Triệt Sắc Tây Y Hà

Chương 2: Chương 2




*Nhà hàng Pháp không tên, thành phố bậc nhất Ichihaga
Vẫn như mọi khi, nhà hàng không tên này thu hút rất nhiều vị khách muốn đến và thưởng thức những món ăn mà người đời thường truyền tai nhau hơn cả sơn hào hải vị.

Và điều mà khiến cho nhà hàng không tên này thu hút khách từ khắp nơi muốn đến thưởng thức một lần trong đời - một năm chỉ mở cửa một lần và chỉ nhận một vị khách duy nhất.
Có rất nhiều người thắc mắc, nhà hàng mở ra không để bán mà chỉ nhận một khách một năm là thế quái nào?
Ông chủ nhà hàng mỉm cười, nhưng để tìm được nhà hàng, rất khó!
Khó như thế nào ư? Chỉ những người thực sự cần đến họ, họ sẽ cho bạn thấy họ đang ở rất gần bạn, nơi mà bạn không thể ngờ tới.
Không sai, đó là những người có tham vọng, trên thế giới này không thể có hơn hai người giống nhau về cả tính cách và ngoại hình, kể cả nhân bản cũng khó mà giống được tính cách sau khi tạo ra.

Song sinh cũng chả bao giờ có cặp nào là giống nhau y đúc về tính cách cả.

Trời sinh ra mỗi người mỗi tính cách và hình hài khác nhau, chúng ta không thể nào biết được một trong số họ, ai là người có tham vọng cao hơn.
Ngôn Tình Vương, ông chủ nhà hàng không tên, anh được cho là một nhân vật bí ẩn, vì trừ nhân viên phục vụ Lý Thành và đầu bếp Mặc Danh ra, chưa một ai nhìn thấy mặt anh ta cả.
"Lý Thành, Mặc Danh, chúng ta có nhiệm vụ mới rồi đây!" trong nhà hàng sang trọng cùng ánh đèn vàng mờ ảo, có ba lính đánh thuê tại đây.
"CT?"
"Cậu có nhầm không đấy? Là CT đó, rốt cuộc lão già đó đang che giấu bao nhiêu bí mật đen tối nữa đây!" Mặc Danh cau mày, như muốn phản đối yêu cầu của ông trùm.
"Cậu nên nhớ, phản bội phải trả giá rất đắt" Ngôn Tình Vương ra vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo Mặc Danh.
"Ai trong chúng ta đều theo ông trùm ít nhất mười năm qua, các cậu còn không rõ, bên phía Liquo, họ vẫn chưa chết hẳn đâu!" Lý Thành xoay xoay khăn lau bàn trên ngón tay, thích thú cười lên.
"Mật giám bên đó vẫn ổn chứ, bọn Liquo không phải bọn ngu đâu.

Cậu đừng quá tự tin." Ngôn Tình Vương xem xét tài liệu trên iPad hồi lâu, phóng to định vị ba người còn lại trên một bản đồ nhỏ.
"Chúng ta phải ra đón ba người bọn họ thôi." Nói rồi Tình Vương chuẩn bị đồ đạc rời nhà hàng.
Mặc Danh thắc mắc "Nhiệm vụ kì này có ghép nhóm sao?"
Lý Thành gật đầu, cởi bỏ tạp dề trên người xuống, bận lên khoác của bộ tuxedo màu đen tuyền không quên quay lại nhìn Mặc Danh.
"Cậu còn ngây người ra đó làm gì? Chúng ta đi thôi."
*Đường bay Ichihaga, sân bay Ichi, thành phố bậc nhất Ichihaga
Chiếc trực thăng màu trắng bay trên cao đang dần đáp xuống gần mặt đất, lực từ cánh quạt đẩy sức gió xung quanh mỗi lúc mạnh hơn, như cơn lốc muốn đánh bay mọi thứ gần nó, mỗi lần như thế cánh quạt lại phát ra tiếng "Bạch, bạch, bạch, bạch!".
Đế chân chiếc trực thăng màu trắng vừa chạm đất, bóng dáng cao ráo màu tóc bạch kim bước xuống, mỹ nam một tay chỉnh lại đôi kính gọng tím than cho thăng bằng, tay còn lại xách theo một chiếc vali da màu đen, nhìn ba người đằng xa, Khang Manh nhếch mép cười "Hừ" một tiếng, bước thẳng về phía bọn họ.
Sau khi chiếc trực thăng màu trắng rời đi, phía xa xa xuất hiện thêm bóng dáng của hai chiếc trực thăng một màu đen, một màu đỏ đáp xuống đất liền cùng lúc.

