Triệu Công Tử Rất Đáng Ghét!

Chương 13: Căn nguyên đến hậu quả



Biên tậpNey

Tôi dọn về lại nhà trọ của tôi và Triệu công tử. Tôi cũng đòi Kim Tiên Nhi con cún của chúng tôi, song Kim Tiên Nhi không chịu trả, cậu ta bảo lúc mở cửa tự con Hamm chạy mất rồi. Kim Tiên Nhi vừa dứt lời, thì lập tức có tiếng chó sủa vọng ra từ trong phòng ngủ. Chúng tôi đều rất lúng túng.

Kim Tiên Nhi đành phải mở cửa thả Hamm ra.

Hamm đi ra ngoắc đuôi với tôi và Triệu công tử, ngoắc xong đuôi liền dính bên chân Kim Tiên Nhi cào đất không chịu đi. Thế là chúng tôi càng lúng túng. 

Triệu công tử nói: “Để cậu ta nuôi tiếp đi, càng tiết kiệm tiền.”

Đúng là nên tiết kiệm tiền thật. Triệu tứ gia đã không cho Triệu công tử tiền tiêu vặt, lại còn không cho gã làm giám đốc nữa. Phòng làm việc của gã cũng đã để Hách Đạt ngồi mất. 

Mà tôi nghĩ là chúng tôi không cần phải quá lo lắng, bởi có lẽ nhanh thôi Hách Đạt sẽ bị vẻ mặt của Triệu công tử dọa chết ngắc. 

Song Triệu công tử lại rất lo lắng, lúc dọn hành lý cho tôi khi tôi về lại nhà, gã còn khảo sát thật kỹ càng căn nhà tôi đã thuê thời gian trước. Gã gặp ác mộng suốt một tuần, sợ sau khi chúng tôi không còn tiền sẽ phải ở nhà như thế.

Tôi an ủi Triệu công tử mà gã vẫn không muốn chấp nhận. Vì vậy, tôi không biết làm thế nào để nói cho gã biết là sau khi không còn tiền, thì rất có thể tôi và gã căn bản còn chẳng ở được nổi nhà như thế.  

Thôi trước khi chuyện xảy ra, tôi quyết định sẽ không nói cho gã biết.

Triệu tứ gia chê phòng cho em bé quá nhỏ, không đủ để chứa con gái rượu của ông, nên để Triệu công tử dọn đồ trong phòng ngủ ở nhà chính của gã đến tầng hầm làm bạn với đồ của Triệu Ba, Triệu Năm và Khâu Nhất Tâm. Triệu công tử đã không phải là đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện của ông nữa, đứa bé sơ sinh chỉ biết phun bong bóng kia mới phải.

Chúng tôi nhân dịp Triệu tứ gia không có nhà về dọn dẹp đồ đạc, chợt nhìn thấy cúp giải nhất thi chạy marathon. 

Tôi có kỷ niệm không mấy tốt đẹp. 

Khi đó tôi quá ghen tị với Triệu công tử, chẳng những ghen tị gã được giải nhất, còn ghen tị Triệu tứ gia, vì để kỷ niệm lần đầu tiên mà cũng có thể là lần duy nhất gã được giải nhất, đã tự bỏ tiền túi ra mua chuộc ban tổ chức đổi cúp mạ vàng thành cúp vàng ròng.

Cũng may lúc ấy tôi đẩy Triệu công tử một cái, không nhận sự nhường nhịn của gã. Nếu không tôi sẽ trở thành người đoạt giải nhất cầm cúp mạ vàng, còn Triệu công tử sẽ trở thành á quân cầm chiếc cúp vàng ròng. Rồi trang nhất các báo chắc sẽ chế giễu tôi một tháng mất. 

Triệu công tử thật đáng ghét!

Ngày hôm đó tôi cố gắng giả cười, đến tối rốt cuộc cũng có thể về phòng thì cúp giải nhất lại nằm trên bàn tôi. Vì phòng ngừa người khác bảo tôi ghen tị trộm cúp, tôi cầm cúp đến phòng Triệu công tử hỏi gã xem chuyện là thế nào.

Triệu công tử nói: “Em nhiều cúp như vậy thì để chung luôn, dù sao anh cũng có mỗi chiếc này, giữ được lợi lộc gì đâu.”

