Nếu người này thật sự là Tống Nhiễm thì cô ta không có cách nào thuyết phục chính mình rằng tin tức mình vừa nhận được đều nhằm mục đích để đối phương cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa cô ta và Thượng Điền.
Cô rất cố gắng trấn tĩnh lại, cay đắng nhìn vị trí cửa ra vào phòng tắm, nhưng vừa buông tay, còn chưa kịp bước ra thì cả người đã mất trọng tâm, lập tức té ngã xuống đất.
Vừa khéo có hai cô gái trẻ tay trong tay bước vào nhìn thấy cảnh tượng này liền giật mình lập tức đỡ cô ta dậy, đồng thời hốt hoảng gọi người phục vụ trong nhà hàng.
Thượng Điền cũng nhanh nhạy để ý tới động tĩnh bên này, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Tề Uyên được hai cô gái lạ mặt dìu ra, ánh mắt của anh ta lập tức căng thẳng, vô thức đẩy ghế ra chạy lại.
Anh ta đỡ lấy cô từ tay hai người họ, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hai gò má Tề Uyên tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, một tay của cô bám chặn vào người đàn ông, năm ngón tay vô thức bấm mạnh vào da thịt anh ta nhưng cô ta không hề nhận ra điều đó.
“Em không sao.
” Cô ta cố gắng cắn chặt môi, che giấu tất cả sự oán hận trong mắt, bởi vì bộ dáng yếu ớt lúc này khiến người đàn ông luôn không cảnh giác cô này sẽ mất đi khả năng phán đoán căn bản.
Sau đó, cô được đỡ ngồi xuống bàn, chống tay lên bàn cố gắng trấn tĩnh lại hơi thở, một lúc sau quản lý nhà hàng cũng vội vàng chạy đến, sau khi kiên nhẫn hỏi han tình hình liền cử người ra ngoài chờ xe giúp họ: “Trước tiên cứ đến bệnh viện kiểm tra đã.
”
Thượng Điền cúi mắt tỏ vẻ đồng ý, Tề Uyên ở bên cạnh đã bình tĩnh hơn một chút và chiếc di động đang tạm thời bị ngó lơ trên bàn, ánh mắt lóe lên một tia dứt khoát.
Khi người đàn ông bên cạnh đang dìu cô ta ra khỏi cửa, cô ta đột nhiên ấn vào mu bàn tay của anh ta, ngước đôi mắt yếu ớt lên nhìn: “Hình như đồng hồ của em rơi trong nhà WC rồi, anh có thể giúp em tìm nó không?”
Thượng Điền im lặng, tựa hồ có chút do dự, nhưng nhanh chóng gật đầu đứng dậy, trước khi đi quay đầu lại dặn: “Ở đây chờ anh.
”
Đôi môi tái nhợt của Tề Uyên nhếch nhẹ rồi gật đầu một cách yếu ớt.
Nhưng thấy bóng người khuất dần trong góc, cô ta nhanh chóng cầm điện thoại di động trên mặt bàn lên, bấm mật khẩu được nhắc trong tin nhắn, mở giao diện tin nhắn.
Lướt tìm những tin nhắn được lưu nửa tiếng trước, không có ghi chủ tên người gửi nhưng qua ảnh đại diện có thể phán đoán người gửi chính là cô trợ lý của Thượng Điền.
Thứ mà đối phương chuyển gửi là một bức ảnh chụp hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, Tề Uyên bấm mở lớn ảnh và nhận ra chỗ đề tên dưới chữ ký của người chuyển nhượng hợp đồng là “Cố Thời”.
Cô ta cũng nhận ra, đó là chữ viết của chính Cố Thời.
Nỗi tuyệt vọng trong lòng lại dâng lên một chút, cô ta đột nhiên đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa lướt điện thoại và tìm được một dãy số quen thuộc trong giao diện tin nhắn.
Khi những thứ tưởng chừng hoa lệ và bình yên đã bị phá tan bởi những điều kinh khủng, và chúng lồ lộ trước mắt thì người phụ nữ không thể không thức tỉnh đồng thời cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng cú sốc trong lòng mình.
Ánh nắng trên đầu rọi vào mặt khiến cô choáng váng, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng đứng dựa vào tường, cơ thể thì không sao khống chế được, cứ run lên bần bật.
Rõ ràng đang là mùa ấm áp, nhưng mồ hôi lạnh lại toát hết tràng này tới tràng khác, từ đầu đến chân kể cả con tim đều lạnh như băng.
Ở bên kia, chiếc đồng hồ mà Tề Uyên nói đã đánh mất không hề được tìm thấy ở bồn rửa tay, Thượng Điền vừa quay lại định hỏi người phục vụ thì vô tình liếc mắt qua và phát hiện bóng dáng của Tề Uyên đã không thấy đâu nữa, tim anh như đánh rơi cái bộp và trong nháy mắt, anh đã đoán ra được chuyện gì.