Triệu Âm

Chương 29: Ma trong gương !



Ngồi trong taxi, tôi suy nghĩ về những gì Diệc Tiểu Phú đã nói.

  Phương pháp anh ấy sử dụng bùa chú khác với tôi, chúng rất hiệu quả khi chống lại những con ma, khiến tôi hơi chạnh lòng. Nhưng điều làm tôi thắc mắc hơn cả là anh ta nhìn vào những ký tự được khắc trên thanh tre của tôi với ảnh mắt ghen tị

  Việc Anh ấy muốn giữ lại những thanh tre của tôi, Tôi không quan tâm lắm. Những ký tự trên đó phải được nghiên cứu kỹ càng chứ không dễ sao chép. Anh ấy chỉ cần giữ chúng mà không biết có sử dụng được không.

  Trước đây, Khi Thầy Chu dạy tôi, ông ấy có một số kỹ năng đặc biệt trong việc khắc bùa chú. Ông ấy cũng nói rằng hiệu quả của những ký tự này sẽ giảm đi rất nhiều nếu chúng được vẽ trên giấy rune, chỉ có phương pháp khắc này mới có hiệu quả.

  Vậy Diệc Tiểu Phú muốn những thứ này có mục đích gì?

  Ngoài ra, anh ta còn khuyên tôi khắc ký tự trên những vật liệu khác. Dường như anh ta cũng hiểu một số ký tự trong phương pháp của tôi.

  Anh chàng này thật khó hiểu?

  Tôi không muốn nghĩ về anh ta nữa. Khi tôi trở lại trường, đã hơn chín giờ tối. Tôi trả tiền và đi về phía cổng trường.

  Ngay khi tôi đến cổng, chị họ của tôi đã đứng cách đó không xa và hét về phía tôi..

  Nhìn xung quanh, bốn, năm cô gái đều mang theo nhiều túi xách và kéo hành lý về phía bên này, rất lỉnh kỉnh.

  Những cô gái này cũng thật điên rồ, Muốn đi mua sắm ngay lập tức này thì ít nhất cũng phải gửi hành lý của mình trở lại ký túc xá trước khi đi mua sắm chứ! Nó làm cho mọi người cảm giác như họ đang đi chạy nạn vậy.

  ”Đừng ngây ra như vậy, đến đây và giúp chúng tôi đi!” Người chị họ hét vào mặt tôi.

  Tôi vội chạy đến và bắt đầu đẩy những chiếc vali nặng nề kia.

  Tôi khá qurn với những cô gái này. Ngoài một cô gái tóc dài có chiều cao tương đương với chị họ của tôi, một số ít khác là bạn cùng phòng của chị ấy. Tôi đã ăn tối với họ khi tôi mới vào trường năm ngoái, đôi khi chào tôi khi tôi gặp họ trong một quán ăn tự phục vụ ở trường hoặc thư viện.

  Một vài người trong số họ đưa cho tôi những chiếc vali trong tay cười toe toét, một trong số họ vẫn mân mê mặt tôi, cười khúc khích và nói cô ấy sẽ làm gì nếu có một người em họ như tôi.

Thật phiền hà quá đi mất.

  Duy chỉ có cô gái tóc dài lạ mặt kia, khi tôi muốn đẩy hộ chiếc vali của cô ấy thì cô ấy né ra, nhìn tôi cười nhạt: ” Không, tự tôi làm được!”

  Bực mình, giúp không công còn tỏ thái độ. Sau khi cô ấy từ chối, tôi chỉ mỉm cười với cô ấy và phớt lờ luôn. Không phải tất cả đàn ông đều nhún mình khi nhìn thấy gái đẹp. Mặc dù cô gái này đẹp thật, nhưng tôi chẳng việc gì phải năn nỉ cô ta cả.

  Chị họ của tôi khẽ cau mày và nhìn cô gái, nhưng chị ấy không nói nhiều, vỗ vai tôi cười nói: “Thôi nào, chị sẽ mời em đi ăn tối mai, chị sẽ giới thiệu em với một cô gái xinh đẹp!”

  Tôi cười gượng, rồi kéo một vài chiếc vali theo họ vào cổng trường.

  Một vài cô gái trò chuyện một cách hào hứng. Sau khi mua sắm quá lâu như vậy mà họ không cảm thấy mệt chút nào. Họ xứng đáng là những sinh vật bị chảy máu trong một tuần mà không chết. Trong tương lai, nếu tôi tìm bạn gái, tôi chắc chắn tìm kiếm kiểu người thích ở nhà cả ngày, chứ phụ nữ mà thích mua sắm kiểu này thật khủng khiếp.

