Triệu công tử bảo phải về nhà nói chuyện với Triệu tứ gia một chút.
Tôi bảo gã đừng lừa tôi, nói chuyện một chút của gã chính là nổi cáu đập đồ đạc.
Triệu công tử ném cái điện thoại ngay tại chỗ: “Rốt cuộc là ai lừa ai?!”
Gã lạnh lùng nhìn tôi: “Bây giờ ông không muốn nhìn thấy bản mặt em, cút ngay.”
Tôi không thể rời đi từ cửa trước được, nếu như gã đi tìm Triệu tứ gia, thì chỉ e sau đó gã thật sự sẽ không nhìn thấy tôi nữa, tôi sẽ bị Triệu tứ gia chôn sống.
Tôi nhanh chóng khóa trái cửa, vứt chìa khóa ra ngoài qua cửa sổ. Dù sao điện thoại cũng bị gã ném vỡ rồi, không gọi được người đến nhặt chìa khóa.
Triệu công tử lạnh lùng nhìn tôi một chốc, quay người bò từ cửa sổ ra ngoài.
Người xưa sơ ý mất Kinh Châu, tôi sơ ý đánh mất hơi thở của chính mình.
[0] Sơ ý mất Kinh Châu: Là một điển cố TQ. Thời Đông Hán, TQ chia làm mười ba châu, trong đó có Kinh Châu. Đây là ngã ba đất nước, là địa điểm quan trọng về quân sự nên các thế lực đều tranh giành để có được nó. Sau trận Xích Bích, Lưu Bị để Quan Vũ ở lại trấn thủ Kinh Châu, nhưng do y đuổi đánh Tào Tháo ở Phàn Thành, nên bị Tôn Quyền nhân dịp này sai Lữ Mông chiếm mất ba quận trong châu. Từ đây điển cố này ý chỉ vì sự sơ suất mà gây ra sai lầm lớn.
Tôi trơ mắt nhìn gã bò từ cửa sổ ra ngoài, dăm ba bước đã nhảy xuống tầng một. Lúc trước đáng lẽ tôi phải chọn tầng sáu chứ không phải tầng hai, thế chí ít còn có thể dọa gã một chút.
Tôi cũng bò từ cửa sổ ra ngoài, nói chung tôi không thể để gã đi tìm Triệu tứ gia được.
Gã quay đầu lại nhìn thoáng qua, quát tôi: “Quay vào! Ông chỉ đi nhặt cái chìa khóa!”
Tôi nói: “Anh về thì em mới về.”
Gã cũng biết mất mặt, ngó quanh, nhặt được chìa khóa xong là bước như bay về liền.
“Xuống!”
Tôi leo từ cửa sổ xuống, nói: “Tối hôm qua em uống say.”
Triệu công tử ngồi trên sô pha, cười lạnh nói: “Say rượu mới nói thật.”
Đây chính là nguyên nhân tôi không thích đi dự tiệc với gã. Tôi chỉ sợ mình say rượu lại không kìm được làm thịt gã, mười tám tuổi như thế cũng là do tôi uống nhiều rượu mà ra.
Tôi nói: “Xin lỗi, lần sau em sẽ không thế nữa.”
Gã nói: “Tôi đi nói rõ với bố, làm em cút. Làm như tôi thèm khát em lắm không bằng, thèm em động một tý là đau hết chỗ này đến chỗ kia à?”
Tôi nói: “Em sẽ bị chôn sống mất.”
Gã lạnh lùng nhìn tôi: “Có phải em cảm thấy nhà tôi toàn kẻ bắt dân lành làm đĩ hay không?”
Tôi đáp: “Em rất biết ơn lão gia, thật.”
Gã đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi ôm chặt gã kéo về sau cản lại, nhưng không kéo nổi, bị gã kéo ra ngoài.
Chúng tôi mặc áo ngủ đi dép lê về nhà chính.
Triệu tứ gia cười ha ha: “Tai mấy đứa thính thật!”
Tôi và Triệu công tử đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dì Mười Ba vuốt ve bụng dưới phẳng của bà, khẽ cười vẻ đầy tình mẫu tử: “Mẹ con đúng là có cảm ứng, có lần Tiểu Long ở xa bị bệnh mà em cũng mơ thấy.”
Ồ, thì ra là dì Mười Ba có thai.
Triệu công tử nói: “Con cũng vừa mới biết.”
Lòng tôi chợt lạnh.
