Lạc Kinh Phong nhìn bóng lưng của Lăng Phi Dương , đang muốn gọi hắn lại,
nhưng không ngờ hắn đi quá nhanh, trong nháy mắt đã chạy xuống bên dưới
quảng trường. Kỳ thật Lạc Kinh Phong cũng không muốn xuất hiện kết quả
như vậy. Lăng Phi Dương là *tân tú Lăng gia cực kỳ coi trọng, tuy hắn
không thể trở thành Triệu Hoán Sư, nhưng là hắn đã là Đại Địa Kiếm Sĩ.
*người mới, thanh niên trẻ xuất sắc
Cho dù vừa rồi Gia Cát Minh Nguyệt đã triệu hồi ra ma sủng, nhưng nhìn bộ
dạng của ma sủng kia, Lạc Kinh Phong cũng nhận thấy tư chất của nàng
không phải quá tốt. Người như vậy, căn bản không xứng để cho Lăng Phi
Dương làm Thủ Hộ Sư. Một điểm quan trọng nhất là, quan hệ giữa Lăng gia
và Gia Cát gia cũng không tốt. Nếu như Lăng Phi Dương đến làm Thủ Hộ Sư
của Gia Cát Minh Nguyệt... Lạc Kinh Phong có chút không dám nghĩ tới.
Hắn vội vàng đuổi theo, Lăng Phi Dương hiện tại đang hành động theo cảm
tính, hy vọng có thể khuyên bảo hắn hồi tâm chuyển ý. Nhưng với tư cách
là bằng hữu tốt nhất của Lăng Phi Dương, Lạc Kinh Phong biết rõ, một khi Lăng Phi Dương đã quyết định chuyện gì, sẽ rất khó thay đổi.
Đúng lúc này Gia Cát Minh Nguyệt vừa ôm vẹt béo từ trên đầu xuống, đang cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.
"Chủ nhân, ngươi lớn lên thật xinh đẹp." Vẹt mập há miệng nói ra một chuỗi
lời nói lấy lòng..., "Ngươi tựa như vầng trăng sáng ở trên bầu trời,
chiếu sáng lòng ta. Chủ nhân, thân hình của ngươi cũng tốt, tuy ngươi ăn mặc không được đẹp lắm, nhưng vẫn không thể lừa dối ánh mắt sắc bén của ta, ta nhìn ra, ngực của ngươi hẳn là... Ư ư, ừm..." Được rồi, miệng
của vẹt mập lại bị Gia Cát Minh Nguyệt che đi rồi.
Gia Cát
Minh Nguyệt mạnh mẽ trừng mắt nhìn vẹt mập, hung dữ uy hiếp: "Ngươi lại
nói hươu nói vượn một lần nữa, ta sẽ vặt sạch lông chim của ngươi, trực
tiếp nướng lên ăn luôn. Hiểu chưa?"
Vẹt mập trừng mắt nhỏ
nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, dùng sức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ. Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt mới buông miệng của nó ra, ai ngờ vừa mới buông tay, nó lại nói: "Hả, chủ nhân, vậy ngươi không phải rất lưu manh rồi sao, vặt
hết lông của ta, chẳng khác nào cởi sạch y phục của ta nha."
"Vóc dáng ngươi mập như vậy, có cái gì đẹp mắt sao?" Gia Cát Minh Nguyệt có
chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn là tốt bụng đả kích nó. Nàng có một dự
cảm, cuộc sống sau này, có vẹt mập này nhất định sẽ rất đặc sắc!
"Ta đây không phải là mập, ta cái này gọi là khôi ngô hữu lực, có biết
không? Đúng rồi, chủ nhân, ta tên là *Suất Ca . Về sau ngươi gọi ta là
Suất Suất, hoặc là Tiểu Suất Suất là được rồi." Vẹt mập ồn ào, thao thao bất tuyệt, bộ dạng tự kỷ rắm thúi kia khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt một đầu hắc tuyến. Còn gọi là Suất Ca?
