Hắc y nhân cầm đầu rùng mình một cái, chợt thấy không đúng, cũng đã muộn
rồi. Sau lưng cực kỳ đau nhức làm cho mắt hắn tối sầm lại, hắn cố hết
sức xoay người, lại phát hiện phía đằng sau, thuộc hạ của hắn toàn bộ
đều ngã trên mặt đất, không còn hơi thở. Nhanh như vậy đã giết chết hết
toàn bộ người của hắn sao? Phong báo, có sức mạnh kinh khủng như thế?
Phong báo lặng yên không một tiếng động đứng ở sau lưng hắn, thu hồi móng vuốt sắc bén.
"Thật. . . nhanh. . ." Hắc y nhân cầm đầu phun ra hai chữ này xong, thẳng tắp ngã xuống, hoàn toàn im lặng.
"Cự Phong, trước khi chết hắn còn muốn ca ngợi ngươi một chút đó." Gia Cát Minh Nguyệt đưa tay sờ sờ đầu Cự Phong.
Cự Phong *ngạo kiều hếch cằm, tỏ vẻ điều đó là đương nhiên.
"Gia Cát tiểu thư. . ." Lâm Ngữ Hàn lên tiếng, nhìn tình cảnh vừa nãy, hắn
bị khiếp sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm. Phong báo hắn từng thấy qua,
nhưng mà chưa từng thấy phong báo bình thường nào mà lại có tốc độ nhanh như chớp giật như vậy, "Không nghĩ tới Gia Cát tiểu thư thì ra là *thâm tàng bất lộ, dĩ nhiên lại là Triệu Hoán Sư mạnh mẽ như vậy, lúc trước
có chỗ nào sai lầm thất lễ, mong cô rộng lòng tha thứ."
"Ngươi là thiếu chủ của Lâm thị thương hội?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn vết thương của Lâm Ngữ Hàn một chút, trực tiếp hỏi.
Trên mặt Lâm Ngữ Hàn hiện lên một nụ cười cay đắng: "Là nhị thiếu chủ của Lâm thị thương hội."
Gia Cát Minh Nguyệt không hỏi tiếp nữa, nàng nhìn ra Lâm Ngữ Hàn giống như
có nỗi niềm khó nói. Đấu tranh trong các gia tộc lớn, Gia Cát Minh
Nguyệt cũng không xa lạ gì.
"Trở về thành đi, thương thế của ngươi cần được chữa trị." Gia Cát Minh Nguyệt quét mắt nhìn thi thể anh em nhà họ Mã nằm trên mặt đất, Trịnh Chí Thành và Tần Quyên cũng bị
thương không nhẹ. Gia Cát Minh Nguyệt gọi phong báo quay trở lại, lấy
tinh thần lực của Gia Cát Minh Nguyệt lúc này, cũng không thể duy trì
trạng thái triệu hoán quá lâu, hơn nữa không gian riêng của ma sủng mới
là thế giới thích hợp cho chúng nó sinh sống, thời gian dài chờ ở bên
ngoài chỉ có thể làm tiêu hao sức sống và tinh thần lực của chúng nó.
Gia Cát Minh Nguyệt tiến lên kiểm tra thương thế của Tần Quyên. Tần
Quyên bị thương rất nặng, Trịnh Chí Thành đang giúp nàng bôi thuốc.
Nghỉ ngơi một lát xong, mọi người bắt đầu lên đường trở về thành, thế nhưng
tốc độ chậm đi rất nhiều. Mắt thấy hai người ngày hôm qua còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình mà hôm nay đã không còn nữa, trong lòng Gia Cát
Minh Nguyệt cũng có mấy phần bi thương khó nói, trong khoảng thời gian
ngắn, mấy người cũng không nói chuyện, trong không khí tràn ngập một hơi thở buồn bã nhàn nhạt.
"Biểu ca, người cẩn thận một chút."
Ngũ Đình Anh đỡ Lâm Ngữ Hàn, rất là thân thiết, thế nhưng tiếp theo nàng ta lại chuyển đề tài, tức giận nói, "Có điều là, biểu ca, người bên
cạnh biểu ca thực sự là vô dụng, lại không bảo vệ được người."
Sắc mặt Tần Quyên và Trịnh Chí Thành lập tức trở nên tái nhợt, hai người
đều gắt gao nắm chặt nắm đấm trong ống tay áo. Đồng bạn của bọn họ,
trước đó còn không phải là vì bảo vệ cái vị Đại tiểu thư ngang ngược
kiêu ngạo này nên mới phải chết đó sao. Thế mà nữ nhân đáng ghét trước
mặt này lại có thể nói ra những lời như vậy!
"Câm miệng!