Triệu tứ gia hỏi: “Thế vậy hai đứa vác cái bộ dạng như vậy về làm gì? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, nhà họ Triệu ta phải có thể diện, là thể diện đấy. Nhất Tâm à, con hiểu chuyện hơn thằng Long, thì con phải quản nó tý, tại sao con cũng hùa theo nó?”
Triệu công tử cau mày: “Em ấy quản thế đếch nào được!”
Dì Mười Ba nói gã: “Ăn nói với bố con kiểu gì thế?”
Triệu công tử nhẫn nhịn, nói: “Con có chuyện muốn nói với bố, nói riêng.”
Tôi căng thẳng nhìn gã.
Triệu tứ gia nhìn thoáng qua tôi: “Nhất Tâm con đưa bà ấy về nghỉ đi, chút nữa thì đến phòng sách.”
Tôi chỉ còn chút thời gian sống ngắn ngủi, đưa dì Mười Ba về xong sẽ mất mạng.
Tôi đến phòng sách, đẩy cửa ra, liền thấy Triệu công tử ngồi đưa lưng về phía tôi.
Triệu tứ gia hỏi tôi: “Biết là chuyện gì không?”
Tôi giữ im lặng, bởi vì mỗi một câu nói của tôi đều là lời khai trước tòa.
Triệu công tử không kìm được, nói: “Con không muốn “ngủ” cậu ta nữa, mà cậu ta không chịu đi.”
Triệu tứ gia nhìn tôi.
Triệu công tử nổi giận: “Tiên sư nó, nhà mình nhặt cậu ta về mà còn thật sự nghĩ là vợ con đấy à? Con không muốn chơi nữa cũng không vứt được? Bố, bố nhìn cậu ta làm gì, thật sự con muốn bỏ cậu ta còn phải được cậu ta đồng ý à?”
Triệu tứ gia hỏi tôi: “Sao lại cãi nhau.”
Tôi trả lời: “Con không biết.”
Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ sư! Em lại bảo không biết? Không phải tôi đã nói với em rồi sao, tôi ngán lắm rồi, em lấy tiền rồi cút đi nhé?”, gã lại nói với Triệu tứ gia, “Cậu ta còn đánh cả Kim Tiên Nhi!”
Triệu tứ gia chỉnh đốn gã: “Ban đầu chính mày nhất quyết…”
“Chơi chán rồi.” Triệu công tử lạnh lùng nói, “Cậu ta lớn tuổi rồi, lấy chút tiền đi đi thôi.”
Triệu tứ gia biết tính Triệu công tử, cảm thấy nhất định gã sẽ hối hận. Bởi vậy ông cũng không thật sự để tôi đi, chỉ bảo để hai chúng tôi bình tĩnh một chút. Chủ yếu là để Triệu công tử bình tĩnh một chút.
Triệu tứ gia giữ một mình tôi ở lại, mãi lâu mà không nói một lời, ông ấy chờ tôi nói.
Nói cũng chết, chi bằng không nói, tôi tuyệt đối không mở miệng.
Cuối cùng, Triệu tứ gia nói: “Làm người phải biết tích phúc, phúc của con rất lớn đấy.”
Tôi im lặng gật đầu.
Triệu tứ gia còn nói: “Thiếu ăn thiếu mặc con à?”
Tôi đáp: “Không thiếu.”
Triệu tứ gia nói: “Vậy thì đừng làm nhiều công việc như vậy, thằng Long nó thích có người ở cạnh, mà con thì suốt ngày mất hút.”
Tôi đáp: “Con biết rồi.”
Triệu tứ gia nói: “Nó đang tức, trước tiên con đừng đụng vào nó.”
Tôi nói: “Con biết rồi.”
Triệu công tử không thích nhà chính nên vẫn quay lại căn hộ.
Gã hỏi tôi: “Em còn đi theo làm gì?”
Tôi nói: “Thu dọn hành lý.”
Gã lạnh lùng nhìn tôi. Tôi không có hành lý gì cả, chỉ ôm Hamm định đi.
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Chó của tôi, thả xuống.”
Tôi nói: “Hamm là do em nhặt về.”
Triệu công tử nói: “Mẹ bà nó em còn do tôi nhặt đây này, thả chó của tôi xuống!”
Tôi thả Hamm xuống, cũng không biết mình muốn thu dọn hành lý những gì.
Triệu công tử viết một tấm chi phiếu: “Cầm rồi cút đi.”
