Trò hay chẳng mấy chốc sẽ lên sàn, mọi chuyện vẫn tiến hành theo kế hoạch,
Gia Cát Minh Nguyệt cũng thả lỏng chút. Hôm nay tan học xong đi về nhà,
Đoan Mộc Huyên ra mở cửa. Đoan Mộc Huyên liếc nhìn phía sau Gia Cát Minh Nguyệt một chút, không thấy bóng dáng Tiết Tử Hạo, tuy không nói gì,
thế nhưng trong mắt lóe lên tia thất vọng."Huyên Huyên, mấy ngày nay
Chuột nhắt có việc bận, sẽ không đến, mấy ngày nữa hết bận lại đến." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấu tâm tư của Đoan Mộc Huyên, cười giải thích.
"Ừm. Tỷ tỷ, buổi tối muốn ăn cái gì?" Đoan Mộc Huyên vừa nghe, trên mặt liền nở nụ cười. Tiết ca ca không phải không đến dạy nàng, mà là mấy ngày
nữa sẽ lại đến.
"Có thịt là được, em xem rồi làm đi." Yêu cầu của Gia Cát Minh Nguyệt thật đơn giản.
"Vâng." Đoan Mộc Huyên cười, cùng Gia Cát Minh Nguyệt đi vào trong nhà, thế
nhưng hai người vừa vào đến sân, đều ngẩn người.
Dưới mái
hiên, một lão giả đứng chắp tay, ban đầu quay lưng về phía các nàng,
nghe thấy các nàng đi vào liền chậm rãi xoay người lại.
Đoan Mộc Huyên kinh ngạc nhìn người trước mắt, lão nhân gia này, vào từ lúc
nào? Lúc chạy ra mở cửa cho Minh Nguyệt tỷ tỷ còn không thấy ai mà.
Gia Cát Minh Nguyệt thì rất kinh hỉ: "Đại sư, là người sao!"
"Ta không mời mà tới, thế nào, không chào đón?" Lão giả nở nụ cười.
"Không không, sao lại không chứ." Gia Cát Minh Nguyệt cao hứng đi lên phía
trước, "Đại sư, lần trước cám ơn người đã cứu ta. Phi Dương ở sát vách,
ta đi gọi hắn giúp người."
"Không cần, nha đầu, lần này ta tới tìm con." Lão giả ngăn Gia Cát Minh Nguyệt lại.
Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, tìm nàng? Đoan Mộc Huyên ngoan ngoãn đi vào bên trong pha trà.
Lão giả nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, đáy mắt hiện lên vui mừng, lại nói: "Ta
tên là Uất Trì Hồng. Cùng mẫu thân con là chỗ quen biết cũ."
"Mẫu thân con?" Gia Cát Minh Nguyệt chấn động. Sâu trong ký ức Gia Cát Minh
Nguyệt, mẫu thân là một từ ngữ xa lạ, nàng chưa từng thấy mẫu thân. Bất
kể là đời trước, hay là đời này. Chẳng bao giờ cảm thụ qua tình thương
của mẹ nàng, cho nên vừa nghe đến từ ngữ này, liền ngẩn người. Đời
trước, nàng là một cô nhi. Đời này, thân phận của nàng so với cô nhi còn lúng túng hơn.
"Đúng, ta với mẫu thân con là người quen
cũ." Uất Trì Hồng hòa ái cười cười, "Bây giờ con đã trở thành triệu hoán sư, nếu như mẫu thân con mà biết, nhất định sẽ rất vui mừng."
"Chuyện giống như lần trước, may nhờ có tên tiểu tử Phi Dương kia ở bên cạnh
con. Nhưng ta lo là nếu như nó không ở bên cạnh, con sẽ gặp nguy hiểm.
Con vẫn chưa thể triệu hoán ma sủng ra trong nháy mắt, gặp phải chuyện
như vậy sẽ không an toàn. Cho nên, ta muốn dạy cho con một ít công phu
để tự vệ." Uất Trì Hồng nhìn nét ảm đạm trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt,
biết hai chữ ‘mẫu thân’ này, gợi lên nỗi đau trong lòng nàng. Uất Trì
Hồng cũng khó chịu trong lòng, vì vậy chuyển trọng tâm câu chuyện, mà
đây cũng là nguyên nhân hôm nay hắn xuất hiện ở chỗ này.
"Công phu tự vệ?" Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Uất Trì Hồng, nàng hơi
nghi ngờ. Nàng không có thiên phú để trở thành kiếm sĩ hay cung thủ, như vậy làm sao luyện võ?