  Đi sau họ, nhìn họ trò chuyện và cười đùa, tôi thấy rằng cô gái tóc dài có vẻ không vui vẻ hòa đồng lắm, hiếm khi chủ động giao tiếp với ai khác. Thỉnh thoảng, tôi thấy cô ấy nói vài lời với chị họ của tôi, còn lại chỉ thấy cúi đầu rồi đi.

  Thật khó giải thích thái độ kỳ lạ của cô gái này, nhưng điều này có liên quan gì đến tôi?

  Không suy nghĩ về điều đó nữa, tiếp tục kéo hành lý của các cô gái và đi theo họ xuống tầng dưới của ký túc xá nữ.

  ”Mệt chết được, hôm nay đi quá nhiều rồi, nhanh lên lầu đi tắm rồi ngủ!”

  ”Chà, tôi sẽ phải thử bộ đồ ngủ gợi cảm mới mua, biết đâu sẽ làm bạn trai tôi bất ngờ!”

  ”Tôi cũng muốn thử, nếu bạn trai tôi dám nói không đẹp, tôi sẽ thiến anh ta ngay lập tức! “

  Một vài cô gái nói về những điều như vậy một cách thao thao bất tuyệt, hoàn toàn bỏ qua cảm giác ngây thơ trong sáng của tôi, hoàn toàn coi tôi như người vô hình.

  Sau khi lấy vali của mình từ tôi, họ mỉm cười và vẫy tay bước vào tòa nhà ký túc nữ. Tôi liếc nhìn một chút về phía cổng tòa nhà ký túc xá nữ để xem có cảnh “mùa xuân” nào không. Các bạn trẻ ơi, tò mò là chuyện bình thường nhé ^^.

  Tuy nhiên, khi tôi thấy người lao công ở cửa nhìn chằm chằm vào tôi với cây chổi trên tay, tôi vội vàng chuyển sự chú ý của mình.

  Các cô gái ở trên lầu, còn chị họ vẫn đứng bên cạnh tôi, nheo mắt nhìn tôi và nói: “Nói thật đi, tại sao hôm nay lại gọi cho chị để hỏi chuyện về Hoàng Mẫn?

  ”Hả? “Tôi ngây người ra, rồi mỉm cười và nói:” Không có gì! Mà cho em hỏi, cô gái đó có mái tóc dài đó là ai! Tại sao trước đây em chưa gặp cô ấy? Cô ấy đi mua sắm cùng chị à? “

Tốt nhất là thay đổi chủ đề là vì tôi không biết cách trả lời câu hỏi của chị họ như nào, không có cách nào để giải thích.

  Mặc dù cách chuyển chủ đề của tôi hơi lộ liễu, nhưng nó vẫn khá có tác dụng. Nghe tôi nói vậy, chị họ cau mày nhìn tôi, chị ấy nói vẻ nghiêm túc: “Đừng nói với tôi là cậu đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên nhé? Bỏ ngay ý định đó đi nếu không muốn chết sớm! “

  Tôi không nghĩ chị ấy lại nói nặng nề đến vậy. Chị họ tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Cô ấy hơi khác chúng tôi. Cô ấy là con của bạn bố tôi. Học cùng lớp với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ thèm đến trường. Tôi đã không biết năm nay cô ấy nghĩ thế nào mà quay lại trường. Tính khí của cô ấy hơi kỳ lạ. Tốt hơn là cậu không nên tiếp xúc quá nhiều với cô ấy … Chà, hơi muộn rồi đấy, về đi ngủ thôi! “

Nói xong, chị họ vội vã vẫy tay tạm biệt tôi và rời đi, như thể tôi sợ rằng tôi sẽ hỏi thêm về cô gái ấy.

  Những lời nói của chị họ không rõ ràng, như thể đang che giấu điều gì đó.

  Tôi lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa và quay về phía ký túc xá nam.

  Mặc dù chưa chính thức bắt đầu năm học, nhưng tòa nhà ký túc xá nam rất sôi động vào ban đêm, âm thanh của tiếng la hét, nhiều anh chàng mặc quần đùi cởi trần chạy trên hành lang. Thỉnh thoảng, có một tiếng động lớn từ một phòng nào đó, họ đang chơi bài hoặc trò gì đó. Ồn ào là cuộc sống bình thường hàng ngày của ký túc xá nam.

