“Nữ nhân thì không thể là người xấu sao?” Ngự Phong giả cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa, triệu hồi Cự Phong, cưỡi đi, nhìn Quân Khuynh Diệu cười nói, “Ở đây chờ ta.”
Ba trăm dặm đối với Gia Cát Minh Nguyệt chỉ là một cái búng tay, rất nhanh, Gia Cát Minh Nguyệt đã tới trước một ngôi lều rách nát.
Một gã hán tử mặc trường bào cũ rách đang vắt sữa dê, hai tay mạnh mẽ, khớp ngón tay thô lớn, vừa nhìn đã biết là tay của người cầm đao kiếm, trường cung.
“Linh hồn đỉnh cao.” Gia Cát Minh Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn ra thực lực của nam tử này, thầm kinh ngạc, giữa thảo nguyên lại xuất hiện tầng tần lớp lớp cao thủ như thế này.
Nam tử này cực kỳ cảnh giác, cảm nhận được sát ý của Gia Cát Minh Nguyệt, đột ngột xoay người lại, nắm chặt chuôi đao bên hông.
Gia Cát Minh Nguyệt không muốn mất thời gian nữa, khí tức Thánh giả cường đại tuôn trào.
Đúng như Gia Cát Minh Nguyệt dự đoán, nam tử này đã từng thân kinh bách chiến, tuyệt không phải dân du mục bình thường có thể so được. Cảm nhận được khí tức cuồn cuộn trên người Gia Cát Minh Nguyệt, hắn cả kinh, tay nắm chuôi đao từ từ thả lỏng.
“Ta không phải đối thủ của ngươi, động thủ đi.” Nam tử buông chuôi đao, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, bình tĩnh nói, trong mắt chỉ có một mảnh thản nhiên, giống như đã sớm biết sẽ có ngày này.
“Người ta muốn giết không phải ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh nhạt nói.
Nam tử sững sờ, nhưng lời nói sau đó của Gia Cát Minh Nguyệt lại khiến hắn như rơi vào hầm băng.
“Người ta muốn giết là một nữ nhân.” Ánh mắt của Gia Cát Minh Nguyệt xuyên qua người nam tử, nhìn thẳng vào trong lều. Nàng cảm nhận được bên trong vẫn còn người.
“Không được!” Vành mắt nam tử như rách ra, đột nhiên rút đao, chắn trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, “Muốn giết nàng, phải bước qua xác ta trước.”
“Ta không giết ngươi, tránh ra!” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt rất lạnh lùng.
“Ta sẽ không để cho ngươi động vào dù chỉ một sợi tóc của nàng.” Trong mắt nam tử ánh lên sự kiên quyết.
Gia Cát Minh Nguyệt đi thẳng về phía trước, nam tử cũng quơ đao hướng về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt bất sở vi động, chỉ đưa ngón tay ra, cả người phát ra một cỗ khí thế ngập trời, ngón tay đánh thẳng vào ngực nam tử kia.
“Dừng tay! Đừng làm tổn thương chàng.” Trong lều truyền ra thanh âm khàn khàn của một nữ nhân, “Nếu ngươi đến giết ta thì đừng động tới những người khác.”
Gia Cát Minh Nguyệt thu tay, lui về phía sau mấy bước. Nam tử kia lại quơ đao, công kích ngược về phía Gia Cát Minh Nguyệt, thế tấn công tàn nhẫn, căn bản là muốn mạng của nàng.
“Phu quân! Dừng tay!” Thanh âm khàn khàn vang lên lần nữa, tiếp theo, một thân ảnh từ trong lều đi ra.
Nam tử nghiến răng, thu lại thế tấn công, lui về cửa lều.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn người trước mắt, trong lòng chấn động. Nữ nhân trước mắt, tóc đen nhánh, nhưng một mảng da đầu lại không có tóc, da đầu cháy sém, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. Khuôn mặt của nàng cũng đồng dạng như vậy, một bên dữ tợn, một bên nhu mì. Bên dữ tợn giống như là bị bỏng, nhìn không thấy mắt và lông mày đâu. Một cánh tay rũ xuống, hình như không còn cảm giác. Mà bụng của nàng ta lại nhô cao, mang thai?