Cánh quạt hai bên thi nhau đẩy lực gió mạnh đến nổi cả hai chiếc trực thăng đều lung lay và không thể trụ vững nổi đến chân xuống mặt đất.


Một lúc lâu khi hai chiếc trực thăng ổn định được độ thăng bằng, bước xuống từ chiếc trực thăng màu đỏ, vóc dáng cao to như cảnh vệ cùng màu tóc và màu chân mày đỏ hoe, không ai khác chính là Kiệt Giai.

Sự xuất hiện từ nhân vật ở trực thăng màu đen không ai khác là chàng thiếu niên tóc hồng phớt - Lâm Trạch Nhiên.
Cả hai bước xuống trực thăng chỉnh lại bộ suit chỉnh tề, không quên chào đối phương rồi tiến thẳng về phía xa có bóng dáng của bốn người kia.
"Vậy đây là ba nhân vật cùng nhập bọn với tụi này sao?" Mặc Danh nhìn ba chàng thanh niên trước mắt, bày ra vẻ mặt khó coi như kiểu xem thường.
Ngôn Tình Vương ra hiệu, Mặc Danh im bặt.

Thấy thế, Khang Manh tiếp chuyện.
"Hợp tác vui vẻ!" Nói rồi mỹ nam chìa tay về phía ba anh lớn đứng trước mặt.

Tình Vương vui vẻ đáp lại cái bắt tay, Mặc Danh lúng túng, bắt tay cho có, Lý Thành vẫn vẻ mặt cười tươi như hoa nãy giờ đáp lời "Rất vui khi cùng hợp tác với cậu trong phi vụ này!"
"Cảm ơn." Khang Manh quay lại nhìn hai thiếu niên đằng xa, bọn họ lúc này nghiêm túc đến lạ, trông nét mặt khó coi của bọn họ đần ra, Khang Manh búng tay một phát.

Hai thanh niên giật mình, Kiệt Giai lúc này mới lên tiếng "Hợp tác vui vẻ."
Lâm Trạch Nhiên quan sát một lượt, lạnh lùng nói "Hợp tác vui vẻ." rồi cậu rời đi trước.
Ngôn Tình Vương nhìn bóng dáng Lâm Trạch Viên "Để tôi chỉ đường cho các cậu."
Nói rồi anh ra hiệu "Đi theo chúng tôi."
Trước cổng chờ sân bay ba chiếc Mecedes Maybach S680 màu nâu bóng đã đợi sẵn chờ họ, lăn bánh một quãng đường dài, trải qua bao nhiêu con ngõ, xe dừng lại ở trước một con hẻm tối tăm.

Ở cuối con hẻm, sau một lùm cây cao tầm năm mét, đi sâu vào một đoạn ở cổng viên trước, cuối cùng họ cũng tới nơi - nhà hàng Pháp không tên.
"Quả là một mật thất bí mật hoàn hảo!" Khang Manh chỉnh kiếng, bỏ chiếc vali trên bàn.
"Phòng của các cậu đã được chuẩn bị xong trên tầng hai, mỗi người một phòng, các cậu có thể tự bàn với nhau ai chọn phòng nào." Ngôn Tình Vương để chìa khóa ở quầy tiếp nước, cả ba thanh niên cùng nhìn một lượt.

Khang Manh chọn đầu tiên, chìa khóa phòng 202, Kiệt Giai đắn đo một hồi, gã chộp lấy chìa phòng 201, Lâm Trạch Viên cầm chìa khóa phòng còn lại rồi đi thang máy cùng hai người kia lên tầng hai.
Trong thang máy, ba thanh niên không ai mở lời nói một câu, bầu không khí trở nên nặng nề đến khó tả.