* anh chàng đẹp trai -_-
"Oa, Gia Cát, ngươi thật là lợi hại, ma sủng triệu hoán ra lại còn biết nói
chuyện đấy." Đang lúc Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy buồn cười, một thanh
âm chen vào. Sau đó thân thể hơi mập kia của Mặc Sĩ Thần đã chen đến
trước mặt của nàng, cười hì hì nhìn nàng. Giờ phút này Mặc Sĩ Thần vẫn
còn mang theo cái đầu heo lớn, cái này là do buổi sáng bị Gia Cát Minh
Nguyệt giẫm đấy. Đi theo phía sau hắn là Tiết Tử Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ.
Gia Cát Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nhìn Mặc Sĩ Thần, hơi nhíu mày, đang
chuẩn bị nói chuyện thì con chim mập kia đã mở miệng: "Ơ, ai vậy? Như
thế nào một cái đầu lại to bằng hai cái?"
"Ta gọi là Mặc Sĩ
Thần. Xin chào, xin chào. Thời điểm ngươi vừa mới xuất hiện thật sự là
phong cách nha. Thật sự là thiên địa biến sắc, vạn vật bất động nha."
Mặc Sĩ Thần cười hắc hắc với vẹt mập đang nói kia, không để ý vẹt mập
châm chọc khiêu khích chút nào. Tiết Tử Hạo ở phía sau nhìn thấy bộ dạng chân chó của hắn, khóe miệng lập tức co rút cứng đờ.
"Đó là đương nhiên. Ừ, dáng người của ngươi cũng không tệ. Được rồi, tiểu gia
miễn cưỡng thu nhận ngươi làm, ư ư, ô ô..." Mập vẹt nghe Mặc Sĩ Thần
nói..., mở cờ trong bụng, đắc ý vênh váo, đang định nói đến phần sau,
Gia Cát Minh Nguyệt đã lạnh mặt lấy tay bưng kín miệng vẹt mập.
"Ngươi có việc?" Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của Mặc Sĩ Thần, nhàn nhạt hỏi.
"Không có việc gì. À không, không phải. Có việc." Mặc Sĩ Thần vò đầu, cười
ngây ngô nói, "Cái kia, ngày mai ngươi có thời gian hay không, chúng ta, cùng đi hiệp hội Triệu Hoán Sư tham gia khảo hạch sơ cấp Triệu Hoán Sư
đi." Mặc Sĩ Thần thật ra là đang cố lấy dũng khí hỏi ra những lời này.
Hơn nữa, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý bị cự tuyệt. Hắn còn nhớ rõ ràng
nguyên nhân hắn bị đánh thành đầu heo đấy.
"Cũng được." Gia Cát Minh Nguyệt lại chỉ nhổ ra hai chữ ngắn gọn.
"Ha ha, kỳ thật ta biết rõ ngươi sẽ không đáp ứng. Ta nghĩ ngươi cũng không có thời gian, a a a a a a! Ngươi đã đáp ứng hả, ồ ha ha ha ha." Mặc Sĩ
Thần ban đầu còn chưa lấy lại tinh thần, tự mình lảm nhảm, Tiết Tử Hạo ở đằng sau hung hăng bấm lên thịt mỡ trên lưng hắn một cái, hắn mới hồi
phục lại tinh thần, Gia Cát Minh Nguyệt đã đáp ứng.
"Cái
kia, vậy ngày mai, buổi sáng ngày mai ta đến trước cửa nhà chờ ngươi
nha." Mặc Sĩ Thần vui mừng xoa xoa tay, cao hứng không biết vì sao.
"Ừm, tốt." Gia Cát Minh Nguyệt vẫn là một câu đơn giản.
Mặc Sĩ Thần đang muốn nói cái gì, lại cảm giác được một trận náo động ở sau lưng. Hắn xoay người sang chỗ khác, liền chứng kiến một nam tử tuấn mỹ
mặc hoa phục mang theo nụ cười mị hoặc, đang đi về phía bên này. Đi đến
đâu, mọi người tự động tránh ra đến đấy, nhưng trước sau tầm mắt của mọi người vẫn luôn tập trung vào trên người của hắn.