“Tội nghiệt trước kia của ta quá lớn, quả thực không có cách nào hoàn trả. Nhưng vị tiểu thư này, có thể chờ vài ngày nữa được không? Ta sắp sinh rồi. Đợi ta sinh xong, lại tới lấy mạng của ta.” Nữ tử nhẹ nhàng xoa bụng mình, trong con mắt còn lại tràn đầy sự ôn nhu.
“Nàng đã thành ra như vậy rồi, cũng đã cố gắng hoàn lại rồi. Những người đó đã bỏ qua cho nàng, sao ngươi còn không buông tha?” Nam tử tức giận hét lên với Gia Cát Minh Nguyệt.
Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi dừng trên bụng nữ tử kia. Nam tử lại nghĩ rằng Gia Cát Minh Nguyệt ngay cả một đứa trẻ vẫn còn trong bụng cũng không tha. Hắn phẫn nộ gầm một tiếng, xông lên. Nữ tử bên cạnh vội vàng kéo hắn lại, Nhưng sức nam tử quá lớn, nữ tử không những không kéo được mà cả người còn ngã văng trên mặt đất.
Nam tử vội vàng xoay người muốn đỡ thê tử của mình nhưng có người còn nhanh hơn hắn. Gia Cát Minh Nguyệt đã đỡ nàng dậy.
Nam tử nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt xoay người, chậm rãi nói: “May quá, hài tử của các ngươi vẫn ổn...”
Hai phu thê kinh hỉ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Đây là buông tha cho bọn họ sao?
“Cầm.” Gia Cát Minh Nguyệt rút một cái túi nhỏ trên người ném cho hai vợ chồng. Nam tử đưa tay đỡ lấy, mở ra, bên trong đều là tễ thuốc trân quý. Hai người ngạc nhiên nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt đều là cảm kích.
Gia Cát Minh Nguyệt không quay đầu lại. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, khóe miệng khẽ cong thành một đường vòng cung.
Mẫu thân chắc cũng đã từng liều mạng bảo vệ mình như vậy?
.....
Rất nhanh, Gia Cát Minh Nguyệt đã về tới nơi Ngự Phong giả đợi nàng.
“Ngươi thất bại?” Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên mang theo chút buồn rầu, mất mát, Ngự Phong giả nói, dường như, tất cả đều dự đoán nằm trong dự đoán của hắn.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu liếc nhau một cái, mặc dù không nói câu nào nhưng trong lòng đã hiểu.
“Ta không hạ thủ được.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thẳng Ngự Phong giả, trong mắt lóe lên tia tức giận.
“Vậy ngươi đi đi.” Ngự Phong giả phất tay.
“Đưa cho ta Tinh huyễn thủ hộ.” Gia Cát Minh Nguyệt kiên định nói. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi, đó chính là: Cướp!
“Nếu ngươi có thể thắng ta thì tới lấy đi nhưng phải dựa vào thực lực của chính ngươi. Bằng không, dù có phá hủy Tinh huyễn thủ hộ, ta cũng không đưa cho ngươi.” Ngự Phong giả nhìn thấu suy nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt, thản nhiên nói. Gió trên thảo nguyên ngưng tụ quanh thân hắn, lưu động nhanh như chớp, mềm mại, phẳng lặng như mặt nước nhưng lại giống như một dòng nước xoáy sâu không lường được, hút hết tất cả mọi thứ ngoài thân, Ngự Phong giả thân ở giữa dòng xoáy, tóc dài tung bay, quần áo phấp phới trong gió nhưng thân hình lại vững như núi Thái Sơn. Dường như, tất cả gió trên thảo nguyên đều nằm trong sự khống chế của hắn.
Hóa ra, đây chính là nguồn gốc của Ngự Phong giả. Gia Cát Minh Nguyệt khẽ rùng mình, rút chủy thủ ra. Nàng biết giữa thảo nguyên này, ngoài Đại Cung Ti ra thì ngay cả Thanh tiên sinh cũng phải thua Ngự Phong giả vài phần.
