Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 31: Chuyện như vậy, trước nay chưa từng có



Gia Cát Minh Nguyệt bán dược thủy, gây ra chuyện mà chính nàng cũng không ngờ tới.

Chuyện là như thế này, có người tuyên bố một nhiệm vụ trả thù lao rất cao. Có hai *dong binh đoàn đồng thời tiếp nhận nhiệm vụ này. Một dong binh đoàn là cấp C, cái còn lại là cấp E. Phải biết rằng, dong binh đoàn yếu nhất chính là cấp E rồi, mà dong binh đoàn mỗi một lần thăng cấp, đều cực kỳ khó khăn. E và C kém không chỉ vài chữ cái mà còn là vấn đề cấp bậc, còn có chênh lệch về nhân số, thực lực, kinh nghiệm. Nhưng mà, nhiệm vụ lần này, lại là do dong binh đoàn cấp E hoàn thành!

*dong binh đoàn : đoàn, đội lính đánh thuê

Chuyện như vậy, trước nay chưa từng có!

Đoàn dong binh cấp C kia tên là Hạ Lôi dong binh đoàn, Hạ Lôi đoàn ở thành Thương Phong cũng là một đoàn dong binh tiếng tăm lừng lẫy. Đoàn trưởng lúc này chỉ cảm thấy một luồng hư hỏa vọt lên cổ họng, đây là sỉ nhục, đây là trần trụi đánh vào mặt của hắn! Đoàn dong binh cấp độ C của bọn hắn vậy mà đã thua bởi một đoàn dong binh có cấp bậc thấp nhất! Tuy hắn không có mặt ở hiện trường, nhưng mà thực lực của đoàn dong binh bọn hắn còn sờ sờ ra đó cơ mà.

Tra! Lập tức điều tra, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

Rất nhanh, đã nhận được tin tức. Nguyên nhân rất đơn giản, đối phương đã mua được một lọ dược tề nhanh nhẹn có thời gian hiệu lực rất dài! Dược tề nhanh nhẹn bình thường cũng chỉ có tác dụng trong một phút đồng hồ, nhưng có người nói dược tề nhanh nhẹn mà đối phương mua được, rõ ràng lại có hiệu lực hơn ba phút, do đó đã tạo lên tác dụng mấu chốt. Vào thời điểm cuối cùng, người của đối phương đột nhiên hăng tiết gà, lao lên cướp được vật phẩm nhiệm vụ sau đó toàn thân trở ra. Tốc độ phải nói là rất nhanh!

Ở trong phòng gào thét một ngày, Đoàn Trưởng của đoàn dong binh Hạ Lôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sau đó, lập tức hạ mệnh lệnh cho đoàn viên, đi tìm cái người gửi bán dược thủy kia, phải tìm được. Thành Thương Phong từ khi nào lại có luyện kim sư mạnh mẽ như vậy, tại sao không nghe thấy chút tin đồn nào? Luyện kim sư như vậy, bọn hắn nhất định phải tìm được trước những thế lực khác. Không tiếc bất cứ giá nào lôi kéo luyện kim sư này, nếu như có thể thuyết phục hắn gia nhập vào đoàn dong binh, đương nhiên là tốt hơn cả.

Mà đoàn dong binh cấp E kia, cũng xuất động toàn bộ đội ngũ, thề rằng cho dù phải lật tung cả thành Thương Phong Thành cũng phải tìm ra luyện kim sư lợi hại kia. Việc này đoàn trưởng dong binh đoàn biết rõ, nếu nếu như có luyện kim sư gia nhập đoàn của bọn họ, sau này xác suất thành công khi làm nhiệm vụ của bọn họ khẳng định sẽ gia tăng thật lớn, như vậy việc thăng cấp dong binh đoàn sẽ ở trong tầm tay rồi. Mà ban đầu Đoàn Trưởng lôi tên đoàn viên tốn không ít tiền mua dược thủy nhanh nhẹn kia ra mắng cho *cẩu huyết lâm đầu, bây giờ lại vỗ vai khen lên khen xuống. Đây không phải chỉ là vấn đề hoàn thành nhiệm vụ đơn giản như vậy. Mà là bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ trước đoàn dong binh cấp độ C. Đây là bay vọt về chất nha, đây là vinh quang nha, khiến cho lòng người kích động biết bao nhiêu! Cho nên, nhất định phải tìm được tên luyện kim sư kia!

* vietsub trần trụi : máu chó đầy đầu -_-

Ở nơi giao dịch có hai nhóm người ngồi canh cả ngày, nhìn không chớp mắt đám người ra vào sở giao dịch, giống như chỉ cần nhìn mãi nhìn mãi thì chỗ đó có thể mọc ra một đóa hoa vậy. Bọn hắn chỉ biết dùng biện pháp như vậy thôi, bởi vì lúc ấy là sáng sớm, người phụ trách đăng ký dược tề vẫn còn đang mơ mơ màng màng, không nhớ rõ ai đến gửi bán dược thủy. Mà thời điểm người kia đến lấy tiền, lại là một nhân viên khác trả tiền, cho nên càng không để ý. Sau đó, ông chủ thấy hai đoàn dong binh đều đưa ra kim tệ lóng lánh ánh vàng để mua tin tức, nhưng mà hắn lại không lấy được số tiền này, thật sự là hận không thể bóp chết hai nhân viên kia của hắn luôn.

Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong nội thành, suốt mấy ngày nghỉ, nàng đều cùng với đồng bạn đi vào trong Tầm Long sơn mạch để lịch luyện. Triệu hoán ma sủng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, phối hợp với mấy người Mặc Sĩ Thần cũng càng ngày càng ăn ý. Mà Lăng Phi Dương cũng phối hợp với đoàn đội của nàng tốt hơn trước nhiều.

"Đói bụng, ăn cơm thôi!" Hôm nay đang ở xung quanh sơn mạch chơi đùa, tìm chút ít dược thảo xong, đồng hồ sinh học của Gia Cát Minh Nguyệt đúng giờ kêu vang. Đến giờ ăn cơm rồi.

Lăng Phi Dương và Tiết Tử Hạo đang đứng đối mặt nhau, hai người nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không chịu nhường một bước.

Bỗng nhiên, hai người đồng thời hét lớn một tiếng: "Ra!"

Tiết Tử Hạo hét thảm một tiếng, vuốt tay phải của mình: "Tại sao ta lại ra cái kéo? Tại sao? Đây là tại sao?"

"Ngươi thua, mau mau đi kiếm củi." Lăng Phi Dương nhướng mày lên, đắc ý ngồi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, thoải mái nhàn hạ đợi thịt nướng tốt.

"Không có đạo lý mà." Tiết Tử Hạo nhìn tay phải của mình, thì thào tự nói, "Không có đạo lý, tại sao bây giờ lần nào ta cũng thua chứ, trước khi còn có thể thắng mấy lần mà..." Vừa nói vừa đi nhặt củi lửa rồi.

"Này, ngươi rốt cuộc có bí quyết gì? Tại sao lần nào cũng thắng?" Gia Cát Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi Lăng Phi Dương.

"Không phải ta có bí quyết, mà là Chuột nhắt quá đần, nàng không phát hiện mỗi lần hắn muốn ra cái kéo lông mày sẽ dựng lên sao? lúc ra tảng đá sẽ uốn éo bả vai xuống, hai động tác này đều không có, thì chính là ra bọc rồi." Lăng Phi Dương âm hiểm cười rộ lên, hạ giọng nói.

Gia Cát Minh Nguyệt nghe xong, vui vẻ, cũng hạ giọng nói: "Tốt, ta nhớ kỹ, sau này khi dễ hắn."

"Nàng quá xấu rồi." Lăng Phi Dương nhỏ giọng nói thầm.

"Này, chuột nhắt, ta nói với ngươi một bí mật, Phi Dương sở dĩ mỗi lần đều có thể thắng ngươi..." Gia Cát Minh Nguyệt cao giọng hét lên.

"Minh Nguyệt đại nhân anh minh thần võ, là người tốt nhất trong thiên hạ!" Lăng Phi Dương lập tức đổi giọng. Đùa sao, nói toạc ra rồi, sau này còn có thể thắng Tiết Tử Hạo sao?

"Cái gì cơ? Chuyện gì chuyện gì?" Tiết Tử Hạo lộn trở lại ra, trong tay còn cầm mấy nhánh cây.

"À, không có gì đâu. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết mỗi lần Phi Dương oẳn tù tì có thể thắng ngươi, là vì vận khí của hắn tốt. Tiếp tục cố gắng nhặt củi đi." Gia Cát Minh Nguyệt cười tủm tỉm nói.

Tiết Tử Hạo kéo kéo khóe miệng, cam chịu đi nhặt củi một lần nữa.

Lăng Phi Dương vui vẻ, quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đang ngồi trên tảng đá đung đưa chân, lại nhìn Mặc Sĩ Thần đang thuần thục chế biến món ăn một chút, ngẩng đầu xuyên qua vòm lá nhìn bầu trời xanh thăm thẳm. Trong lúc này, tâm của hắn vô cùng buông lỏng. Trong khoảng thời gian cùng bọn Gia Cát Minh Nguyệt lịch luyện ở Tầm Long Sơn mạch này, Lăng Phi Dương cảm thấy hắn cảm nhận được một bộ mặt khác của cuộc sống. Mà cuộc sống như vậy, chân thành mà nói, thật sự rất tốt.

"Phi Dương, đến đây!" Đúng lúc này, giọng nói của Tiết Tử Hạo đã cắt đứt suy nghĩ của hắn. Hắn theo âm thanh nhìn lại, lại nhìn thấy Tiết Tử Hạo đang kéo theo một thân cây rất thô to, cố hết sức đi tới.

"Làm cái gì vậy?" Lăng Phi Dương nhảy xuống khỏi tảng đá, đi tới khó hiểu hỏi.

