Gần đây tôi có một việc phiền lòng, tôi đã yêu một người đàn ông.
Tuy rằng tôi cũng là một tên đàn ông, nhưng đây không phải vấn đề chính của việc này. Dẫu sao chuyện tôi yêu đàn ông cả thành phố đều biết, bởi vì bạn trai tôi là Triệu công tử, cháu trai Thị trưởng, là con trai của Triệu tứ gia máu mặt nhất vùng, em trai của vợ Đại soái Hoắc quân phiệt.
Mà vấn đề là ở chỗ, người đàn ông mà tôi yêu lại không phải Triệu công tử.
Ôi, phụ nữ, tên cưng là lả lơi ong bướm. Ôi, đàn ông, tên của cưng chính là bướm ong lơi lả! [0]
Tôi nâng quyển sách, đắm mình vào sầu bi, sự sầu bi vô tận.
Cả thế gian giờ đang ca tụng tự do yêu đương, nhưng sẽ chẳng có ai khen tôi “vong ân phụ nghĩa” đâu. Nhưng nếu tình yêu lẫn với quá nhiều ân nghĩa, thì khó có thể đơn thuần được. Mà quan trọng là tôi cũng khó có thể nghĩ đơn thuần được cơ, chứ Triệu công tử thì rất đơn thuần. Lúc tôi tan cửa nát nhà, gã rất đơn thuần chứa chấp tôi để có người đi học cùng gã, học với gã đến mười tám, cùng học trường Tây nhưng tôi ra được trường còn gã thì tạch tốt nghiệp, sau đấy thì gã “ngủ” tôi.
[1] Trường Tây là tui để vậy thôi, thực ra đây là những trường có lối dạy, các kiến thức dạy tân tiến từ nước ngoài ở thời dân quốc, dễ hình dung thì nôm na như trường quốc tế bây giờ cũng được.
Trước mười tám tuổi tôi cứ thắc mắc mãi sao gã lại tốt với tôi như vậy, cuối cùng đã có đáp án, chả gì hết.
Thôi coi như cũng cầu được ước thấy rồi, hết thắc mắc.
Fuck his mom!
Tôi chưa có nói cái gì hết nha, cưng cũng chưa nghe được gì cả nhé.
“Nhất Tâm, ra đây.”
À há Triệu công tử đã về, gã đang gọi tôi.
Tôi tên là Khâu Nhất Tâm[2]. Hơi chột dạ một tý.
[2] Nhất Tâm = Một lòng (một dạ) =)), ý là chung thủy, nhưng mà Khâu tiên sinh đâu chung thủy đâu nên anh chột dạ =))
Tôi đi tới phòng khách, thấy Triệu công tử đang bỏ mũ xuống, mũ màu xanh lục[3].
Tâm trạng thật phức tạp quớ.
[3] Đội mũ xanh: người TQ dùng với nghĩa “bị cắm sừng”
Nói thật, tôi nghĩ não gã hơi gặp vấn đề nhiều năm lắm rồi.
Gã thấy tôi, nói ngay: “Làm gì mãi mới xuống? Lại đây, có cái này tặng em.”
Tôi đi sang đó, gã liền đưa tôi một quyển sách.
Tôi nói: “Cảm ơn anh.”
Gã lập tức ghé mặt qua, ý là để tôi hôn hôn gã.
Tôi ứ muốn hôn lắm, gã đã tặng cho tôi mười quyển này rồi đó, có thể để tâm một tẹo được không hả?
Tôi đành phải bảo với gã là vừa ở trên lầu tôi mới ăn mấy thứ, chưa lau mồm, không muốn dây dầu mỡ đầy mặt gã.
Gã bảo không sao, không việc gì, gã hôn tôi cũng được.
Chờ gã hôn xong, tôi mới hỏi miệng gã có vị gì vậy. Gã nói gã đói bụng nên vừa mới ăn một cái bánh chiên ở bên ngoài.
Tôi thành tâm hy vọng rằng ngày nào gã cũng thế đi, để tôi có thể giảm bớt thật nhiều cảm giác tội lỗi.