Gia Cát Minh Nguyệt không dám chần chừ, thực lực cường đại của Thánh cấp bạo phát toàn phần, thiên địa biến sắc, toàn bộ thảo nguyên gió nổi mây vần.
Thân ảnh của Gia Cát Minh Nguyệt nhanh như lưu tinh, quỷ dị như u hồn, mang theo khí thế cường đại áp đảo hết thảy xông về phía Ngự Phong giả nhưng hắn lại lấy tốc độ nhanh hơn lui về phía sau. Gia Cát Minh Nguyệt kinh hãi, đây là thế phòng ngự kiểu gì? Với lực ngưng tụ Thánh cấp của nàng mà cũng không thể nào phá vỡ được, thậm chí, nếu không may còn có thể bị cuốn sâu vào dòng xoáy.
Ngự Phong giả nhàn nhạt liếc nàng một cái. Trên thảo nguyên, hắn là chủ nhân của gió. Gió không chỉ là nô bộc của hắn mà còn trở thành một bộ phận trong cơ thể hắn.
Ngoài thân Gia Cát Minh Nguyệt dần hiện lên từng đạo hắc mang mơ hồ, lực lượng bị phong ấn trong cơ thể đang không ngừng phóng thích, lộ ra khí tức hủy diệt.
Từng đạo quang văn màu đen bảo phủ quanh thân, Gia Cát Minh Nguyệt đạp mây vọt tới lần nữa, gió bên người Ngự Phong giả như một dòng xoáy cuồn cuộn không ngừng, vậy mà ngắn ngủi mấy giây, hình như là một giây, mà hình như chưa tới một giây, trong nháy mắt ngắn ngủi đó, thân ảnh của Gia Cát Minh Nguyệt và hắc mang ở mũi chủy thủ như hòa làm một, giống như một mũi nhọn đâm về phía Ngự Phong giả.
Gió xoay quanh người Ngự Phong giả mềm mại như tơ lụa lại gặp phải thép cứng sắc nhọn thoáng cái vỡ tan.
Ngự Phong giả biến sắc, gió xoáy đã trở thành một bộ phận thân thể hắn nên lúc này, ngay cả hắn cũng bị thương, lảo đảo lùi lại mấy bước, vừa mới đứng vững, chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt đã kề lên cổ hắn.
“Đây là lần đầu tiên. Chưa có ai phá vỡ được gió xoáy của ta.” Cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo từ yết hầu truyền tới, thanh âm của Ngự Phong giả có chút mất mát, có chút buồn bã. Thân ảnh của hắn vẫn phiêu dật trong gió như cũ, áo khoác trắng, tóc dài thả trong gió, mang theo vài phần tang thương đặc hữu của thảo nguyên.
“Đưa tinh huyễn thủ hộ cho ta.” Tay của Gia Cát Minh Nguyệt không tự chủ run lên, một kích chớp nhoáng vừa rồi, mặc dù chỉ là một kích, nhưng đã tiêu hao gần như toàn bộ lực lượng trong cơ thể nàng.
“Giết ta, ngươi sẽ đoạt được Tinh huyễn thủ hộ.” Trên mặt Ngự Phong giả là một mảnh yên tĩnh, dường như không còn để ý đến sống chết nữa.
Tay của Gia Cát Minh Nguyệt nắm thật chặt, nhìn Ngự Phong giả một thân bạch y, tóc dài trong gió, chủy thủ cũng trở nên vô cùng nặng nề. Một lúc lâu sau, Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi rút chủy thủ về, quay về phía Ngự Phong giả cúi người thật sâu, thành khẩn nói: “Tiền bối, Tinh huyễn thủ hộ thực sự rất quan trọng đối với ta, kính xin tiền bối nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích.”
Ngự Phong giả nhìn chăm chú Gia Cát Minh Nguyệt thật lâu, sắc mặt dần dần trở nên ôn hòa.