"Rút kiếm, rút kiếm, chặt cái thân cây này ra." Tiết Tử Hạo giảo hoạt cười cười, chỉ vào thân cây trên mặt đất.

"..." Lăng Phi Dương lập tức im lặng, nhưng mà hắn vẫn rút kiếm trên lưng ra, hơi vận sức một chút, chặt thân cây kia ra. Nói dễ nghe một chút, gọi là chặt cây, còn nói thẳng ra, gọi là chẻ củi. Bảo Đại Địa Kiếm Sĩ chẻ củi, Tiết Tử Hạo cũng là người duy nhất rồi.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Tiết Tử Hạo vui sướng hài lòng nhặt củi, lại nhìn Lăng Phi Dương run rẩy cam chịu chặt cây, không khỏi mỉm cười. Kỳ thật, tiếp xúc với Lăng Phi Dương nhiều hơn, mới biết được người này là người thế nào. Bên ngoài đồn đại hắn là thiên tài, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại biết, hào quang trên người hắn gắn liền với cố gắng của hắn. Lúc ở nhà thường xuyên có thể nghe thấy âm thanh Lăng Phi Dương luyện kiếm bên cạnh, lúc ra ngoài lịch luyện, khi rảnh rỗi Lăng Phi Dương cũng sẽ luyện kiếm.

Gia Cát Minh Nguyệt chưa bao giờ hỏi tại sao Lăng Phi Dương lại một mình xuất hiện ở thành Thương Phong, cũng không hỏi vì sao bạn xấu Lạc Kinh Phong của hắn chưa tới. Bởi vì, ngẫu nhiên Gia Cát Minh Nguyệt sẽ bắt gặp lúc Lăng Phi Dương ở một mình, trên mặt không còn dáng vẻ tươi cười phóng khoáng như bình thường, mà là âm thầm buồn bã. Mà ở trong khoảng thời gian này, Lăng Phi Dương dường như ở chung rất hòa hợp với mọi người, đặc biệt là Mặc Sĩ Thần. Trước đó Mặc Sĩ Thần còn đối với hắn địch ý mười phần, nhưng là, hiện tại cực kỳ hữu hảo. Cũng là bởi vì lần kia ở bên trong sơn mạch gặp phải lôi ưng, Lăng Phi Dương cứu được hắn.

"Săp được đi học rồi, thực vui vẻ." Mặc Sĩ Thần ăn thịt nướng, cảm thán, "Khai giảng chúng ta sẽ thăng cấp lên lớp Cao cấp rồi. Nhưng mà, cấp bậc bây giờ của Minh Nguyệt ngươi cũng có thể tốt nghiệp được rồi."

"Không tốt nghiệp, lẫn vào chứ sao." Gia Cát Minh Nguyệt miệng cắn thịt nướng, hàm hồ nói.

"Phi Dương, ngươi thì sao? Ngươi đã sớm tốt nghiệp học viện đế đô. Sau này ngươi định làm cái gì ?" Mặc Sĩ Thần hỏi Lăng Phi Dương.

"Đi theo Triệu Hoán Sư của ta lăn lộn. Nàng đi đâu ta đi đó." Lăng Phi Dương lộ ra nụ cười rạng rỡ, trả lời rõ ràng.

"Được đó, đây chính là ngươi tự nói. Đi theo ta có thịt ăn." Gia Cát Minh Nguyệt quăng khúc xương trong tay ra, cười hì hì nói.

Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo liếc nhau, cũng cười rộ lên: "Tốt, tính cả phần của chúng ta nữa."

"Được!" Gia Cát Minh Nguyệt lại lấy một khối thịt nướng qua, cười tủm tỉm gật đầu.

Ai cũng không nghĩ đến, sau này đệ nhất Triệu Hoán Sư cùng đồng bạn của nàng, lúc trước chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, lại một đường cùng tiến cùng lui, không rời không bỏ, cuối cùng thanh danh nổi lên bốn phía, đứng ở chỗ cao nhất.

...

Còn vài ngày nữa là phải đi học, thế là một đoàn người của Gia Cát Minh Nguyệt tạm dừng việc lịch luyện, trở về đều ở trong nhà nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm nay, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn đang ngủ mơ hồ, cửa đã bị đập rầm rầm. Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ chẳng lẽ là Mặc Sĩ Thần, không đúng, tên này cho dù mua bữa sáng đến, cho hắn hai mươi lá gan cũng không dám đến đánh thức chính mình. Là Lăng Phi Dương? Lại càng không đúng, tên kia mua bữa sáng xong trực tiếp nhảy qua tường đến gõ cửa sổ kêu mình rời giường ăn, còn gõ cửa làm gì?

Đợi Gia Cát Minh Nguyệt rời giường mở cửa, lại nhìn thấy ngoài cửa là một nam tử trung niên mặt mũi cực kỳ không kiên nhẫn, sau nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Cái người này, là hạ nhân của Gia Cát gia, vội tới đưa chi phí sinh hoạt cho nàng đấy! Những ngày này nàng cũng quên luôn mình còn có thân phận xấu hổ. Nàng là con gái riêng của nhà Gia Cát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.