Nói thì có thể bị cho là làm ra vẻ, nhưng lúc này tôi lại không muốn cút. Tôi không biết mình có thể đi chỗ nào, phòng này là tôi thuê mà, chó cũng là tôi nhặt, phí điện nước cũng là tôi nhờ Kim Tiên Nhi nộp hộ. Đây là nhà tôi.
Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ, không phải hôm nào em cũng muốn cút sao hả? Cút nhanh lên một chút! Thằng A thằng B gì đó em thích ấy đi tìm bọn chúng đi, cút cút cút!”
Dì Mười Ba có thai rồi, sau này Triệu công tử không phải con út cưng nữa. Đến cả anh Năm gã cũng phải tị nạnh thì không chừng, gã còn định bóp chết em trai hoặc em gái cùng bố cùng mẹ mất. Thảm kịch luân lý đấy.
Tôi muốn bảo tôi không đi lắm, nhưng từ đầu chí cuối lại không thể mở lời.
Tôi muốn tự do và độc lập, tôi khát vọng lòng tự trọng và bình đẳng. Tôi không thích Triệu công tử, gã luôn luôn rất đáng ghét.
Tôi bỗng nhớ đến khi thi chạy marathon, gã vượt lên đầu cách ở đằng xa, nhưng lại dừng trước vạch đích quay đầu lại nhìn tôi. Gã hỏi tôi có muốn đứng nhất không, nếu muốn thì gã để tôi chạy trước. Tôi chạy muốn tắt thở, còn gã lại hời hợt như vậy, chẳng mảy may để ý.
Tôi nghĩ thứ gì gã muốn gã đều đạt được một cách nhàn tênh (trừ thành tích thi cử và các loại tài năng cần dùng đến đầu óc), cho nên gã cứ luôn không quý trọng.
Tôi ghét Triệu công tử.
Tôi chuyển ra ngoài ở, hỏi mượn bạn bè một ít tiền, thuê một căn phòng. Đến khi trả lương là tôi có thể trả nợ được.
Không có Triệu công tử, cuộc sống của tôi rất tốt. Mỗi ngày thừa ra rất nhiều thời gian, có thể làm được thêm một vài việc. Tôi thích công việc, chỉ có công việc mới có thể làm tôi cảm giác mình là một con người độc lập, mà không phải là thứ đồ chơi đáng thương.
Kim Tiên Nhi đến tìm tôi, cậu ta hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, cậu ta kể Triệu công tử đánh cậu ta một trận rồi buộc cậu ta phải nhận là tôi đánh.
Tôi chỉ đành xin lỗi.
Kim Tiên Nhi nói: “Không sao, tôi cũng tẩn anh ta một trận.”
Tôi: “…”
Kim Tiên Nhi còn nói: “Tôi không dùng nhiều sức, anh không phải đau lòng đâu.”
Tôi không đau lòng bất kỳ ai trong hai người, tôi đau lòng là bởi tôi có thể bị chôn sống bất kỳ lúc nào.
Cực kỳ muốn cầu xin hai người bọn họ hãy tha cho tôi một con đường sống.
Một tháng sau, tôi nhìn thấy Triệu công tử ở trên đường. Gã đang dắt Hamm đi dạo, dắt chó của tôi. Thực chất mà nói, là cô gái bên cạnh gã đang dắt chó của tôi đi dạo, còn gã thì lạnh lùng ăn sô-cô-la.
Hai tháng sau, tôi nhìn thấy Triệu công tử ở công viên, gã đang cho Hamm chơi trò ném đĩa, con Hamm của tôi. Thực chất mà nói, là cậu trai bên cạnh gã đang chơi ném đĩa với Hamm của tôi, Triệu công tử ở cạnh đang lạnh lùng ăn sô-cô-la.
Ba tháng sau, tôi thấy triệu công tử ở tiệc của Triệu tứ gia, gã vẫn đang lạnh lùng ăn sô-cô-la.
Gã không thể tiếp tục ăn sô-cô-la được.
Dì Mười Ba nói với tôi: “Nhất Tâm à, Tiểu Long không thể ăn nữa đâu, nó béo là một chuyện, chứ nó ra ngoài toàn đi dép, đầu không chải, quần áo mặc liên thiên. Con có biết đến kem dưỡng ẩm nó cũng không bôi hay không?”
Tôi nghĩ gã béo vẫn là vấn đề quan trọng nhất.