  Tôi đi qua hành lang của ký túc xá và chào một vài người quen thuộc. Ai đó hỏi tôi về việc Tung Hạo nhảy lầu vào ban ngày. Tôi lắc đầu và không trả lời.

  Trở lại trước phòng của tôi, tôi lấy chìa khóa ra và mở cửa.

  Khoảnh khắc tôi mở cửa, tôi cảm thấy một chút lạnh lẽo thoáng qua từ phía trong.

  Trong hoàn cảnh bình thường, tôi có thể không quan tâm quá nhiều, nhưng tôi vừa chạy ra khỏi bệnh viện chết tiệt cách đây không lâu nên vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.

  Theo bản năng, Tôi với tay vào túi và cầm con dao nhỏ màu đen. Lúc này, tinh thần tập trung cao độ, cẩn thận bật công tắc trên tường, đèn được bật lên.

  Phòng ký túc không rộng nên Sau khi đèn sáng, toàn bộ khung cảnh trong phòng hiện lên rõ ràng.

  Các phòng ký túc xá của chúng tôi đều được bố trí những chiếc giường và bàn học. Nhìn xung quanh, không có gì đáng nghi ngờ, tôi hướng mắt vào phòng tắm.

  Ký túc xá của Đại học Sư phạm vẫn thuận tiện hơn. Mỗi Phòng ký túc xá được trang bị một nhà vệ sinh nhỏ khép kín. Không giống như một số ký túc xá đại học khác, nhà vệ sinh chung rất bất tiện.

  Tôi nheo mắt, cầm con dao trong tay và nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra.

  Vẫn không có gì đáng nghi trong phòng tắm, khi tôi bước vào phòng tắm, một cảm giác thật mát mẻ.

  Sau hơn một tháng đi theo thầy Chu, nhận thức của tôi nhạy cảm hơn nhiều so với trước đây. Sau một thoáng, tôi đi thẳng đến chiếc gương lớn trong phòng tắm và tháo vòi trên bồn rửa.

  ”Chết tiệt, chạy suốt một ngày, trời thì nóng!” Tôi lẩm bẩm, cúi đầu xuống và rửa mặt bằng một tay.

  Tất nhiên, tôi không thực sự muốn rửa mặt. Sự cảnh giác cao độ trong tôi vào lúc này, cơ thể tôi rất căng và tôi sẵn sàng để chiến đấu.

  Ngay lúc tôi cúi đầu xuống nước, từ sự phản chiếu trong nước, tôi thấy rõ một bàn tay thò ra khỏi gương. Bàn tay rất trắng, khẽ vươn ra, mục tiêu là đầu tôi.

  Chọn đúng lúc này à!

  Tôi nhanh chóng lùi lại, bàn tay cầm con dao trong túi tôi nhanh chóng duỗi ra, đâm con dao vào lòng bàn tay kia, găm vào bồn rửa tay.

  ”Ah ~” Tiếng hét la hét phát ra từ gương.

  Trong gương, tôi thấy một khuôn mặt hung ác, trong khi gào thét, móng tay kia vút lên, sắc như một con dao và túm lấy cổ tôi.

  Tôi đã có biện pháp phòng ngừa. Mặc dù không có thanh tre nào trong túi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có lựa chọn nào khác.

  Tôi cắn đầu lưỡi của mình, hơi đau, nhưng tôi không quan tâm đến nó vào lúc này, phun ra một ngụm máu.

  ”Phụtttttt!” Máu thực ra được phun vào mặt tôi trong gương.

  Con ma hét lên một lần nữa, toàn bộ khuôn mặt bị biến dạng, máu thịt dần tan biến thành một làn khói đen nhẹ. Con ma muốn vùng vẫy, nhưng bàn tay bị con dao của tôi găm vào bồn rửa nên không thể trốn thoát.

  Tôi lại mút máu đầu lưỡi. Khi tôi chuẩn bị phun ra một ngụm máu nữa thì nghe tiếng nài nỉ trong gương: “Không, làm ơn, làm ơn hãy để tôi đi!”

  Tôi hơi ấn tượng bởi giọng nói này, nó chính là Con ma nữ nhập vào Tông Hạo trong bệnh viện, là thủ phạm khiến Tông Hạo nhảy khỏi tòa nhà hôm nay.

  Sau khi cô ta nói điều này, một gợn sóng xuất hiện trên gương. Hình ảnh trong gương biến thành một người phụ nữ. Nói chính xác, nó biến thành một người phụ nữ với khuôn mặt đầy máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.