"Nguy rồi, hết mũi tên !" Tiết Tử Hạo đang chuẩn bị bắn tên, lại phát hiện
trong ống tên không còn một mũi tên nào! Tình huống này lại càng không
ổn rồi.
Tiết Tử Hạo nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, chuẩn
bị một kích cuối cùng. Vừa lúc đó, Mặc Sĩ Thần tiến lên một bước, đứng
chắn ở trước mặt hai người.
"Hắn thật ra là vì ta mà đến, không có quan hệ gì với các ngươi, ta để cho
hắn hả giận là được. Các ngươi đứng sang một bên đi." Mặc Sĩ Thần trầm
giọng nói ra, sự kiên nghị giữa hai đầu lông mày làm cho Gia Cát Minh
Nguyệt ngẩn ra.
"Mập Mạp, lần này, không có đơn giản như vậy đâu." Tiết Tử Hạo lắc đầu, hắn biết rõ mối bất hòa giữa hai nhà, bây
giờ Bàng Vô Kỵ đang nổi nóng, rất có khả năng hắn thừa cơ hội này hoàn
toàn phế bỏ Mập Mạp đấy.
Nói đi cũng phải nói lại, dù cho
Bàng Vô Kỵ thật sự chỉ là muốn đánh Mập Mạp một trận cho hả giận, hắn
cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt ếch ra nhìn Mập
Mạp bị đánh.
Gia Cát Minh Nguyệt lại không nói tiếng nào,
móc từ trong túi ra hai bình dược thủy, đưa cho Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử
Hạo: "Mau mau uống hết."
Mặc Sĩ Thần không chút do dự, thậm
chí không hỏi đây là dược thủy gì, ngửa cổ uống hết luôn. Tiết Tử Hạo
thì nhìn một chút: "Ồ, đây không phải dược thủy tăng lực lượng sao?
Chẳng qua, màu sắc đậm hơn nhiều..." Lời còn chưa nói hết, Mặc Sĩ Thần
đã thét dài một tiếng, nắm chặt nắm đấm, mãnh liệt xông về phía trước.
Một đoàn người của Bàng Vô Kỵ đều sững sờ, tiếp theo trên mặt đều lộ ra nụ
cười coi thường, ba Kiếm Sĩ càng thêm nắm chặt trường kiếm trong tay,
đứng nguyên tại chỗ sẵn sàng đón địch. Bàng Vô Kỵ nhìn điệu bộ này của
Mặc Sĩ Thần, cho rằng hắn đây là chó cùng rứt giậu rồi, thế là hắn ha ha cười, cũng nhanh chóng chạy lên, đến lúc sắp gặp Mặc Sĩ Thần, lại đột
ngột ngồi xuống thật nhanh, duỗi một chân ra muốn ngáng đường Mặc Sĩ
Thần.
Rất nhanh, hắn bởi vì hành động này của chính mình mà
cảm thấy hối hận sâu sắc. Tiếng “rắc rắc” chợt vang lên, sau đó, hắn lập tức ôm lấy chân của mình réo lên thê lương, gào khóc đến mức kinh thiên động địa. Đã gãy đã gãy rồi! Xương cốt đã gãy rồi!
Mặc Sĩ
Thần không dừng lại, lao thẳng lên phía trên, ba gã Kiếm Sĩ kia hiển
nhiên đã bị một màn này làm cho kinh hoảng, còn chưa kịp lấy lại tinh
thần, một người trong bọn hắn vậy mà lại bị Mặc Sĩ Thần trực tiếp đánh
bay! Sau khi bay xong thì bị rớt trên mặt đất, thật lâu không đứng dậy
được, chỉ biết nằm ở chỗ đó ra sức rên rỉ. Xem ra ngã không hề nhẹ.
"Cái này, đây là cái loại dược gì?" Tiết Tử Hạo miết bình dược thủy trong
tay, không do dự nữa, trực tiếp uống vào. Nếu như là dược thủy lực
lượng, không khỏi quá khủng bố đi!