Tôi không thèm, bèn đặt cúp lên bàn gã rồi bỏ đi. 

Gã mắng tôi: “Mẹ nó, em dở à! Không phải em thích à? Em thích nó thì nói với cầm đi chứ!”

Tôi đáp: “Anh không tham gia là em giành được nó rồi đấy.”

Triệu công tử mắng tôi: “Em dở à! Ông cứ thích tham gia, thích cho em tức chết đó, có giỏi thì đánh ông này!”

Mong muốn như thế thật là thú vị, tôi lập tức vung một quyền về phía gã. 

Tôi và gã quần ẩu dính chùm vào nhau. Vì phòng ngừa bị người khác nghe thấy tiếng, tôi với gã bèn đánh nhau ở trên giường. Quả là rất thông minh.

Triệu công tử vừa đánh nhau lại còn vừa mắng tôi, đáng ghét dã man. Tôi tức đến mức không tài nào thở nổi, không làm gì được đành chặn miệng gã lại. 

Gã im không mắng tôi liền, thậm chí còn không động đậy. 

Gã bất động nên tôi cũng không tiện đánh gã khi gã ở yên như thế. Tôi cũng đành bất động, chăm chú hôn gã. 

Hồi lâu sau, tôi nghe thấy tiếng Triệu tứ gia đập đồ đạc mắng anh Ba trong phòng khách, bấy giờ mới tỉnh táo lại, thả gã ra. Tôi ngồi trên giường với gã, tình thế một lần nữa hết sức lúng túng. Triệu công tử lạng lùng hỏi: “Em học của ai?”

Tôi đáp: “Bản năng.”

Triệu công tử lạnh lùng nói: “Thế sao anh không có bản năng như vậy?”

Tôi lại đáp: “Anh luyện tập chăm chỉ là được.”

Triệu công tử lại lạnh lùng hỏi: “Em luyện tập chăm chỉ với ai?”

Tôi nói: “Em là bản năng, anh thì cần phải chăm chỉ luyện tập.”

Triệu công tử quay người tóm cổ áo sơ mi tôi bắt đầu luyện tập.

Khoảng thời gian đấy quả là tăm tối. Lần đầu tiên Triệu công tử thấy hứng thú với học tập như thế, lại còn là lần đầu tiên gã chuẩn bị nội dung bài mới trước khi thầy dạy nữa. Lúc gã “đụng” tôi tôi đã phát hiện ra không bình thường ngay, nhưng gã nói sau này quần của tôi gã sẽ giặt hết nên tôi mới chịu. Sau đó tôi phát hiện ra gã vẫn đưa hết quần của tôi với quần áo giầy của gã cho người giúp việc giặt hết. Thế là, tôi lại đánh tiếp với Triệu công tử một trận nữa, cạch mặt không chơi với gã một khoảng thời gian rất dài. 

Sự kiện sinh nhật mười tám tuổi của tôi là một việc bất ngờ. Tôi không mời Triệu công tử, chỉ mời bạn bè của tôi đi chơi đạp thanh thôi. Đạp rồi đạp, thầy Lâm mới bảo mời chúng tôi uống rượu. Uống rồi uống, không biết sao Triệu công tử lại vô tình đi ngang qua, cạnh gã còn có một cô gái ăn mặc thời thượng.

Cách làm như thế của Triệu công tử có vẻ như không hợp, tôi và gã không phải người chung một con đường, tôi sẽ không hẹn người ta lượn lờ bên ngoài lúc quá nửa đêm như vậy. Vì thế tôi tỉnh ngộ lại, tạm biệt mọi người ra về. 

Về đến nhà mới nhớ hôm nay cắt điện, Triệu tứ gia và mọi người đều đã đến khách sạn ở hết. 

Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ! Lại bị em hại!”

Tôi đáp: “Chứ em đâu bắt anh về cùng.”

Triệu công tử: “Ông về nhà mình còn cần em đồng ý à? Em là ai? Em được chính ông nhặt về, hôm nào ông khó chịu là ông cũng có thể quất chết em!”

Gã mắng tôi suốt mười lăm phút cũng không định dừng lại. 

Bóng tối và chất cồn làm tôi tức giận, tức giận làm tôi dũng cảm, dũng cảm làm tôi to gan dám làm ác, muốn nhân cơ hội này làm thịt gã. 