"Con cầm lấy cái này, mỗi đêm dựa
theo phương pháp viết trên này để hô hấp và minh tưởng. Đây gọi là
thượng cổ thể thuật, có thể kích phát tiềm năng lớn nhất của con người." Uất Trì Hồng móc ra cuốn sổ chép tay nhăn nhúm, chữ viết bên trên cũng
xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn thật là. . . xấu xí.
Gia Cát
Minh Nguyệt tiếp nhận cuốn sổ, ngẩng đầu chớp mắt nhìn Uất Trì Hồng một
chút. Nét mặt già nua của Uất Trì Hồng hơi phiếm hồng: "Chữ xấu như vậy
tất nhiên không phải do ta viết, đây là ta nhờ người viết. Nhìn không rõ thì hỏi lại ta."
Giấu đầu lòi đuôi nha! Chữ trên cuốn sổ này, tất nhiên là Uất Trì Hồng viết!
Nhưng mà, thượng cổ thể thuật! Vừa nghe tên này, hơn nữa dựa vào thực lực của Uất Trì Hồng, Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ đây là đồ tốt.
"Mấy ngày nữa ta sẽ trở lại." Uất Trì Hồng nói xong, không đợi Gia Cát Minh
Nguyệt lấy lại tinh thần, nhón chân một cái, hoa lệ lệ bay đi.
Đoan Mộc Huyên bưng trà đi ra: "A, vị lão gia gia kia đâu rồi?"
"Đi rồi." Gia Cát Minh Nguyệt đáp lời, "Lát nữa ăn cơm không cần gọi, để phần ta là được. Ta đói bụng sẽ tự đi ăn."
"Vâng." Đoan Mộc Huyên gật đầu.
Gia Cát Minh Nguyệt trở lại phòng của mình, lật giở cuốn sổ Uất Trì Hồng
đưa cho. Càng xem càng buồn cười. Bên trên chữ viết xiêu vẹo, lại còn có bức vẽ hình người nho nhỏ đang làm các động tác, vẽ đơn giản mà lại xấu xí, thế nhưng có thể phân biệt rõ ràng. "Bí tịch" như vậy, cùng dáng vẻ cao nhân của Uất Trì Hồng hoàn toàn không liên hệ được với nhau.
Gia Cát Minh Nguyệt *minh tưởng theo mặt trên miêu tả, sau đó thực hiện
xong hết các động tác một lần. Chẳng mấy chốc, Gia Cát Minh Nguyệt đã
cảm thấy trong cơ thể có một luồng nhiệt lưu đang chạy. Rất nhanh sau
đó, chạy khắp toàn thân, khiến cho cả người ấm áp, thoải mái không nói
lên lời. Chờ nhiệt lưu dần dần tiêu thất, Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt,
chợt phát hiện thị lực của nàng, hình như tốt hơn so với lúc trước! Thân thể, hình như nhẹ hơn một chút? Là ảo giác của mình? Gia Cát Minh
Nguyệt đứng lên, nhẹ nhàng nhảy, thế mà vững vàng nhảy lên trên bàn. Làm động tác như vậy, rất nhẹ nhàng! Gia Cát Minh Nguyệt vui vẻ, rút ra
chủy thủ Lăng Phi Dương đưa, khua khoắng trong không khí, ngạc nhiên
phát hiện động tác của mình trôi chảy và ung dung hơn rất nhiều. Gia Cát Minh Nguyệt nhảy xuống bàn, ‘phập’ một cái cắm chủy thủ lên trên mặt
bàn. Hơn một nửa chủy thủ đã cắm ngập vào mặt bàn.
Gia Cát
Minh Nguyệt buông chủy thủ, nhìn bàn tay của mình. Nếu như là trước đây, chủy thủ tuy sắc bén, nhưng dựa theo khí lực của nàng, chỉ có thể cắm
vào non nửa. Lần này lại dễ dàng đi vào hơn phân nửa.
Gia
Cát Minh Nguyệt nhìn cuốn sổ nhỏ kia, trong lòng mừng rỡ không thôi, chỉ thực hiện một lần, thế mà thân thể đã biến hóa như vậy. Nếu như kiên
trì thực hiện, thì sẽ ra sao dây ?
Từ lần trước bị Ngô Khai
Viễn đánh lén, không ai biết đáy lòng Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ điều
gì. Phải mạnh mẽ, nhất định phải trở nên mạnh mẽ! Ngày đó, bất kể là
Lăng Phi Dương hay Cự Phong vì bảo hộ nàng mà bị thương, nàng cũng sẽ
không dễ chịu. Nàng nghĩ phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể bảo
vệ chính mình, còn bảo vệ người mình quan tâm ! ( giống suy nghĩ của
Thần Thần thế nhỉ )
Con đường cường giả, mở ra từ khi ấy.
. . .