Lâm Trạch Nhiên ho trừ một tiếng, thang máy mở cửa, cả ba đi trên hành lang lạnh lẽo, không một tiếng động nào ngoài tiếng bước chân "cộp, cộp" của ba người bọn họ.

Bầu không khí có phần chán nản.
"Chúng ta, à không..


hai cậu không cần dè chừng như vậy chứ.

Có thể làm quen từ giờ!" Khang Manh lên tiếng trước khi hai người kia mở cửa vào phòng.

Lâm Trạch Nhiên tỏ vẻ mặt không mấy quan tâm "Ừm" một tiếng rồi đi thằng vào phòng, đóng cửa lại.

Còn Kiệt Giai có chút bối rối, nhìn gã bây giờ không khác gì một đứa trẻ lớn đầu xấu hổ.
"Kiệt Giai, Shina.

Hợp tác vui vẻ!" Nói rồi gã cúi chào mỹ nam trước mắt.
Khang Manh có chút bất ngờ với anh chàng tóc đỏ hoe vừa mới nói chuyện với mình, mỹ nam chỉ phì cười rồi vào phòng.
Không khí phía dưới bây giờ cũng đang căng thẳng không kém, phải nói sao đây, con hàng chưa tới.
Lý Thành lo lắng, hai bàn tay thon dài của cậu gõ bàn phím laptop không ngừng, mắt cậu dán vào màn hình máy tính lia qua từng chi tiết một của những dòng số lạ.
"Chúng ta trực tiếp mang con hàng về."
Mặc Danh chậc lưỡi, anh ta tỏ vẻ khó chịu "Rắc rối thật, thường con hàng sẽ được gửi tới trước hẻm."
"Đó là đối với mặt hàng khác, mặt hàng lần này có chút đặc biệt." Ngôn Tình Vương môi nhấp nhẹ ly volka trên tay, Lý Thành ngạc nhiên quay lại nhìn anh.
"Đặc biệt sao, nghĩa là?"
Đặc biệt ở đây, những món hàng mà họ được chỉ thị bảo vệ đa số là những vật mang tầm cỡ quốc gia, nếu để lọt thông tin ra ngoài, rất có thể chiến tranh sẽ xảy ra, không chừng bọn họ lại bị nhà nước thanh trừng chẳng may.
Ngôn Tình Vương búng tay một cái "Là một cô gái."
"Hả!" Lúc này không chỉ hai người ngồi trước mặt lên tiếng, vừa đúng lúc ba chàng thanh niên đứng phía sau nghe chuyện cũng đồng thanh cùng một chữ.
"Con hàng mà chúng ta cần bảo vệ lại là một đứa con gái?" Mặc Danh khó hiểu, anh nhảy dựng lên.
"Bảo sao ông trùm chỉ định tập hợp cả sáu con người giỏi nhất trong một nhiệm vụ."
Trí tưởng tượng lúc này của bọn họ, phải nói cùng một suy nghĩ "Người con gái đó rốt cuộc có thân thế như thế nào đối với ông trùm?"
"Đoán xem?" Kiệt Giai lên tiếng, hỏi những người còn lại.
"Đoán xem cái gì?" Lý Thành vẫn đang gõ phím "cách, cách" không ngừng nghỉ.
"Cô gái thần bí đó." Lâm Trạch Nhiên tay cầm cuốn sách ngồi dựa ghế sofa thư thái ngồi đọc.
Trong lúc cả đám bọn họ đang hoài nghi về thân phận của món hàng thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Cả sáu người bọn họ cảnh giác, ai cũng nhìn nhau với vẻ mặt kinh hoàng.
"Không phải anh nói món hàng thường được đưa đến trước hẻm sao? Lần này là tận cửa?" Khang Manh vẻ mặt nghi hoặc, động tác luồn tay ra phía sau thắt lưng lấy khẩu lục MT-116M hãm thanh chỉa ra phía cửa chính, cả năm người còn lại ngạc nhiên khi thấy Khang Manh lôi ra khẩu lục được mệnh danh là "Tử thần thầm lặng trên chiến trường", những khẩu súng hiếm hoi như vậy chỉ có một không hai trên thế giới.
"Cậu!" Trạch Nhiên ngạc nhiên lên tiếng.