"Ngươi...lên đi!" Gia Cát Minh Nguyệt quay người đi ra phía sau Tiết Tử Hạo, đạp một cước lên
mông hắn. Tiết Tử Hạo cũng gào lên một tiếng, nắm chặt trường cung trong tay xông về phía trước.
“Leng keng” một tiếng, cung trong
tay Tiết Tử Hạo chống lại kiếm trong tay của một gã Kiếm Sĩ, sau đó, hắn liền dùng sức vừa đỡ vừa trực tiếp bức gã kiếm sĩ kia lùi lại mấy bước. Tiết Tử Hạo tiến lên, một cước đá vào trên bụng kiếm sĩ. Được rồi, vừa
rồi tiếng rên rỉ hai nhịp một lúc bây giờ đã biến thành ba nhịp một. Còn sót lại một Kiếm Sĩ, tay nắm kiếm nhưng bắp chân đã run rẩy. Điều đó
không có khả năng đi! Hai người này sao bỗng nhiên có lực lượng đáng sợ
như thế.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo không có hảo ý xông về
phía Kiếm Sĩ cuối cùng còn sót lại, nhe răng cười với hắn, sau đó hai
người đồng thời ra tay.
Bốp~ ——!
Kiếm Sĩ cuối
cùng bị đập bay trên mặt đất, không đứng dậy nổi. Còn có một Cung Thủ,
nhìn thấy vậy lập tức choáng váng, run rẩy vứt bỏ cung trong tay, ngồi
chồm hỗm trên mặt đất không nói nên lời. Mặc Sĩ Thần hừ một tiếng tiến
lên, một cái tát đập bay Cung Thủ kia. Hắn tuyệt đối không nói cho Gia
Cát Minh Nguyệt biết, hắn gần như đã nghiện loại cảm giác mạnh mẽ mỹ
diệu vô cùng này rồi.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đối phương
đều bị đánh ngã trên đất, lời gì cũng chưa nói, lập tức chạy đến túm lấy Bàng Vô Kỵ đang ôm chân rên rỉ.
"Tiện nhân”, hai chữ ấy kẹt lại ở cổ họng Bàng Vô Kỵ, làm sao cũng không dám phun ra.
Gia Cát Minh Nguyệt thò tay tìm tòi trên người Bàng Vô Kỵ.
"Ngươi, ngươi làm gì vậy?" Bàng Vô Kỵ đỏ cả mặt, Gia Cát Minh Nguyệt đưa bàn
tay nhỏ nhắn mềm mại, sờ tới sờ lui ở trên người hắn, làm cho hắn cảm
thấy cả người xao động.
"Gia Cát, ngươi đang làm cái gì vậy!" Mặc Sĩ Thần thấy thế, sốt ruột muốn chạy tới.
"Gia Cát, ngươi..." Tiết Tử Hạo cũng đi tới, sau một khắc, hai người lại
đồng thời “rầm” một tiếng ngã trên mặt đất, cả người cảm thấy vô lực,
gục xuống không động đậy được nữa.
"Đây là chuyện gì?" Mặc Sĩ Thần sợ hãi trợn mắt lên.
"Là tác dụng phụ của dược thủy vừa nãy mà thôi. Thoát lực một hồi là lại
bình thường." Gia Cát Minh Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục tìm tòi ở trên người Bàng Vô Kỵ, cuối cùng nàng nở nụ cười, từ trên người
Bàng Vô Kỵ đã tìm ra hai cái túi. Gia Cát Minh Nguyệt lắc lắc một trong
hai chiếc túi, nghe thấy âm thanh leng keng leng keng bên trong, thoả
mãn nheo mắt lại.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo xạm mặt lại nhìn hành vi của Gia Cát Minh Nguyệt.