Anh Cả nói với tôi: “Nhất Tâm, bất kể hai đứa xảy ra chuyện gì, thì ít nhất cũng đừng để nó ngồi ở đó trông như thằng du côn thổ phỉ vậy, bảo nó cạo râu tý đi.”
Tôi không dám nói thẳng ra là: chứ nhà họ Triệu không phải du côn thổ phỉ à…
Triệu tứ gia nói với tôi: “Đi lấy sô-cô-la của nó đi.”
Tranh ăn với miệng hổ!
Tôi đi đến cạnh Triệu công tử, nói: “Lão gia bảo muốn anh giao sô-cô-la ra đây.”
Triệu công tử lạnh lùng tiếp tục ăn.
Tôi quay lại bên cạnh Triệu tứ gia, nói: “Anh ấy không chịu.”
Triệu tứ gia nói: “Vậy thì tôi đánh chết chó của con, rồi lại đánh chết con sau.”
Hamm vô tội, nó không hề biết gì hết. Đánh chết nó là được rồi, đừng có đánh chết tôi chứ!
=:))) con sen có tâm nhất hệ mặt trời.
Tôi lại đến cạnh Triệu công tử, nói: “Lão gia bảo anh mà không đưa sô-cô-la cho em, ông ấy sẽ đánh chết Hamm!”
Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó! Nhát với chả hãi chết quách em luôn đi! Mẹ! Chỉ biết bắt nạt ông đây! Mẹ bà nó! Cút!”
Tôi không thể cút được, Triệu tứ gia đang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nói: “Anh ăn nhiều sô-cô-la không tốt cho cơ thể, hơn nữa bây giờ anh quá mập rồi. Tại sao dự tiệc anh lại đi dép lê với đồ thể thao?”
Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó! Đây là quần áo đi ra ngoài của tôi được chưa! Ông đây tốn một trăm đồng đồng bạc trắng mua nó, em tưởng không có em thì đến quần áo ông cũng không mua à? Em là cái thá gì?”
Mẹ nó, gã lại bị lừa tiền rồi.
Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó, vốn dĩ ông đã đếch thích mặc đồ tây, đeo cà vạt, đi giày da rồi!”
Tôi không đừng được mới nói: “Anh mập quá rồi.”
“Liên quan quái gì đến em!”
“Tối đến anh xoay người sẽ đè chết Hamm.”
“Con chó ghẻ, đè chết thì hầm, ngày nào cũng kêu. Mẹ nó.”
“Anh không muốn nuôi thì trả lại em.”
“Đấy là chó của ông!”
“Em chỉ nuôi một tuần lễ thôi. Hiệu trưởng trước đây đã đồng ý giúp đề cử em đi nước ngoài du học. Học ở trường trước đây em muốn đến, nên sau này không được gặp lại Hamm nữa.”
Triệu công tử lạnh lùng nhìn tôi một lát, nói: “Em sẽ bị bố tôi chôn sống.”
Tôi nói: “Anh đưa sô-cô-la cho em, thì em sẽ không bị.”
Tôi lấy sô-cô-la đưa cho Triệu tứ gia, cũng không nói gì.
Chôn sống thì chôn sống đi, nói không chừng tôi có thể tẩu thoát.
Triệu tứ gia không nhìn lầm tôi, tôi là một người vì để đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào.
Chỉ là tôi không gặp được Hamm, Triệu công tử không cho tôi gặp nó.
Tôi nghi có lẽ Hamm đã bị gã hầm rồi.
Thế là tôi bỏ ra một buổi, đứng ở dưới lầu căn hộ, huýt sáo bằng tay. Hamm của tôi lập tức nằm sấp trên mặt thủy tinh vẫy đuôi, ra sức mà vẫy đuôi.
Ba giây sau, Hamm bị một bàn tay ôm đi. Rèm cửa sổ đóng lại.
Hách Đạt đã phản bội tôi, rõ ràng y đã bảo hôm nay ban ngày Triệu công tử không ở nhà.
Tôi không có gì cả, Hamm không phải của tôi, trợ lý của Triệu công tử cũng là của Triệu công tử rồi.
Triệu công tử cũng không phải là của tôi.
Chỉ có tự do giang cánh tay đón lấy thân tôi vào lòng.
Tôi sẽ ngụp lặn vào tự do, hoặc là bùn đất.
Không thì tôi sẽ ngồi lên du thuyền tiến về phía bên kia bờ đại dương. Hoặc, tôi sẽ bị Triệu tứ gia cho chìm vào đáy biển.