Chúng tôi lại đánh nhau. Đánh rồi đánh, thế là tôi bị gã làm thịt. 

Ngày hôm sau, hai người chúng tôi tỉnh lại trong tiếng đập đồ đạc. Rất nhiều người vây quanh ghế sofa, tình thế vô cùng lúng túng, cũng rất hung hiểm. 

Tại sao đêm qua lúc tôi cho là tôi sắp chết nhưng lại không chết thật? Tại sao Triệu công tử không thể đi phòng ngủ mà ngủ? Tại sao trái đất hình cầu? Tại sao mặt trời lại nóng? Tại sao mọi người lại cứ phải nhìn chúng tôi? Tại sao Triệu công tử một tay là có thể che được mặt tôi lại?

(=:))))))))))))))) 

Suýt tý nữa thôi là tôi bị Triệu tứ gia đánh chết rồi. 

Triệu công tử kể tối qua gã gặp phải gặp một kẻ điên, hình như là người Triệu tứ gia đã từng hẹn. Kẻ đó cứ nằng nặc phải lôi Triệu công tử đi uống rượu, gã uống rượu xong thì về nhà, phát hiện tôi ngủ say trên ghế sofa, rồi gã liền nhớ lại bình thường tôi thường chọc tức gã. Vì vậy bóng tối và chất cồn làm gã tức giận, tức giận làm gã dũng cảm, dũng cảm làm gã to gan dám làm ác, nên muốn nhân cơ hội làm thịt tôi, hơn nữa còn thuận lợi làm thịt xong được tôi.

Dưới tình thế ép buộc, hơn nữa vì tối qua uống quá nhiều, tôi thậm chí còn cho rằng điều gã nói là thật, gật đầu bảo đúng, chính là vậy. 

Triệu tứ gia còn định nổi giận tiếp, nhưng bên ngoài lại có điện thoại tìm ông ấy, bảo là Thị trưởng gọi tới. Không còn cách nào khác, ông đành phải khóa nhốt tôi và Triệu công tử trong phòng sách, tạm thời đi ra ngoài nghe điện thoại trước. 

Sau khi ông ấy đi khỏi, Triệu công tử nhìn tôi: “Em nghĩ sao? Chúng ta bàn bạc một chút đi.”

Đây là đần đầu tiên gã đề nghị bàn bạc với tôi một chút, nếu bàn không cẩn thận, thì có thể đây sẽ trở thành lần cuối cùng tôi bàn bạc với người khác trong cuộc đời. 

Vì vậy tôi suy nghĩ hồi lâu, nói: “Tối hôm qua chúng ta đều uống say cả.”

Triệu công tử ngắt lời tôi: “Anh không say.”

Tôi hỏi: “Vậy anh nghĩ thế nào?”

Gã mắng tôi: “Mẹ sư, anh đang hỏi em nghĩ như thế nào mà.”

Tôi nói: “Thời đại mới cái nhìn lý luận mới, chúng ta không nên quá phong kiến.”

Triệu công tử lạnh lùng nói: “Ý gì?”

Tôi đáp: “Coi như không xảy ra chuyện gì cả, say rượu mất lý trí, đời người nào thể tránh.”

Triệu công tử lạnh lùng hỏi: “Em từng mất mấy lần rồi?”

Tôi đáp: “Tạm thời chỉ có một lần.”

Triệu công tử lạnh lùng nói: “Không có lần thứ hai.”

Tôi nói: “Em cũng nghĩ vậy, sẽ không có lần sau.”

Triệu công tử lạnh lùng nói: “Anh nói không có lần thứ hai, ngoài anh ra em dám léng phéng với ai là anh đánh chết em.”

Triệu công tử nói tiếp: “Chỉ có ông mới được ngủ với em.”

Triệu công tử lại nói: “Anh vẫn muốn ngủ với em.”

Nhưng tôi không hề muốn duy trì quan hệ này với gã, nên từ chối khéo: “Mặc dù em tôn trọng cái nhìn luân lý mới, song cũng không thể thoát khỏi quan niệm truyền thống hoàn toàn được. Tối hôm qua uống say thì thôi, nếu đã tỉnh rượu, thì em không muốn tằng tịu với nhau khi chưa cưới hỏi đâu.”

