Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 552



Chương 552

 

Mà sau khi Cố Thời cúp điện thoại thì liền trực tiếp đi đến bàn y tá trên lầu hai, cô Bao vừa mới xử lý miệng vết thương xong, đang chờ tiêm ngừa.

 

“Có chuyện gì vậy?” Bước chân của Cố Thời vội vàng, nhìn thấy sắc mặt của cô Bao tái nhợt, chuyện đầu tiên chính là nắm tay của cô ta xem thử.

 

Có lẽ là không chú ý đến lực đạo ở trên tay, cô Bao vô thức co rúm lại một chút, trong miệng lại hít một hơi lạnh: “A, đau quá.”

 

Cô ta rút tay lại bỏ ra sau lưng, lạu dịu dàng cười: “Không có việc gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

 

Dịu dàng xinh đẹp tìm không ra nửa điểm sai lầm, biểu cảm khéo léo hiểu lòng người này rơi vào trong mắt của người đàn ông, bình thường sẽ làm cho bọn họ cảm thấy đau lòng hơn mà thôi.

 

Quả nhiên, lông mày của Cố Thời lại càng nhíu chặt hơn nữa, lần này lại cẩn thận nắm lấy tay của cô ta, tiếp theo đó vừa kiên định vừa bá đạo ra lệnh: “Vươn tay ra, để anh nhìn một chút.”

 

Sau khi vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn đưa tay ra ngoài, trên mu bàn tay có mấy vết máu.

 

“Không có sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi.” Trong ánh mắt khiếp sợ của người đàn ông, từ đầu đến cuối cô Bao đều hiểu chuyện mà nở nụ cười, đồng thời lại giống như buồn bã mà rũ mắt xuống: “Xem ra Ùng Ục vẫn không thích em, có đều không sao hết, ai bảo nó là con mèo của anh chứ.”

 

Vừa mới nói xong, y tá ở bên cạnh đã chuẩn bị thuốc, liền cất giọng gọi: “Cô Bao, vào tiêm thôi.”

 

Vén tay áo lên lộ ra cánh tay trắng nõn thon dài, cô Bao sợ hãi run rẩy, tái nhợt mím môi, nụ cười rất miễn cưỡng: “Em tương đối sợ cái này.”

 

Nói xong, bàn tay che kín vết máu lại vô thức siết chặt lấy tay áo của người đàn ông đứng ở bên cạnh, vừa mới dùng lực một chút, gân xanh trên mu bàn tay lại xuất hiện, nắm chặt đến nỗi mu bàn tay của Cố Thời cảm thấy đau nhức.

 

“Không có sao hết, anh ở đây.” Anh ta không đành lòng, trong lúc nhất thời có rất nhiều cảm xúc phức tạp xông lên đầu, liền đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đỉnh đầu của cô ta, thuận thế để cô ta dựa vào trong lồng ngực của mình, che kín mắt của cô ta: “Không nhìn là được rồi.”

 

Cố Thời của quá khứ chưa từng làm ra loại chuyện dịu dàng, tràn đầy cảm giác bạn trai như thế đối với bất cứ người phụ nữ nào.

 

Mà cô Bao dựa vào ngực của anh ta, thân thể vừa co rúm vừa run rẩy nhanh chóng được làm dịu, chỉ là cánh tay đang ôm hông của anh ta vẫn luôn nắm chặt.

 

Y tá đang chuẩn bị tiêm nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi lén liếc mắt nhìn Cố Thời, có điều quần chúng chủ quan mà tùy hứng đang thảo luận cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy rốt cuộc là bộ phim thanh xuân vườn trường hay là một bộ phim cẩu huyết, chỉ dựa trên nhan sắc của bọn họ mà thôi.

 

Cho nên là dù trong lòng rất ghen tị, còn là bởi vì sự trầm tĩnh cùng với vẻ đẹp trai của người đàn ông làm cho trong lòng bọn họ sinh ra ngọn lửa nhỏ ghen tị.

 

Ngay cả tư thế tiêm thuốc cũng quyến rũ hơn so với trước kia.

 

“Xong rồi.” Nhanh chóng thuần thục tiêm xong, y tá dùng bông gòn đè lại, lại nhếch môi nhìn Cố Thời, ra hiệu cho anh ta nhận lấy, sau đó vừa dọn dẹp và dặn dò một vài thứ: “Ngồi ở đây một lát nữa đi, quan sát nửa tiếng đồng hồ rồi hẵng đi.”

 

Nhìn người kia được đỡ tới ngồi ở trên ghế, rốt cuộc người ta cũng không nhịn được mà nói thẳng một câu: “Vận may của cô không tệ, tìm được một người chồng tốt như thế.”

 

Một chữ chồng này làm người phụ nữ đang yếu ớt đỏ hết cả mặt.

 

Cô ta ho khan hai tiếng, lúng túng giải thích: “Chúng tôi vẫn còn chưa kết hôn.”

 

Cô ta lập tức im lặng ngắm nhìn Cố Thời, cũng không chờ mong anh ta có thể đưa ra phản ứng gì, ngược lại còn vô thức di chuyển chủ đề: “Thật ngại quá, em chỉ nghĩ là có lẽ anh phải về nhà rất khuya, sợ là Ùng Ục bị đói, cho nên em muốn cho nó ăn chút gì đó, tiện thể quét dọn nhà dùm anh, không ngờ tới là nó lại cào em bị thương.”

 

“Là do anh không tốt.” Cố Thời ôm vai của cô Bao, dường như lâm vào một loại cảm xúc nào đó không có cách nào tự kiềm chế.

 

Dừng lại một chút, lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của người phụ nữ ở bên cạnh: “Thật ra thì em có hơi sợ con mèo đó.”

 

Người đàn ông không trả lời, cũng không có cách nào phân biệt được cảm xúc cụ thể trên mặt, mà cô Bao cũng biết tiến biết lùi, nói tới rồi lại thôi, tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu.

 

Chờ thời gian quan sát kết thúc, Cố Thời lại nắm lấy tay của cô Bao, đỡ cô ta dậy: “Em về nhà trước đi, để anh gọi xe cho em.”

 

Anh ta đưa cô ta đi xuống dưới lầu, người phụ nữ kinh ngạc dừng bước ở đầu bậc thang, trên mặt là cảm xúc đau lòng và khó hiểu: “Cô Cung vẫn còn không chịu để anh đi hả?”

 

“Không phải.” Cố Thời cụp mắt xuống, nhẹ giọng giải thích: “Chìa khóa xe của anh vẫn còn đang ở trên lầu, Cung Kì đã nhập viện rồi, Bé Mèo không có ai chăm sóc, mấy ngày nay anh sẽ ở đó. Ngày mai em còn phải đi làm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

 

Nếu như là trước kia thì chắc chắn cô Bao sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tự mình đi đón xe.

 

Nhưng mà ngày hôm nay cô ta lại khẽ cắn môi, nhưng vẫn kiên trì: “Em chờ anh cùng đi lên đón Bé Mèo về nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.