Đợi người giúp việc nhận lấy túi xách trong tay cô ta và cởi áo khoác của cô ta xuống, cô ta cố ý bước qua phòng khách, khóe mắt liếc nhìn thế cục bế tắc trên bàn cờ, như là đang trêu đùa, cô ta nhếch miệng cười: “Bao nhiêu năm như vậy rồi, sao anh vẫn chưa học được chút bản lĩnh từ ba chúng ta thế.
”
Từ thành phố T trở về, vẫn giống như chưa có chuyện gì xảy ra mà gọi một tiếng “ba chúng ta”, lời nói còn có ý chế giễu, đối diện với Tống Nhiễm ung dung mà sắc bén như vậy, Thượng Điền đã không còn thấy lạ nữa rồi.
Anh ta cũng cười theo, tiếp lời cô ta: “Con nhận thua.
Kĩ thuật không giỏi, lép vế chịu thua.
”
Nhìn quân cờ sắp bị ăn mất, Thượng Điền đứng dậy khỏi ghế sofa, lúc chỉnh đốn lại sơ mi thì nhìn sang người phụ nữ đứng bên cạnh với ánh mắt dịu dàng, ấm áp: “Xem ra vẫn phải mời vợ anh ra mặt, thay anh vớt lại chút mặt mũi rồi.
”
Dưới ánh đèn điện, hai người nhìn nhau, ai nấy cũng đều mím môi cười như không cười, giống như đang đối thoại với nhau.
Mà người không biết chân tướng lại cho rằng đó là tình cảm sâu đậm giữa hai vợ chồng.
Nhìn nhau một lúc, Tống Nhiễm cất bước chân, đi qua người đàn ông đứng cạnh mình, ngồi xuống sofa, cúi người giúp ba sắp xếp lại ván cờ mới.
Nghệ thuật chơi cờ của Tống Nhiễm là được ba cô chắp tay dạy từ lúc nhỏ, nên phong cách rất giống với ông, tương đối ổn định, khắc chế nhưng lại được bài trí tỉ mỉ.
So với Thượng Điền thích đi nước mạo hiểm, cô lại kiên nhẫn hơn một chút.
Nhưng hai ba con chơi cờ, tâm tư lại không đặt hết lên ván cờ.
Phòng bếp vẫn chưa gọi đi ăn cơm, Thượng Điền cũng không tiện rời đi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, làm một khán giả nhàn nhã.
Điện thoại trong túi quần rung lên mấy hồi, anh ta cũng không bỏ ra xem, lúc nhận lấy cốc nước ấm từ người giúp việc bên cạnh, lại chợt nghe thấy ông cụ Tống bắt đầu một chủ đề mới.
“Nghe nói lần này con đã có một màn xuất hiện lớn ở thành phố T?” Lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên bàn cờ, giọng nói cũng rất tùy ý, như là không vội xác định điều gì ả.
Tống Nhiễm di chuyển một quân cờ trên bàn cờ, nghe vậy thì cười nhạt: “Không phải bình thường ba đều không thích đọc mấy tin lá cải không xác thực lề đường đó sao?”
Mẹ Tống vừa làm đẹp xong từ trên tầng đi xuống, vừa vặn nghe thấy cuộc đối thoại này, bèn đón lấy đĩa hoa quả trong tay người giúp việc, tự mình mang qua.
Đặt đĩa hoa quả xuống trước mặt Thượng Điền, đáp lời thay ông Tống: “Ba con không phải xem tin tức mà biết đâu.
”
Thượng Điền vẫn ngồi im lặng, cầm cốc nước trong tay, nghe một tiếng giòn giã vang lên trên bàn cờ, ông Tống ăn một quân cờ của Tống Nhiễm, rồi không bình tĩnh tiếp lời.
“Là một người bạn cũ trước kia, lúc con còn nhỏ ba từng đưa con qua đó một lần, nhà họ Đan ở Kim Lăng thành phố T, không biết con có ấn tượng hay không.
”
Ánh mắt Tống Nhiễm khẽ ngưng đọng, cô cũng ăn một quân cờ của ông Tống, rồi đáp: “Không có.
”
Mẹ Tống ngồi một bên nhìn không hiểu thế cờ, nhưng không hiểu sao lại thích không khí này, bất giác giọng nói cao thêm mấy phần, cười đùa theo: “Lúc đó con bé mới có hai ba tuổi, tôi nhớ là sinh nhật một tuổi của cậu con trai bé nhà họ Đan nhỉ, sao con bé nhớ cho được?”
Nói đến đây, Tống Nhiễm như là vẫn không nghe ra bất cứ manh mối nào, chỉ là nghe lời mẹ mình nói, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bà, cười dịu dàng: “Vậy sao, thật sự có chuyện này sao?”
Nhắc đến chuyện xưa, suy nghĩ của mẹ Tống cũng trôi dạt theo kí ức, giống như là đang nhớ đến chuyện gì đó buồn cười: “Cậu con trai bé nhà họ Đan đón sinh nhật một tuổi, rất là phô trương, lễ thôi nôi còn có một dàn người đứng thành vòng trong vườn hoa, muốn nhìn xem thằng bé sẽ lấy thứ gì, kết quả con không nói lời nào, bước đến đã cướp mất món đồ mà người ta thích nhất đi, con trai nhà người ta không cam lòng, ôm chân con khóc lớn…”