Đình Anh, nếu như không nhờ các bằng hữu của ta liều mạng vật lộn, chúng ta sao còn có thể đứng ở chỗ này? Bằng hữu của ta dùng máu tươi của bọn họ mới đổi được cơ hội sống sót cho chúng ta, ngươi nhất định phải xin
lỗi!" Lâm Ngữ Hàn cũng thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quát Ngũ Đình Anh.
Ngũ Đình Anh chưa từng thấy Lâm Ngữ Hàn tức giận như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi, liền nhỏ giọng nói : "Xin lỗi."
Tần Quyên và Trịnh Chí Thành tuy cực kỳ tức giận Ngũ Đình Anh, thế nhưng đối với Lâm Ngữ Hàn thì lại hết sức cảm động.
"Gia Cát tiểu thư, cũng cảm ơn cô, nếu không nhờ có cô ra tay đúng lúc, bọn
ta hôm nay sợ rằng. . ." Lâm Ngữ Hàn hướng về phía Gia Cát Minh Nguyệt
nói cám ơn, "Chẳng qua, trên người ta không mang nhiều tiền mặt như vậy, xin hãy để cho ta trở về thành sau đó sẽ đưa cho cô."
"Biểu ca, đâu cần phải cảm ơn chứ? Chúng ta trả tiền mà." Ngũ Đình Anh mới bị răn dạy, không tìm được chỗ nào phát giận, liền nhằm vào Gia Cát Minh
Nguyệt. Trong suy nghĩ của nàng ta, mọi thứ đều có thể tính toán được
bằng tiền.
"Lâm thiếu gia trả 1 vạn kim tệ, là mua mạng của
hắn và bạn hắn, có thể không bao gồm mạng của ngươi. Ngũ Đại tiểu thư,
lại nói, ngươi thật sự cho rằng mạng của biểu ca ngươi chỉ trị giá 1 vạn kim tệ sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh, "Ngươi cảm thấy không cần
phải cảm ơn ta, như vậy có phải là ngươi nên trả tiền thù lao hay
không?"
"Trả thì trả!" Ngũ Đình Anh bị Gia Cát Minh Nguyệt
làm cho nổi trận lôi đình, cũng không thèm quan tâm đến chuyện khác nữa, giậm chân gào thét.
"Vậy được, mười vạn kim tệ, trả tiền đi." Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói.
"Sao ngươi không đi cướp luôn đi?" Ngũ Đình Anh vừa nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, suýt nữa nhảy dựng lên.
"Làm sao? Chẳng lẽ mạng của Ngũ Đại tiểu thư, không đáng giá 10 vạn kim tệ
sao? Mạng của Lâm thiếu gia lại là 1 vạn kim tệ thêm một cái hứa hẹn nữa đó. Cái hứa hẹn kia chính là vô giá. Nhưng mà ngươi thì. . . đưa tiền
là được rồi, hứa hẹn của ngươi không đáng một đồng." Gia Cát Minh Nguyệt đối xử với vị Đại tiểu thư như Ngũ Đình Anh đây không thèm nể mặt một
chút nào. Tần Quyên và Trịnh Chí Thành căm ghét Ngũ Đình Anh, bây giờ
nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy , trong lòng thoải mái không ít,
hảo cảm với Gia Cát Minh Nguyệt cũng gia tăng lên nhiều.
"Ngươi!" Ngũ Đình Anh tức giận run người, nàng ta đã bao giờ phải nổi giận như vậy? Đã bao giờ bị người khác nhục nhã đâu?
"Gia Cát tiểu thư, biểu muội ta còn trẻ không hiểu chuyện, mong cô không nên so đo. Thực sự là xin lỗi." Lâm Ngữ Hàn nho nhã lễ độ xin lỗi.
Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhìn Ngũ Đình Anh đang tức đến nổ
phổi, châm chọc nói: "Như vậy, nể mặt Lâm thiếu gia, ta không thèm so
đo với ngươi." Nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt xoay người tiếp tục đi về
phía trước. Ánh mắt thâm độc của Ngũ Đình Anh đâm vào trên lưng Gia Cát
Minh Nguyệt, giống như muốn đào ra một cái động vậy.
Không
có ai phát hiện, sau khi bọn họ rời đi không lâu, có một hắc y nhân dáng người mạnh mẽ xuất hiện ở chỗ bọn họ vừa mới chiến đấu. Hắn ngồi xổm
xuống kiểm tra vết thương của thi thể nằm trên đất, sau khi xác định
người của hắn toàn bộ đều chết sạch, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Trong lòng có nghi hoặc, người ở bên cạnh Lâm Ngữ Hàn, thực lực đều không
mạnh, theo lý thuyết, đám người này của hắn đã đủ khả năng hoàn thành
nhiệm vụ, như vậy vì sao lại thất bại? Cũng phải trách bản thân quá bất
cẩn, cho rằng nhiệm vụ lần này không có sơ hở nào, cho nên mới tới muộn
một bước.