Trái tim tôi chết rồi, bét nhất thì cũng là một hồ nước chết.
Triệu công tử vừa thay quần áo vừa nói: “Buổi tối phải tham gia một buổi tiệc khiêu vũ chiêu đãi ông chủ Trịnh, em đi cùng với anh.”
Tôi cảm giác thấy có gió xuân đến khuấy động hồ nước của tôi rồi đó!
Gã liếc tôi một cái: “Sao em cũng thay đồ làm gì? Chiều nãy anh đi quán thuốc phiện một chuyến, ám mùi mới thay, còn em cả một ngày chưa ra ngoài còn gì?”
Tôi thả quần áo xuống, nói rất tự nhiên: “Đổi chỗ treo thôi.”
Gã nói: “Thế thôi em cũng thay đi, mặc bộ hợp đôi với anh ấy.”
Tôi chọn một bộ chẳng liên quan quái gì đến gã luôn.
Gã hơi không vui hỏi tôi: “Anh mặc xanh lá em mặc đồ đỏ là có ý gì?”
Tôi thật sự chẳng hiểu sao gã lại thích mặc màu xanh lá đến vậy. Tôi nói dối không chớp mắt: “Như vậy mới thời thượng.”
Gã bảo: “Thời thượng cái khỉ, em tưởng ông đây ngu chắc? Có phải em không muốn “hợp tác” với ông đây nữa đúng không? Tháng này vừa bảo lên giường cái là em đau dạ dày ngay, đau đau cái mịa em! Có tin anh quất em không hử?”
Tôi nói: “Em không thích màu xanh lục, Triệu Long anh có ngon thì quất chết em đi, hôm nay anh không quất chết em thì anh đổi thành họ em!”
“Cứ lẩm bẩm làm cái khỉ gì!” Vẻ mặt gã chợt đổi, rút dây lưng từ bên hông ra, gào mồm nói, “Thay bộ màu lam kia cho anh! Đỏ phối với xanh lam trông có kinh không chứ? Em đi học trường Tây đúng phí tiền!”
Tôi hận gã, gã có thể quất tôi thật một trận không vậy?
Tôi với Triệu công tử cùng đến buổi tiệc khiêu vũ. Rất nhiều người nhao nhao đến hỏi han chúng tôi, khen tôi với gã càng ngày càng trai tài trai sắc, xứng đôi vừa lứa.
Triệu công tử khinh thường lắm, lén lút bảo với tôi: “Còn cần bọn họ phải nói chắc?”
Tôi cũng cảm thấy bọn họ không cần phải trợn mắt nói dối thế đâu.
Không lâu sau đã có người bảo ông chủ Trịnh tới rồi.
Cung đàn của lòng tôi lại bị thần Tình yêu gảy một phát. Tôi cầm lòng không đặng nhìn sang, trông thấy người ấy được đám người vây quanh.
Anh ta tên là Trịnh Tề, nghe nói từ kinh thành tới. Cũng không biết ai chống lưng mà kinh doanh buôn bán lớn lắm, lại văn minh lễ phép, phong độ lịch thiệp, còn hiểu biết từ Trung sang Tây nữa. Tôi nghi anh này còn từng ra nước ngoài du học.
Triệu công tử dẫn tôi đi chào hỏi ngài Trịnh.
Anh Trịnh khẽ cười một cái, tôi lập tức say trong nụ cười của anh ta.
Anh Trịnh nói có mang quà từ xa đến cho tôi, tôi được dịp nhận quyển tiểu thuyết bản gốc tiếng nước ngoài mà có tìm khắp hiệu sách cũng không thấy.
Anh Trịnh mời tôi khiêu vũ, thế là tôi bị Triệu công tử giẫm chân một phát ngay tắp lự. Gã bảo tôi đau dạ dày không nhảy được.