"Ha ha, các ngươi thu hoạch rất tốt đó. Lúc này còn chưa được bao lâu đâu. À không, không đúng, những thứ này đều là ta, vừa nãy các ngươi giúp ta
bảo quản, bây giờ trả lại ta." Gia Cát Minh Nguyệt mở ra một cái túi
khác, vui vẻ ra mặt nói, "Ngươi nói, những thứ này là của ai?" Gia Cát
Minh Nguyệt chọc chọc chân nhỏ của Bàng Vô Kỵ, Bàng Vô Kỵ đau đến nhe
răng trợn mắt.
"Là của ngươi, là của ngươi! Những thứ này
đều là của ngươi. Là lúc trước chúng ta bảo quản giúp ngươi." Bàng Vô Kỵ rất không có cốt khí gào thét lên. Trong lòng thầm mắng Gia Cát Minh
Nguyệt thực sự là vô liêm sỉ tới cực điểm.
Gia Cát Minh
Nguyệt thoả mãn gật gật đầu, sung sướng thu hồi hai cái túi lại. Thu hồi xong, lại chầm chậm bò đến đỉnh mỏm núi đá lúc nãy, cực kỳ cẩn thận lấy tử tương thạch xuống, bỏ vào trong túi.
Bàng Vô Kỵ co giật
khóe miệng, Gia Cát Minh Nguyệt tìm ra hai cái túi ở trên người hắn, một cái là túi tiền của hắn, cái còn lại là túi đựng những vật liệu có giá
trị mà nhóm bọn họ tìm được! Ngày hôm nay nhóm của Bàng Vô Kỵ thu hoạch
cũng không tệ, tuy rằng cũng không săn giết được con hung thú khá khẩm
nào, nhưng dựa vào ưu thế về nhân số, bọn hắn cũng tìm được không ít
dược thảo khoáng vật đáng tiền.
Gia Cát Minh Nguyệt không để ý tới khuôn mặt đen như đáy nồi của Bàng Vô Kỵ, cất giữ tử tương thạch
thật tốt xong, lại chạy đến chỗ những đội viên khác trong nhóm của Bàng
Vô Kỵ, sờ soạng tìm túi tiền. Trong đó có một kiếm sĩ mạnh mẽ trừng mắt
nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, bị Gia Cát Minh Nguyệt vung nắm đấm: "Nhìn cái gì mà nhìn? Ta lấy chút phí tổn thất thì có vấn đề sao? Lại nhìn nữa ta đánh ngươi đó." Kiếm sĩ kia nhớ tới cú đấm lúc trước nàng đánh lên mặt
Bàng Vô Kỵ, yên lặng cúi đầu. Thế nhưng, vừa mới cúi đầu, thì đầu đã
trúng một quyền rồi.
"Ta đã không nhìn rồi, sao ngươi còn đánh ta?" Kiếm sĩ kia ôm đầu, oan ức ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
"Đánh ngươi còn cần lý do?" Gia Cát Minh Nguyệt đổ hết tiền trong túi của hắn ra, lại bỏ vào trong túi tiền của chính mình, mặt mày hớn hở nói, "Từ
giờ có thể ăn bí chế thịt kho tàu trong thời gian thật dài rồi."
Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, lại quay đầu nhìn về phía hai con ma sủng vẫn còn đang so đấu khí lực ở bên kia, lại nhìn khắp một lượt mà không thấy thiếu nữ ăn mặc lẳng lơ kia đâu. Chắc là cô ta nhìn thấy tình huống
không đúng, đã trốn đi rồi.
"Này, Bàng Vô Kỵ, ngươi xem lại
ánh mắt nhìn người của ngươi đi, cô gái nhỏ bên cạnh ngươi thấy tình thế không ổn liền trốn đi rồi. Sau này nên cảnh giác cao độ nha." Gia Cát
Minh Nguyệt đắc ý đong đưa túi tiền phình to của chính mình, dạy bảo
Bàng Vô Kỵ. Bàng Vô Kỵ thực sự là bị nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, nuốt
xuống cũng không được, nhổ ra cũng không xong.