Vào ban đêm, ngoại ô thành Thương Phong, trong trang viên của Ngô gia, Ngô
Khai Viễn đang ngồi đối diện với gia chủ của Bàng gia, Bàng Tùng Sơn.
"Ngô huynh, *đắc thủ không?" Bàng Tùng Sơn hơi căng thẳng hỏi, thân người khôi ngô cường tráng cố tình cúi rất thấp.
"Ngươi cảm thấy sẽ thất bại sao?" Ngô Khai Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, thẳng
lưng lên. Ngô gia bị Mặc Sĩ Gia và Bàng gia áp chế nhiều năm như vậy,
ngày hôm nay rốt cuộc có thể *dương mi thổ khí, nhìn Bàng Tùng Sơn vâng
vâng dạ dạ, trong lòng nổi lên thoải mái khó tả.
"Đúng vậy
đúng vậy, có Ngô huynh tự mình ra tay, thì cho dù lão gia hỏa Mặc Sĩ
Kính Đức có ở đây, cũng hoàn toàn không có chút xíu cơ hội nào." Bàng
Tùng Sơn cười ngượng ngùng tâng bốc. Trong lòng lại rất khó chịu, nếu
không phải Ngô Khai Viễn tấn chức Linh Hồn Cung Thủ, bằng thực lực của
Ngô gia hắn, chỉ tùy tiện một cước cũng đủ giẫm chết hắn, chứ sao có thể mặc cho hắn ta hung hăng kiêu ngạo như bây giờ.
Thế nhưng
thực lực chính là thực lực, người ta thực sự có tiền vốn để phách lối,
trừ phi trong gia tộc mình cũng có người tấn cấp Linh Hồn, bằng không cả đời này cũng chỉ có thể nhìn ánh mắt Ngô Khai Viễn mà làm việc.
Bàng Tùng Sơn có chút hối hận, nếu như sớm biết Ngô Khai Viễn tấn chức linh
hồn cung thủ, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn hợp tác với bọn họ, dựa
vào nền tảng của Bàng gia và Mặc Sĩ Gia bọn hắn, nếu như liên thủ với
nhau, thì cho dù Ngô Khai Viễn có thực lực như hiện tại, cũng không dám
hành động thiếu suy nghĩ, tam đại gia tộc thành Thương Phong vẫn sẽ duy
trì cục diện bình ổn như trước, cùng lắm thì địa vị Ngô gia hơi đề thăng một chút mà thôi.
Nhưng bây giờ, Mặc Sĩ Gia thoạt nhìn
không giữ được, kế tiếp sẽ là ai chứ, hay là đến phiên chính Bàng gia
đi, bảo hổ lột da a, bảo hổ lột da a! Bàng Tùng Sơn thầm than khổ, giờ
đây cũng lỡ đắc tội với Mặc Sĩ Gia rồi, muốn quay đầu lại cũng khó, ôi!
"Buổi đấu giá chuẩn bị thế nào nào?" Giọng điệu Ngô Khai Viễn lúc này chẳng khác gì người trên nói với kẻ dưới.
"Ngô huynh xin yên tâm, ta đã phát thiệp mời, phàm là kẻ có chút danh khí
bối cảnh ở trong thành, ta đều mời tới rồi, ngay cả đám người tầm bảo
mạo hiểm cũng có một phần." Bàng Tùng Sơn hận nghiến răng, trên mặt vẫn
chất đầy ý cười như cũ.
"Vậy là tốt rồi, ta ngược lại muốn
nhìn xem, lần này lão gia hỏa Mặc Sĩ Kính Đức còn nhịn được nữa không,
nếu như hắn muốn làm rùa đen rút đầu, danh tiếng của tộc Mặc Sĩ bọn hắn
chỉ sợ cũng truyền khắp toàn bộ nước Đan Lăng này rồi." Ngô Khai Viễn
cất tiếng cười to.
Chẳng mấy chốc, tin tức hội đấu giá do
hai trong ba đại gia tộc trong thành Thương Phong, Ngô gia và Bàng gia
liên thủ tổ chức, đã truyền bá khắp nơi; có người nói lúc này đây hai
nhà Ngô Bàng mang ra không ít bảo vật hiếm thấy.
Đây chính
là thịnh hội khó có được của thành Thương Phong, ngoại trừ người trong
thành, ngay cả người từ thành thị phụ cận cũng hay tin mà đến, muốn nhân cơ hội này hốt vài ba bảo bối để tiêu xài chút tiền của phi nghĩa.
Cũng giống như Bàng Tùng Sơn nói, chỉ cần là người có chút danh tiếng bối
cảnh đều phát thiệp mời, ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt cũng không ngoại
lệ, về phần người từ nơi xa đến cùng với đám người thám hiểm tầm bảo,
người nào cũng có một phần.