Hắc y nhân không tiếp tục xem xét thi thể trên đất nữa, mà là hướng về phía cửa vào Tầm Long sơn mạch mà lao đi thật
nhanh. Đám người Lâm Ngữ Hàn hẳn là vẫn chưa đi xa, còn có thể đuổi kịp.
Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt đi rất chậm, còn chưa tới cửa vào của Tầm
Long sơn mạch, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, vầng trăng đã dần dần lên
cao, ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ đã bao phủ lên vạn vật.
"Lâm
thiếu gia, đến cửa vào Tầm Long sơn mạch hẳn là đã an toàn. Nếu như các
ngươi không còn sức để đi tiếp, ta có thể về thành trước rồi sau đó mang y sư và xe ngựa tới đón các ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt thấy cửa vào
Tầm Long sơn mạch đã ở phía trước không xa, quay đầu lại nhìn sắc mặt
trắng bệch của mấy người kia, mở miệng đề nghị.
"Như vậy thì xin nhờ Gia Cát tiểu thư rồi, thực sự là vô cùng cảm kích." Lâm Ngữ Hàn cảm kích nói ra, mấy người bọn hắn đều có thương tích trên người nên
không dám dừng lại ở trong sơn mạch, chính là sợ rằng trong đó vẫn còn
có dư đảng của hắc y nhân.
Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu,
đang định đi về phía trước, nhưng vào lúc này, nàng lại cảm giác thấy
trong không khí có gì đó là lạ.
"Cẩn thận!" Gia Cát Minh
Nguyệt và Tần Quyên đồng thời quát chói tai, Tần Quyên càng không để ý
thân thể chính mình, che ở phía trước Lâm Ngữ Hàn.
Một hắn y nhân thân thủ nhanh nhẹn từ trên trời giáng xuống, lợi kiếm trong tay
không chút lưu tình đánh úp về phía Lâm Ngữ Hàn. Trong khoảnh khắc này
Tần Quyên miễn cưỡng rút kiếm chống đỡ, nhưng lại động đến vết thương,
từ trong miệng phun ra một lượng lớn máu tươi.
Gia Cát Minh
Nguyệt vội vàng đọc chú ngữ, thế nhưng mới vừa bắt đầu, hắc y nhân che
mặt liền thay đổi phương hướng, công hướng về phía nàng! Gia Cát Minh
Nguyệt lăn khỏi chỗ vừa đứng, chật vật tránh thoát công kích của hắc y
nhân, nhưng lại không có thời gian đọc chú ngữ. Không thể không nói, hắc y nhân này vô cùng giảo hoạt, nãy giờ trốn ở chỗ tối, phân tích thực
lực và chức nghiệp của đám người bọn họ một phen. Đầu tiên là đánh lén
Lâm Ngữ Hàn, một đòn không đắc thủ, liền xoay mũi nhọn nhắm thẳng vào
Triệu Hoán Sư cường hãn nhất.
Gia Cát Minh Nguyệt lúc này là sâu sắc cảm nhận được tầm quan trọng của Thủ Hộ Sư! Giờ khắc này, chỉ
cần có người giúp nàng tranh thủ mười giây thôi là nàng có thể gọi phong báo ra, thay đổi cục diện. Nhưng mà, giờ nàng đang không có Thủ Hộ Sư!
Tần Quyên và Trịnh Chí Thành trọng thương, Lâm Ngữ Hàn cũng không khá
hơn chút nào, Ngũ Đình Anh thì càng không trông cậy được gì. Tụ lý tiễn
liên tục bắn ra, nhưng hắc y nhân kia lại bình tĩnh tránh thoát, điều
này làm cho Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy nặng nề trong lòng. Thực lực
của người này, không thấp! Mấy người Lâm Ngữ Hàn sốt ruột hết sức, nhưng chỉ đành bó tay. Mà Ngũ Đình Anh lại là kinh hoảng rít gào, làm cho
người ta đau cả đầu.
Lẽ nào ngày hôm nay phải chết ở chỗ này? Gia Cát Minh Nguyệt cực kì không cam lòng!
Ngay khi hắc y nhân lần thứ hai giơ kiếm chém về phía Gia Cát Minh Nguyệt,
Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có nhận lấy sự đau nhức như trong tưởng
tượng.
Chợt vang lên “leng keng” , đó là âm thanh binh khí va chạm.
Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, nhìn bóng lưng kiên cường che ở phía trước
mình, trong khoảnh khắc không có phục hồi lại tinh thần. Một đầu tóc đen như mực tung bay theo gió, một thân bạch y không nhiễm một hạt bụi,
trường kiếm lóe hàn quang, vào đúng lúc này thời gian dường như ngừng
lại.