Mặc Sĩ Thần
và Tiết Tử Hạo vẫn còn co quắp trên mặt đất, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở
trước mặt hai người, chờ đợi hai người khôi phục sức mạnh. Sau một hồi,
Mặc Sĩ Thần nói: "Nữ nhân xấu xí kia đã gọi ma sủng trở về rồi." Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu, bỗng nhiên chỉ nhìn thấy giáp thú của Mặc Sĩ Thần đang đứng tại chỗ sững sờ.
"Ồ." Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu, "Các ngươi bây giờ đang khôi phục‘ thế nào?"
Mặc Sĩ Thần nắm tay: "Có chút khí lực rồi."
Tiết Tử Hạo thì lại chậm rãi bò lên: "Miễn cưỡng có thể đi."
Gia Cát Minh Nguyệt lại chạy trước chạy sau, thu thập không ít mũi tên, thả vào trong bao đựng tên của Tiết Tử Hạo.
"Có thể đi thì đi nhanh lên đi." Gia Cát Minh Nguyệt liếc Bàng Vô Kỵ vẫn
còn đang hung tợn nhìn bọn họ, hì hì cười nói, "Bàng Vô Kỵ, đừng nói ta
không nhắc nhở ngươi nha, không muốn trở thành kẻ thọt chân, thì mau mau cố định lại xương của ngươi đi, còn phải lập tức cầu viện, cút ra
ngoài."
Mặc Sĩ Thần khinh bỉ liếc Bàng Vô Kỵ: "Muốn báo thù, ta luôn sẵn sàng tiếp đón." Nói xong, khẽ hất tóc mình ra đằng sau một
cách rất là đẹp trai ^^, bị Tiết Tử Hạo nhìn khinh bỉ. Không có dược
thủy của Gia Cát, ngươi còn có thể ở đây mà cười trên nỗi đau của người
khác sao? Đương nhiên, lời này Tiết Tử Hạo không có nói ra ngoài.
"Đi thôi." Gia Cát Minh Nguyệt phất tay, vui vẻ lắc túi trong tay, đi về phía trước.
"Chờ đã, Gia Cát à, ta có vấn đề ..." Tiết Tử Hạo hấp tấp đuổi theo, Mặc Sĩ
Thần cũng vội vã gọi ma sủng của hắn quay về, đuổi theo.
"Oa oa, chủ nhân, ta đã biết thắng lợi chắc chắn thuộc về chúng ta rồi mà.
Có hậu phương vững chắc như ta yểm hộ chống đỡ giúp các ngươi, thắng lợi là tuyệt đối... A, chủ nhân, ngươi tại sao lại thô bạo với ta như vậy,
lông đuôi của ta đẹp đẽ thế này, ngươi cũng nỡ rút..." Giọng nói của vẹt mập cũng dần dần nhỏ đi, theo bóng người của bọn họ càng ngày càng xa.
Bàng Vô Kỵ cắn răng, nhìn chân nhỏ của mình, sâu trong đôi mắt hiện lên oán
độc. Mối thù này, nhất định phải báo! Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo, ta nhất
định trả lại cho các ngươi gấp trăm lần. Còn có Gia Cát Minh Nguyệt...
Gia Cát Minh Nguyệt à... Bàng Vô Kỵ nhớ tới khuôn mặt rạng rỡ tươi cười
của Gia Cát Minh Nguyệt, còn có đôi tay mềm yếu như không có xương kia,
nhất thời thay đổi ý định. Nếu như là Gia Cát Minh Nguyệt thì...
Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt đã ném túi vật liệu cho Mặc Sĩ Thần đeo. Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đi ở hai bên trái, phải của Gia Cát Minh Nguyệt,
đều tò mò hỏi: "Gia Cát, vừa nãy ngươi cho chúng ta dược thủy gì vậy?
Đến cùng là cái gì ?"