"Suỵt!"
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Tiếng súng phát ra từ bên ngoài, cả sáu người lập tức lôi vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng, Lý Thành nhấp phím "Enter" tất cả toàn bộ hệ thống điện tại nhà hàng bị ngắt kết nối.

Ngay lập tức cửa chính bị nổ tung bởi mìn dính.
"Khốn thật, bọn mày là ai?" Tình Vương nấp sau quầy pha chế, mặt anh được che kín bởi một tấm vải đen, chỉ hở mỗi mắt để quan sát xung quanh.
"Mang con nhỏ đó ra đây cho bọn tao!" chất giọng khàn đặt của một tên trong sốchúng cất tiếng.
Mặc Danh suy nghĩ trong đầu "Chưa gì đã tìm đến con hàng? Chính bọn tao đây còn chưa gặp trực tiếp con hàng, lấy đâu con hàng đưa cho bọn bay!"
"Lục soát cho tao!" Nói rồi một đám người mặc đồ cảnh vệ đen xông vào nhà hàng lục tung mọi ngóc ngách.
"Con mẹ tụi bay, chết đi lũ khốn kiếp!" Trạch Nhiên trong bóng tối lao ra, động tác rất nhẹ nhàng, trên cổ của hai tên thuộc hạ gần đó đã xuất hiện vệt đỏ, vệt đỏ mỗi lúc nứt ra mảng to, chỉ biết rằng máu tuôn ra như suối từ cổ bọn chúng, quả là nhanh, gọn, lẹ.

Chỉ chưa đầy một giây, chỉ trong một động tác.
Những người ở đó chứng kiến không tin vào mắt của họ, động tác của Trạch Nhiên giết người thuần thục không chớp mắt.
"Mày, thằng ranh con!" Đám thuộc hạ khác lại lao đến chỗ cậu, chỉ thấy Trạch Nhiên lướt qua bọn chúng, tất cả đều ngã quỵ xuống đất, máu cũng thế thành một vũng lầy nhây nhớp dưới chân cậu, từng bước đi của Trạch Nhiên in trên nền gạch là những dấu chân nhuốm đỏ màu máu địch.
Bên khác Mặc Danh và Kiệt Giai đối kháng bằng rìu lấy từ hộp PCCC, động tác không kém gì Trạch Nhiên, rìu chém phát nào dính phát đó, lưng mỗi tên cứ thế xuất hiện thêm mấy vệt đỏ dài ngoằn, bọn chúng đi được mấy bước đã ọc máu nằm bất động ngay sau đó.

Khả năng chiến đấu của bọn họ thoát ẩn thoát hiện, chưa đầy năm phút, xác chết chồng chất xác chết.

Một khung cảnh không mấy đáng xem, như bãi tha ma tập thể hiện ra trước mắt, bọn họ bước trên vũng máu đỏ thẫm bước ra cửa chính, máu chảy thành dòng xuống bậc thềm cầu thang.

Lý Thành lấy tay quẹt vệt máu còn dính trên má của cậu, thở d.ốc tỏ rõ vẻ mệt mỏi.
Ngôn Tình Vương một bên khác đang chĩa súng vào đầu của một tên còn sống, tra hỏi hắn ta "Là ai sai bọn bay tới đây?"
Tên thuộc hạ còn sót lại duy nhất hắn sợ hãi đến mức đổ mồ hôi ướt cả bộ khoác chống đạn, khiếp thật!
"Tha..

tha mạng..

xin tha mạng..

là Li..

Li..

Á!" tên đó hét toáng lên khi thấy Tình Vương mở chốt lên đạn.
"Là một người đàn ông tóc xanh, anh ta..

anh ta có hình xăm chữ L.