Tôi bảo đột nhiên dạ dày tôi không đau nữa, Triệu công tử bảo không dạ dày em vẫn đau, tôi bảo tôi thật sự không đau, Triệu công tử lại hỏi tôi có muốn tự đau không hay để gã giúp tôi đau, tôi bảo đột nhiên tôi cảm thấy có hơi đau một xíu.
Thế là anh Trịnh bèn đổi thành mời Triệu công tử khiêu vũ theo lễ phép.
Triệu Long cái đồ mặt dày!
Sau khi Triệu công tử giẫm chân anh Trịnh vô số lần xong, quay lại bên cạnh tôi, rồi bảo tôi đau dạ dày muốn sai tài xế đưa tôi về trước. Tôi bảo dạ dày tôi đột nhiên không đau nữa rồi, Triệu công tử bảo không dạ dày em vẫn còn đau, tôi nói tôi thật sự không đau mà, Triệu công tử hỏi tôi muốn tự đau hay là gã giúp tôi đau, tôi bảo anh có ngon thì lập tức làm tôi đau dạ dày đi, nếu không đau chết tôi anh phải đổi sang họ tôi. Thế là sắc mặt Triệu công tử thoắt biến, vén tay áo, đổ kềnh lên trên sô pha, gã bảo gã đột nhiên đau dạ dày. =:)))))
Tôi với Triệu công tử về nhà trước.
Về nhà, đóng cửa lại, Triệu công tử bảo muốn bàn chuyện với tôi chút. Đời này gã bàn chuyện với tôi được hai lần, lần đầu tiên là khi tôi mười tám tuổi, lần thứ hai là hôm nay.
Tôi nói: “Nào mình bàn.”
Triệu công tử hỏi: “Có phải em ưng mắt gã họ Trịnh hay không?”
Tôi nói: “Vâng.”
Triệu công tử nói: “Thế được rồi, em đi mà tìm gã đấy đi.”
Tôi hỏi: “Thật luôn?”
Triệu công tử nói: “Không thật thì giả à? Xéo xéo xéo.”
Tôi quyết đoán xoay người lao đi ngay lập tức, không dám ngừng chân.
Nhưng thế mà cũng không kịp!
Triệu công tử như thể một cơn lốc xoáy nhỏ thổi tới cửa, khóa trái giữ cửa lại, chỉ vào tôi: “Mẹ em đi thật đấy hả?! Em dùng đầu ngẫm xem được hay không thể được chứ! Đi học để làm cái đếch gì?!”
Tôi nói: “Nhưng anh bảo em đi.”
Triệu công tử lại hỏi: “Thế anh không cho em đi có phải em cũng không đi đúng không? Mẹ nó chứ có lần nào em nghe lời anh đâu?!”
Tôi tận tình khuyên nhủ: “Giữa em và anh, thật sự không có tình yêu.”
Triệu công tử quát tôi: “Chó mới muốn có tình yêu với em! Ông đây chỉ muốn chịch em! Em hiểu rõ chút đi được không?!”
Tôi tiếp tục tận tình khuyên gã: “Kim Tiên Nhi rất thích anh, cậu ta yêu anh đấy.”
Triệu công tử lại quát tôi: “Mẹ nó đã bảo anh chưa bao giờ “làm” cậu ta! Em muốn cắn anh chuyện này đến Tết sang năm đấy à?!”
Tôi vẫn cứ tận tình khuyên bảo: “Ép buộc là hoàn toàn không có hạnh phúc.”
Triệu công tử tiếp tục quát tôi: “Em mà còn như vậy là muốn ép Kim Tiên Nhi phải chết đấy, em nhất định muốn anh đuổi cậu ta đi nơi khác mới được hả?!”
Tôi bình tĩnh nói: “Thì em không nhắc đến Kim Tiên Nhi nữa rồi thây.”
Triệu công tử quát tôi: “Ông đây đâu làm gì có lỗi với em đâu hả?! Ngày nào cũng vậy! Từ lớp trưởng lớp em đến thầy em đến bố anh! Đến cậu anh em cũng từng thích! Diễn vai kép võ đó anh còn chẳng nhớ tên gì! Hả! Công nhân khuân gạo! Nhân viên quầy ngân hàng! Người nước ngoài ở cửa hàng bánh ngọt! Bây giờ mẹ nó một tên thái giám em cũng phải thích! Hả!”