“Ta không hề nhìn lầm con. Tinh huyễn thủ hộ này, ta đã giữ giùm con nhiều năm nay rồi, con đem đi đi.” Rất lâu sau, Ngự Phong giả mới gật đầu một cái, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt tán thưởng nói. Gió nhẹ lướt qua, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện ra, mặc dù Ngự Phong giả đứng trước mặt mình nhưng lại tựa hồ nhẹ nhàng bay theo gió, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị không thể nào hiểu được.
Gia Cát Minh Nguyệt chợt hiểu ra, cách Ngự Phong giả sử dụng gió đã đạt đến trình độ mà mình không thể hiểu được. Hắn đã sớm trở thành một bộ phận của gió, coi như mình có thể phá vỡ gió xoáy quanh hắn thì cũng không có khả năng làm tổn thương hắn. Vừa rồi chỉ là hắn đang khảo nghiệm mình mà thôi.
“Aizzz, mấy lão gia hỏa này, có phải sống lâu quá rồi nên cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Sao ai cũng thích dùng mấy trò lừa bịp nhàm chán này vậy!” Gia Cát Minh Nguyệt mừng thầm, may mà vừa rồi mình không động thủ, nếu không, đừng nói đến lấy Tinh huyễn thủ hộ, sợ rằng ngay cả mạng nhỏ cũng phải bỏ lại nơi này.
Chỉ có điều, hắn nói giữ hộ nhiều năm là có ý gì? Gia Cát Minh Nguyệt thực sự nghĩ không ra.
Ngự Phong giả lấy từ trong ngực ra một vòng tay cổ, trịnh trọng đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt đưa tay ra, còn chưa kịp cầm lấy vòng tay, vòng cổ và ngọc bội trên người đã phát ra sóng linh lực, ba đạo thất thải quang mang hoa mỹ từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt phát ra, giống như những sợi tơ bảy màu mềm mại đan vào cùng một chỗ.
Bầu trời trở nên u ám, mang theo khí tức đè nén từ trên đỉnh đầu dần sa xuống, bao phủ khắp nơi, ngẩng đầu lên chỉ thấy một hắc động thật lớn, giữa không trung phát ra âm thanh giống như tiếng gào khóc thảm thương của hàng ngàn hàng vạn oan hồn.
Gia Cát Minh Nguyệt biến sắc, trong nháy mắt hắc động xuất hiện, phong ấn trong cở thể nàng cũng rục rịch hoạt động, dường như lực lượng kia bị tác động muốn phá vỡ ràng buộc của phong ấn. Tức khắc, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt dâng lên mãnh liệt trận trận khó chịu, buồn bực, một cỗ sát ý chưa bao giờ có bắt đầu bùng lên.
Thất thải quang mang ba kiện tinh huyễn thủ hộ tản ra ngày càng đậm, giống như một dòng suốt đang rót từng đạo thất thải vào trong cơ thể nàng, mạnh mẽ áp chế cảm giác khó chịu và cuồng bạo.
Quân Khuynh Diệu đi tới bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ lồng ngực rắn chắc của hắn, tất cả bất an trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt đều tiêu tan, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Quân Khuynh Diệu buông Gia Cát Minh Nguyệt ra, giơ trường kiếm lên. Trường kiếm phát ra ánh sáng màu vàng, đâm thẳng vào giữa không trung. Giờ khắc này, thân hình của hắn thật là to lớn, vĩ đại, ánh mắt của hắn tự tin mà kiên định.
Đột nhiên, một thanh trường đao màu đỏ giống như vừa được tắm trong máu loãng, hình dáng quỷ dị xuất hiện trong hắc động. Dưới nồng nặc máu và sát ý, ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cũng không ngừng bị chấn động, toàn thân cảm nhận được trận trận hàn ý tràn qua.
Rốt cuộc, đây là loại đao gì mà lại có sát ý khát máu như vậy? Tại sao nó lại xuất hiện giữa không trung? Không ai có thể giải đáp được những câu hỏi này.
Huyết đao chém thẳng xuống đất. Trời đất nhuốm một màu đỏ tươi, vạn vật tiêu tịch.
Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu trở nên vô cùng ngưng trọng. Ngay cả bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản được một đao huyết sắc tràn đầy sát ý này.
