói chuyện, lại mở thêm một cửa ải nữa, Bé Mèo lập tức vực dậy tinh thần, nghiêng gương mặt nhỏ nhắn qua chờ mong, đồng thời vô cùng lo lắng và nhắc nhở: “Đại ma vương này lợi hại lắm đó, chú phải cẩn thận không thể trúng độc của nó được.”

 

Hai mươi phút sau, một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm vào quái vật nhỏ lại ngã xuống đất không dậy nổi trong màn hình điện thoại, ai nấy cũng đều xấu hổ.

 

Cô bé lẩm bẩm giống như là không vừa ý: “Chú Cố Thời, chú vẫn bị độc hại chết rồi, chú Mộc đâu có bị đại ma vương hại chết đâu.”

 

Vô duyên vô cớ đã nhắc đến tên của Mộc Danh, Cố Thời liền tức giận không có chỗ phát tiết, giả vờ khinh thường nhét điện thoại di động vào trong tay của Bé Mèo: “Trò chơi này không có ý nghĩa, vô cùng không có ý nghĩa.”

 

Cung Kì ở trên giường nghe như vậy thì nhíu mày một cái, ngẩng đầu lên từ trong quyển sách, giọng điệu đã có chút lạnh lẽo: “Được rồi, Bé Mèo, con đừng có quên là con còn có chuyện quan trọng cần phải làm.”

 

Lời nhắc nhở của Cung Kì đã để Bé Mèo yên tĩnh lại, im lặng nhét điện thoại vào trong túi rồi sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh bể cửa sổ tìm kiếm cái gì đó trong cái cặp.

 

Cố Thời thấy thế thì nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ rồi cũng đứng dậy: “Ngày hôm nay không còn thời gian nhiều lắm, tôi về trước đây.”

 

Cung Kì đang đọc một trang cuối cùng của quyển sách, nghe nói vậy thì ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái: “Về đâu?”

 

“Về nhà.” Động tác nhấc chân đi khỏi của người đàn ông dừng lại, lại chỉ vào đồng hồ trên cổ tay của Cung Kì: “Đã đến giờ rồi.”

 

Sự gấp gáp nho nhỏ này bị Cung Kì nhìn thấy, cô ta bất động thanh sắc khép quyển sách lại, cau mày nói toạc ra: “Đi đón con mèo nhỏ nhà anh tan làm có đúng không?”

 

Cố Thời cũng không giải thích cái gì, lời nói đến cổ họng rồi lại liếc nhìn về phía Bé Mèo trong một góc, cũng không thể không im lặng nuốt xuống.

 

Dựa vào trí thông minh của Cung Kì, không khó để có thể phỏng đoán, mấy ngày nay cứ như thế này, vị cô Bao ở trong nhà của Cố Thời sợ đã sớm như ngồi trên bàn chông, trong lòng không thoải mái, muốn tìm gì đó để bù đắp hoặc là xác nhận cái gì đó.

 

Nghĩ đến đây, cô ta liền cong môi nở một nụ cười, trong lòng lại sinh ra cảm xúc muốn so sánh, vô cùng không nói đạo lý mà ngăn cản bước chân của đối phương: “Ai nói là anh có thể đi?”

 

Cố Thời nghe vậy, lại “haiz” một tiếng, giống như là không thể hiểu, nhưng mà lại đối diện với biểu cảm nhẹ nhõm của Cung Kì, anh ta lại nhanh chóng thua trận, bất đắc dĩ thở ra một hơi: “Vậy để tôi đi ra ngoài một chuyến, một lát nữa sẽ trở về.”

 

“Không được, âm thanh từ chối rất thẳng thắn, người phụ nữ dựa trên mép giường, tư thế rất thỏa mãn.

 

“Hai ngày nữa Bé Mèo phải đến trại trẻ mồ côi thăm bạn học của con bé, dự định phải xếp một nghìn con hạc giấy để làm quà mang theo. Lúc đầu tôi có thể làm chuyện này, nhưng mà bất đắc dĩ là bây giờ không làm được rồi, cho nên chỉ có thể nhờ anh thôi, đến lúc đó anh đưa Bé Mèo tới đó, trước lúc đó, anh cũng phải xếp hạc giấy giúp cho con bé.”

 

Người đàn ông đứng khoanh tay ở một bên nghe thấy lời nói này, dường như không thể tin được, đôi mắt run rẩy, trong đầu lại có ba chữ đang quanh quẩn… làm thủ công.

 

Anh ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao người phụ nữ này lại có thể nắm lấy mạng của anh ta dễ như trở bàn tay như thế, đối với thủ công, cậu cả nhà họ Cố đã có ác mộng khi còn nhỏ tuổi.

 

Sau khi lớn lên đã tự an ủi mình, ông trời rất công bằng, cho anh ta sinh ra trong một gia đình như thế này, có tài năng và tướng mạo thì phải lấy đi có gì đó mới có thể không bị giảm thọ.

 

“Tôi vẫn có rất nhiều việc, không có thời gian đâu.” Cả nửa ngày, anh ta thất vọng từ chối, cố gắng nói chuyện với giọng điệu tức giận để che giấu sự chột dạ nho nhỏ.

 

Cung Kì không ngạc nhiên chút nào khi anh ta có phản ứng như vậy, thờ ơ nhún vai một cái, đồng thời còn khoác tay mời người rời khỏi: “Được rồi, vậy thì anh cứ đi về đi, thuận tiện thông báo với cô Bao của anh, kêu cô ta chờ văn kiện của luật sư của tôi.”

 

Đối với Cung Kì hùng hổ dọa người, bình thường Cố Thời không có cách gì để đối phó.

 

Nhìn thấy cô ta cầm lấy cái điện thoại ở bên cạnh, người đàn ông bước hai ba bước lấy điện thoại từ trong tay của cô ta, lập tức nhấn xóa dãy số mà cô ta vừa mới bấm.

 

Cung Kì vô cùng thưởng thức biểu cảm không tình nguyện nhưng mà lại không thể làm gì ở trên mặt của Cố Thời, cô ta ngẩng mặt lên nhìn anh ta, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng chờ đợi thái độ của đối phương.

 

Cả nửa ngày sau hai người vẫn còn đang đấu mắt với nhau, không có gì bất ngờ khi người đàn ông lại là người thua trận trước, anh ta trả điện thoại di động lại, lại im lặng đi đến bên cạnh cô bé: “Được rồi, là do tôi nể mặt Bé Mèo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.