"Là Lăng
Phi Dương." Tiết Tử Hạo nhỏ giọng nói. Đại danh của Lăng Phi Dương, rất
nhiều người cũng biết, cái này không kỳ quái. Kỳ quái chính là, sao hắn
lại đi về phía bên này của bọn họ ?
Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn thấy Lăng Phi Dương, ở trong ký ức, dường như nàng biết hắn. Sau
khi nhớ lại, liền nhíu mày. Nếu như dùng lời của nàng để định nghĩa
người này, thì hắn chính là một công tử nhà giàu thích tự cho mình là
đúng.
"Gia Cát tiểu thư xinh đẹp, xin chào." Đang lúc Gia
Cát Minh Nguyệt suy nghĩ vì sao Lăng Phi Dương lại xông tới chỗ bọn họ , Lăng Phi Dương đã đứng ở trước mặt nàng, nho nhã lễ độ mở miệng, phối
hợp với nụ cười mị hoặc tuấn mỹ trên mặt, khiến cho đám nữ sinh ở gần đó càng nhìn càng đỏ mặt, tâm hồn phơi phới.
Giờ phút này Lăng Phi Dương cũng đang cảm thán trong lòng, Gia Cát Minh Nguyệt này tuy ăn mặc không có phẩm vị gì, nhưng dung mạo cũng là nhất đẳng. Còn có sự tự tin giữa hai hàng lông mày kia, càng hấp dẫn ánh mắt người khác. Nàng
quả thực chính là một khối ngọc thô chưa qua mài dũa, nếu là tinh tế chế tạo, nhất định sẽ trở thành vưu vật mê người.
"Có việc?" Giọng điệu Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Lăng Phi Dương hơi sững sờ, nhìn bộ dáng mất kiên nhẫn không che giấu kia,
hắn có chút không kịp thích ứng rồi. Lần đầu tiên, có một nữ nhân dùng
thái độ như vậy đối với hắn. Chẳng qua, không sao cả, chờ mình nói ra
mục đích xong, người trước mắt chỉ sợ sẽ mừng rỡ như điên đi. Tất nhiên
sẽ gấp gáp tiếp nhận chính mình làm Thủ Hộ Sư cho nàng.
"Đương nhiên có chuyện. Gia Cát tiểu thư xinh đẹp, không biết tại hạ có vinh
hạnh trở thành Thủ Hộ Sư của nàng hay không, dùng trái tim và danh dự
của ta đến thủ hộ cho nàng." Lăng Phi Dương mỉm cười, nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, chậm rãi nói từng chữ.
Chung quanh vốn là
hoàn toàn yên tĩnh, bỗng nhiên liền bùng nổ rồi! Không thể nào đâu! Lăng Phi Dương tiếng tăm lừng lẫy lại muốn làm Thủ Hộ Sư của Gia Cát Minh
Nguyệt? Đây là vì cái gì? Xảy ra chuyện gì? Mà đám nữ sinh đứng xung
quanh, đặc biệt là nhóm nữ Triệu Hoán Sư, toàn bộ ánh mắt đều bắn lên
người Gia Cát Minh Nguyệt, hận không thể đâm cho nàng mấy cái lỗ thủng.
Vừa ao ước vừa ghen tị!
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo cũng bị
tình huống trước mắt làm cho khiếp sợ đến mức nói không ra lời. Ai cũng
thật không ngờ Lăng Phi Dương đi tới đây lại là vì mục đích này!
Lăng Phi Dương khóe miệng nhếch lên một nụ cười hoàn mỹ, phi thường hài lòng với oanh động chính hắn tạo ra. Mà bây giờ hắn đang tràn đầy tin tưởng, chờ đợi Gia Cát Minh Nguyệt trả lời.