“Tất cả đứng im!” Ngự Phong giả nhẹ giọng nói. Sau đó cưỡi gió mà lên, bay về phía huyết đao và hắc động kia, thân ảnh của hắn vẫn thoải mái, xuất trần như vậy, khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh, tang thương như vậy, nhưng trong nồng nặc huyết sắc lại có một loại bi tráng và thê mỹ khiến người ta sợ hãi.
“Ngự phong phá thần tiễn!” Người Ngự Phong giả cong như dây cung, theo thanh âm thê lương xa xôi, một mũi tên dài xé gió mà đi, bắn vào huyết đao trong hắc động. Cùng lúc đó, một đao quang huyết sắc bén nhọn từ trong hắc động chém xuống. Đối mặt với đao quang huyết sắc mang theo sát ý khát máu mãnh liệt, vẻ mặt Ngự Phong giả vẫn thản nhiên, miệng khẽ hô một tiếng: “Diệt!”
Vũ tiễn đột nhiên tăng tốc, nháy mắt biến mất, chỉ thấy trong hắc động tinh mang nở rộ rực rỡ, cả hắc động lấp lánh tinh quang. Những tiếng gào khóc thê lương dần biến mất, trời đất một mảnh không minh, giống như đang tiến vào tầng sâu nhất trong suy tưởng*. Không biết qua bao lâu, một tiếng hét phẫn nộ mà thống khổ từ trong hắc động truyền ra, vang vọng thật lâu giữa thảo nguyên bao la.
(*) Câu này hơi khó hiểu chút, đại khái, theo cách hiểu của mị thì trời đất rơi vào trạng thái nhập định, thông suốt, rõ ràng, minh bạch, yên tĩnh.
Hắc động nhanh chóng thu nhỏ lại rồi rất nhanh ngưng tụ thành một chấm đen, cuối cùng biến mất. Thảo nguyên yên tĩnh trở lại, cỏ dại đung đưa theo gió, sinh cơ lại trỗi dậy bừng bừng.
Thân hình phiêu dật của Ngự Phong giả đột nhiên lắc lư một cái, giống như diều đứt dây rơi thẳng xuống đất. Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng phi thân lên, tiếp được Ngự Phong giả, nhẹ nhàng bay xuống.
Một vết đao sâu hoắm từ đầu vai xẹt qua trước ngực ông ấy, xung quanh vết thương giống như bị độc dược ăn mòn, lại vừa giống như bị ma thú gặm, máu thịt lẫn lộn, nhìn mà đau lòng.
“Tiền bối...” Gia Cát Minh Nguyệt đau xót trong lòng. Nếu như không phải vì bọn họ, với thực lực của Ngự Phong giả chắc chắn sẽ không bị thương nặng như vậy. Gia Cát Minh Nguyệt lấy dược thủy vẩy vào vết thương của Ngự Phong giả.
“Không cần đâu, ta không sao.” Ngự Phong giả nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt có thân thương, có ân cần cùng yên vui. Đeo vòng tay tinh huyễn vào tay Gia Cát Minh Nguyệt, nắm chặt tay nàng, giống như vô cùng tưởng nhớ, nói: “Thấy con xuất sắc như vậy, Vu Quyết nhất định sẽ rất vui. Ta vì nàng mà giữ tinh huyễn thủ hộ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể đeo nó lên tay con, hắc ... Khụ khụ.” Ngự Phong giả cười một tiếng lại ho sặc sụa.
“Ngài, ngài biết mẫu thân ta?” Mắt Gia Cát Minh Nguyệt ươn ướt, hóa ra, Ngự Phong giả nói giữ hộ là ý này.
“Không có mẫu thân con cũng không có Ngự Phong giả.” Ánh mắt Ngự Phong giả trở nên xa xăm.
Ánh mắt tràn đầy hoài niệm cũng tràn đầy kính trọng quen thuộc như vậy, trong mắt Uất Trì Hồng, trong mắt Gia Cát Phó Vân, trong mắt Hoàng thượng, mỗi lần nhắc tới mẫu thân đều xuất hiện.
Rốt cuộc, mẫu thân là người như thế nào, có năng lực như thế nào mà lại khiến bọn họ tôn sùng như vậy? Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt có chờ mong cũng có tự hào.