Triệu công tử chau mày, nhìn tôi hồi lâu. Tôi thẳng lưng, tiếp tục quỳ dưới đất. 

Cuối cùng Triệu công tử mới mở miệng: “Anh biết rồi, mẹ sư em đúng là lắm sẹo.”

Tôi đang định hỏi gã biết cái gì thì Triệu tứ gia đẩy cửa đi vào, hỏi: “Mày biết cái gì?”

Triệu công tử thẳng lưng tiếp tục quỳ dưới đất, gã nói gã đã đổi ý. Vốn gã chỉ muốn cho tôi tiền để tôi xéo đi, nhưng bây giờ gã đã quyết định sẽ kết hôn với tôi.

Triệu tứ gia: “Mẹ mày bị điên rồi!”

Triệu công tử nói đánh chết gã gã cũng không đổi ý. 

Tôi sợ có mà Triệu tứ gia đánh chết tôi ấy! 

Đúng là Triệu tứ gia định đánh chết tôi thật, ông sai người lôi Triệu công tử ra, lại sai người bỏ tôi vào bao bố, muốn dìm tôi xuống đáy biển. 

Triệu công tử gào thét như đứt từng khúc ruột, cuối cùng cũng gọi được dì Mười Ba đến. 

Bởi việc tôi giúp Triệu công tử gầy đi và nhiều chuyện khác mà dì Mười Ba rất có thiện cảm với tôi. Nhất là khi thấy Triệu công tử như đứt từng khúc ruột thế, thì sự căm hận về việc hai tuần trước Triệu tứ gia hẹn một cô làm ở cơ quan hải quan cũng nổi lên trong lòng bà như vậy, đồng cảm đậm sâu, bà bùng nổ.

Tôi bị giam vào tầng hầm dưới đất, Triệu công tử thì bị Triệu tứ gia kéo đến nơi khác đánh gãy một cánh tay, gã tông cửa mở hầm xông vào.

Nếu là trong phim, tôi và gã hẳn là nên ôm nhau trong tiếng nhạc nền lãng mạn, hôn nhau và quấn quýt. Nhưng chúng tôi không như vậy, không chỉ vì đây là một sự hiểu lầm to lớn, mà còn bởi tôi ghét bị giam trong tầng hầm.

Cho nên lúc gã mở cửa, tôi đang ở trong góc tối tầng hầm, mặt đầy hoảng sợ hồi tưởng lại bóng ma trong ký tuổi thơ. Khoảnh khắc ánh sáng từ cửa chiếu vào, tôi chẳng những kích động, mà còn bị ánh sáng chói mắt, không kìm được chảy nước mắt. 

Tôi còn chưa kịp giải thích thì Triệu công tử đã lại càng hiểu lầm nặng thêm. Gã quay đầu tuyên bố hùng hồn với Triệu tứ gia: “Con! Không! Chia! Tay! Với! Em! Ấy! Con! Muốn! Kết! Hôn! Với! Nhất! Tâm! Bố! Đánh! Chết! Chúng! Con! Đi!”

Vẻ mặt Triệu tứ gia sa sầm, còn tôi thật sự sợ phát khóc rồi.

Vậy mà Triệu công tử còn mắng tôi: “Khóc cái chó gì! Nhát chết bà em! Giá nào anh cũng không chia tay với em đâu, đừng khóc, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!”

Tự anh đi mà chết!

Ngay trước mặt tôi, Triệu tứ gia đánh gãy xương sườn của Triệu công tử. 

Dưới sự ảnh hưởng của các nhân tố, như đạo đức ngăn cấm, mà càng chủ yếu là do bị uy hiếp dụ dỗ, tôi và Triệu công tử đã bắt đầu sống chung. 

Ầy, đúng là đừng nên ngẫm lại chuyện cũ. 

Triệu công tử hỏi tôi: “Em nhìn cái cúp này nghĩ gì đấy?”

Tôi đáp: “Em đang nghĩ quả nhiên anh rất đáng ghét.”

Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ sư em… ưm.”

Tôi lau miệng, tiếp tục chuyển đồ đạc. 

Triệu công tử nhỏ giọng chửi câu đệt: “Điên hả trời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.