Tôi: “Hả?”
“Hả cái quái gì mà hả! Hả!” Triệu công tử bóp cổ tôi gào, “Mẹ nó Trịnh Tề là một tên thái giám chết bầm em cũng không nhận ra hả?!”
Tôi: “Hả?”
“Hả cái quái gì mà hả! Hả!” Triệu công tử tiếp tục bóp cổ tôi, “Mắt mù à em?! Thế em nghĩ gã giàu vì cái gì hả? Trộm đồ cổ trong cung ra ngoài bán đấy!”
Tôi bình tĩnh nói: “Plato.”
Triệu công tử hỏi: “Là cái gì?”
Tôi nói: “Là plato.”
[4] Plato: nhà triết học nổi tiếng Hy Lạp cổ, có tài ăn nói. Người được tin rằng có ong mật đậu trên môi khi còn nhỏ nên mới ăn nói ngọt ngào, trôi chảy thế. Còn triết lý tình yêu Platon được đặt theo tên ông, là tình yêu không có tình dục =)))
Gã hỏi: “Cái đó là cái giống dở gì vậy?!”
Tôi nói: “Đây là nguyên nhân mà anh và em không thể nảy sinh tình yêu được đấy, em với anh căn bản không chung sở thích không nói chuyện được với nhau.”
Gã nói: “Anh cũng đâu định có chung sở thích để nói chuyện với em đâu!”
Tôi nói: “Em không thèm quan tâm anh ta có phải thái giám hay không, em chỉ quan tâm anh ta có hiểu Plato hay không thôi.”
Triệu công tử hỏi: “Vậy em có quan tâm gã có vợ hay chưa không hả?”
Tôi: “Hả?”
Triệu công tử nói: “Cung nữ đó! Đối thực[5]! Chính là người phụ nữ luôn đứng đằng sau gã đó!”
[5] Thời phong kiến TQ trong cung thái giám cung nữ không được phép lấy vợ, gả chồng. Nên các thái giám và cung nữ thường ngấm ngầm sống với nhau như vợ chồng, có trường hợp nhận con nuôi, để nương tựa lẫn nhau.
Tôi: “Đấy không phải em nuôi của anh ta á?”
Triệu công tử cười một cái vẻ lạnh lùng: “Bố anh còn bảo với người ta em là em nuôi của anh kìa.”
Tôi khẩn khoản nói: “Vậy xin anh hãy đối xử với em như một người em nuôi có được không?”
Triệu công tử nói: “Ố, được thôi.”
Xem ra Triệu công tử là một đứa anh còn chả bằng cầm thú.
Gã đã ép tôi gọi gã anh ơi cả một đêm.
Ha ha ha.
Tình yêu và tự do của tôi một lần nữa chớm mầm, rồi cứ thế mà bị Triệu công tử bóp chết từ trong trứng nước.
Ghét Triệu công tử!
[0] Câu gốc là “Frailty, Thy Name is Woman” trong vở Halmet của Shakespreare. Dịch sơ: Ôi không chung thủy, tên của ngươi chính là phụ nữ. Câu này là nhân vật Hamlet chỉ trích mẹ mình tái giá với chú khi bố vừa mới chết, có phân tích chỉ ra ý nghĩa sâu xa hơn của nó là ám chỉ sự yếu đuối của bà, vì sợ phải sống độc lập nên vội vả đi tìm người dựa dẫm. Hàm nghĩa này cũng xuyên suốt nội dung vở kịch, túm lại nghĩa đen nôm na là: phụ nữ thì yếu đuối, thành ra không chung thủy. Áp dụng vào truyện thì hiểu là: Là phụ nữ thì không chung thủy, là đàn ông thì lăng nhăng =)) anh Nhất Tâm đang tự trào mình, đổ tại mình là đàn ông nên mình lăng nhăng.