“Tha lỗi cho ta, vừa rồi là khảo nghiệm con đều là vì muốn tốt cho con. Bởi vì, nếu như không có tâm tính hơn người, lấy được tinh huyễn thủ hộ cũng chỉ mang đến tai họa cho con mà thôi.” Ngự Phong giả khẽ ho khan một tiếng, vuốt tóc Gia Cát Minh Nguyệt nói.
“Con biết, con đều biết.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Ngự Phong giả ngày càng suy yếu, trong lòng chua xót.
“Trăm ngàn năm qua, trên thế gian vẫn còn rất nhiều người không từ thủ đoạn nào để tìm cho được Tinh huyễn thủ hộ. Người vừa rồi đến từ một bộ tộc cổ xưa bị lưu đày. Con nhất định phải cẩn thận, bảo vệ tốt chính mình.” Quả nhiên, người vừa rồi tập kích không phải là lần đầu tiên giao thủ với Ngự Phong giả.
“Dạ, con đã biết. Người đừng nói nữa, để con chữa thương cho người.” Gia Cát Minh Nguyệt bối rối nhìn dược thủy dính vào vết thương liền giống như bị chất độc cắn nuốt, bốc lên từng đợt khói trắng, không có chút tác dụng nào.
“Đừng lo, không sao đâu, vết thương này ta có thể tự chữa trị. Đưa chủy thủ cho ta.” Ngự Phong giả khom lưng đứng dậy, trong phút chốc giống như già đi cả chục tuổi, nhưng thần sắc vẫn như cũ, giữa điềm nhiên mang theo một tia ngạo nghễ. Gia Cát Minh Nguyệt đưa chủy thủy cho ông ta. Ngự Phong giả mắt cũng không chớp, cắt khối thịt thối rữa trên người ra, sau đó móc ra một bình thuốc, tự rắc cho mình.
“Được rồi, các con đi đi.” Ngự Phong giả mỉm cười, “Còn rất nhiều bí mật đang chờ con khai phá.”
“Dạ.” Gia Cát Minh Nguyệt đứng dậy, nhìn Ngự Phong giả thật lâu rồi mới xoay người rời đi. Nàng biết vị lão nhân kiêu ngạo này không muốn nàng nhìn thấy mặt yếu ớt của ông ấy.
“Gặp được mẫu thân của con, nói cho nàng biết, ta, Triết Cầm ____ Ngự Phong giả trên thảo nguyên, chưa từng làm trái lời hứa.” Sau lưng, Ngự Phong giả vẫy tay, lớn tiếng nói.
“Dạ.” Gia Cát Minh Nguyệt nặng nề gật đầu.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cưỡi trên lưng Cự Phong, đi ngày một xa. Ngự Phong giả nhìn bóng lưng bọn họ, lộ ra một nụ cười thư thái.
.....
“Càng ngày ta càng hiếu kỳ, không biết nhạc mẫu đại nhân tương lai rốt cuộc là người như thế nào.” Quân Khuynh Diệu ngồi phía sau, ôm lấy hông Gia Cát Minh Nguyệt, tựa đầu vào vai nàng, nói thật nhỏ.
Gia Cát Minh Nguyệt ngây người, sau đó phục hồi lại tinh thần, thẹn thùng đưa khuỷu tay gạt tay Quân Khuynh Diệu ra: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!”
Quân Khuynh Diệu nắm cùi chỏ của Gia Cát Minh Nguyệt cười nói: “Được rồi, không đùa nàng nữa. Bây giờ, nàng định đi đâu?”
“Ừm... Dù sao cũng không muốn quay về Thánh Điện.” Gia Cát Minh Nguyệt suy tư, còn chưa quyết định được, liền nghe thấy Quân Khuynh Diệu bảo nàng dừng lại.
Quân Khuynh Diệu từ trên lưng Cự Phong bay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hướng lên không trung huýt sáo một hồi dài.