I trên ngón áp út.." tên thuộc lúc này nói năng lắp ba lắp bắp, chữ được chữ mất.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" ba nhát súng vang lên, tiếng la hét thảm thương của tên thuộc hạ vang lên thấu trời đêm.
*Trung tâm thành phố H, thành phố Hameko, giáp thuộc vành đai thành phố H
Tây Y Hà đang trên đường từ siêu thị mua đồ ăn chuẩn bị bữa tối về nhà, vừa bước qua con hẻm nhỏ, đột nhiên một nhóm người mặc đồ đen vây quanh cô tạo thành một vòng tròn kín ép cô vào giữa.
"Các..

các người là ai?"
Tây Y Hà lúc này không sợ, cô nhẹ nhàng để túi đồ xuống đất, mắt quan sát xung quanh, một tên trong số đó chĩa súng vào cô, tiến đến càng lúc một gần.
Cô không chần chờ quật tay tên áo đen khiến hắn ngã nhào ra sau, đồng thời tóm lấy cây súng bắn thẳng vào ngực trái tên áo đen đó, hắn chết ngay tại chỗ.

Bọn còn lại, chúng nó sững người nhìn cô gái trước mắt.
Không đợi đến phát súng thứ hai, ba tên cùng lúc lao tới chỗ cô, một tên đá bay súng cô cầm trên tay, Y Hà ngã người ra sau, đủ để tạo một đường cong hoàn hảo né đòn của hai tên còn lại.

Trên con đường vánh tanh không một bóng người, thiếu nữ một mình đấu lại cả chục tên áo đen, tình cảnh lúc này hỗn loạn vô cùng.
Một tên áo đen quay qua hỏi đồng bọn "Tính sao đây? Điều kiện con hàng còn nguyên và không được giết nó!"
"Kế hoạch B" tên còn lại vừa dứt lời, hắn lấy trong tay áo ra súng gây mê, nhắm thẳng vào Tây Y Hà mà bắn ba phát.
Tay Y Hà cô vừa chạm vào khẩu súng dưới đất, quay lại bắn hai phát vào hai tên sau lưng, cùng lúc đó cô không thể né hết ba mũi kim, không may một mũi kim gây tê sượt qua cánh tay của Y Hà, cô bất giác kêu lên một tiếng "Á!"
"Chết tiệt!" tên cầm súng gây tê thấy vậy liền nép vào góc cột điện gần đó, né được đường đạn của cô, hắn ta cứ thế bắn thêm ba phát kim gây tê về phía Y Hà.
"Á!" Cô kêu lên trong đau đớn, tác dụng gây tê lan một lúc một nhanh, Y Hà từ từ không cảm nhận được gì ngoài việc cánh tay bên trái bị tê liệt hoàn toàn, cô cố lết tới túi đồ lấy điện thoại ra gọi Nguyệt Nhi, nhưng không thể.

Cơ thể cô bắt đầu suy nhược, cảm quan cũng mất dần, mắt cô cứ thế nhắm chặt lại.
"Mau mang con hàng tới địa chỉ được chỉ định đi, trễ giờ giao hàng rồi!"
"Cử người tới thu dọn hiện trường tại đây giúp tôi." Nói rồi tên áo đen cúp điện thoại, một chiếc xe tải trắng chạy tới, Y Hà được bỏ vào trong một thùng giấy gói bạc.

Chiếc xe màu trắng di chuyển đi mất, không còn một dấu tích từ vụ ẩu đả.
Nguyệt Nhi đợi ở nhà, mãi không thấy chị của nhỏ về, nhỏ sốt ruột gọi điện cho bác Chiêu, cả bác Chiêu cũng không biết Y Hà đang ở đâu.

Đợi tới tối khuya cả hai vì quá lo lắng, sốt ruột nên chia nhau đi tìm, sau một giờ đồng hồ đi hết những nơi mà Y Hà từng đến, cả hai cũng không thể tìm thấy cô.

Nguyệt Nhi như sụp đổ, nhỏ ngồi khụy xuống nền đường khóc nức nở.
"Chị Hà, chị đâu rồi, hu hu, bác ơi, chị Hà bỏ con đi thật rồi!" con bé như rơi xuống vực thẳm, hết bị mẹ bỏ rơi, bây giờ người thân duy nhất của nó là Y Hà, cô cũng bỏ nó mà đi.

Nhưng thực chất, cô không hề bỏ rơi đứa em bé bỏng của cô, ngược lại cô đang bị bắt cóc!
Ngay trong đêm trình báo công an, các tờ rơi và thông báo tìm người mất tích chẳng mấy chốc đều là ảnh của Tây Y Hà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.