Rất nhanh, một con chim ưng xinh xắn, toàn thân trắng như tuyết nhanh như chớp đáp xuống. Quân Khuynh Diệu giơ tay lên, con chim ưng vững vàng đứng trên cánh tay hắn.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn con chim ưng trên tay Quân Khuynh Diệu, hai mắt sáng lên. Nàng đã từng gặp con tiểu ưng này. Thời điểm vừa cứu được Quân Khuynh Diệu có gặp, sau đó, Quân Khuynh Diệu lại dùng con chim ưng này đưa tin cho nàng, giúp nàng tấn cấp.
Con chim ưng đứng trên tay Quân Khuynh Diệu, giơ chân phải lên, phía trước có một ống trúc nhỏ. Quân Khuynh Diệu tháo ống trúc. Chim ưng vỗ cánh bay lên vai Quân Khuynh Diệu. Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt nhìn chim ưng, chim ưng cũng nghẹo đầu nhìn nàng. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn xuống lưng Cự Phong, bắt đầu tìm kiếm thức ăn trong bọc của mình, tìm được một miếng thịt khô, cẩn thận đưa ra trước mặt chim ưng. Chim ưng cũng không khách khí, mổ nhiệt tình. Ăn xong liền từ vai Quân Khuynh Diệu nhảy sang cánh tay Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt thích thú, đưa tay vuốt ve bộ lông trắng noãn của nó.
Quân Khuynh Diệu đọc thư xong, quay đầu lại thấy một màn vui vẻ hạnh phúc như này, không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Minh Nguyệt, đây là Bạch Băng.”
“Bạch Băng?” Gia Cát Minh Nguyệt nhắc lại, gật đầu cười, “Rất hợp với hình dáng của nó.”
Gia Cát Minh Nguyệt dừng một chút, chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Quân Khuynh Diệu: “Ai gửi thư cho ngươi vậy? Có chuyện gì sao?”
“Có.” Quân Khuynh Diệu cất thư đi. Mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng Gia Cát Minh Nguyệt thấy được sự ngưng trọng thoáng hiện giữa chân mày hắn.
“Chuyện gì? Rất nghiêm trọng à?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Quân Khuynh Diệu ngưng trọng như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng. Nàng có trực giác, đây hoàn toàn không phải là chuyện của Thánh Điện.
“Minh Nguyệt, ta có một nguyện vọng từ rất lâu rồi.” Quân Khuynh Diệu chợt cười rộ lên.
“Là gì?” GIa Cát Minh Nguyệt thấy trong nụ cười của Quân Khuynh Diệu có một sự nhu tình không nói nên lời.
“Đưa nàng về nhà.” Quân Khuynh Diệu nói xong, quay đầu nhìn về một hướng khác, đưa ngón tay thon dài chỉ về phía trước, “Nhà của ta ở nơi đó.”
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn theo hướng Quân Khuynh Diệu chỉ nhưng chỉ thấy thảo nguyên mênh mông.
Quân Khuynh Diệu cười cười, không trả lời mà lại nhảy lên lưng Cự Phong, chìa tay ra trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt: “Đến đây.” Thanh âm trong lành, mát mẻ mang theo một sự dụ hoặc khiến người ta không cưỡng lại được.
Gia Cát Minh Nguyệt tự động đưa tay mình cho Quân Khuynh Diệu. Quân Khuynh Diệu kéo nàng lên lưng Cự Phong. Lúc này, nàng mới phục hồi lại tinh thần.
“Quân Khuynh Diệu! Đây là ma sủng của ta hay của ngươi hả?” Cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt cũng bùng nổ trước thái độ đảo khách thành chủ của Quân Khuynh Diệu, “Cự Phong, người là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, nói, ai mới là chủ nhân của ngươi?”
Cự Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước, đón gió rơi lệ: “Chủ nhân, lúc đầu là người để ta chở Quân Khuynh Diệu, bây giờ lại nói ra những lời đả thương người khác như vậy.”
Cự Phong hóa bi phẫn thành tốc độ, chạy như bay về phía Quân Khuynh Diệu chỉ.
Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy kỳ quái, bởi vì theo hướng Quân Khuynh Diệu chỉ, bọn họ chạy ra khỏi thảo nguyên, hướng về sa mạc!