Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 91: Đừng nhúc nhích, để ta ôm trong chốc lát



Edit: thienbao95

Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt một đường thuận lợi đi đến Tuyên Vũ Quốc. Kinh thành Tuyên Vũ Quốc phồn hoa náo nhiệt, nơi này so với Nam Sở quốc lớn mạnh hơn nhiều, chỉ cần Thánh điện ở nơi này, tự nhiên sẽ có nhiều người đến đây. Các thương nhân đến từ khắp nơi, ăn mặc bất đồng, giọng nói bất đồng, đi qua ngã tư đường nối liền không dứt.

Ở trên đường cái tùy ý hỏi thăm là biết Thánh điện ở nơi nào . Đi đến con phố ở phía đông kinh thành, lập tức thanh tịnh rất nhiều, ven đường không có tiểu thương rao hàng, người qua đường cũng phi thường thưa thớt. Những người đi đường đều khinh thủ khinh chân*, tựa hồ sợ quấy rầy ai. Thánh điện ở trên ngã tư đường này. Đại môn trang nghiêm, thủ vệ võ trang đầy đủ nhìn không chớp mắt canh giữ ở cửa, ngẩng đầu nhìn lại, kiến trúc rộng rãi đại khí cơ hồ chiếm cứ toàn bộ phía đông kinh thành.

*khinh thủ khinh chân: nhẹ chân, nhẹ tay

Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện, khiến cho thủ vệ chú ý. Bởi vì tọa kị của Tiết Tử Hạo thật sự quá nổi bật. Xe ngựa dừng trước cửa, Gia Cát Minh Nguyệt xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn Thánh điện. Thánh điện không có bảng hiệu hoặc tấm bia đá có chữ viết để giới thiệu nơi này là Thánh điện, nhưng cũng không cần giới thiệu, vì người nào cũng biết, nơi này chính là Thánh điện.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi đi lên phía trước, thủ vệ tiến lên đón, thận trọng hỏi: "Các vị có chuyện gì?"

"Chúng ta tới đưa tin ." Gia Cát Minh Nguyệt đưa ra huy chương.

Thủ vệ nhận lấy huy chương, ngẩng đầu đánh giá bọn họ cẩn thận, trong ánh mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, gật đầu, nói : "Như vậy, mời."

Xe ngựa cùng xa phu chờ ở bên ngoài, còn có tọa kỵ của Tiết Tử Hạo. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt đi theo thủ vệ tiến vào bên trong. Vào đại môn, xuyên qua một quảng trường rộng lớn, đi tới đại sảnh. Đi qua bên trái đại sảnh, xuyên qua một dãy hành lang, thủ vệ ngừng lại.

"Các ngươi chờ ở đây một chút, ta đi bẩm báo." Thủ vệ trả lại huy chương cho Gia Cát Minh Nguyệt, xoay người đi lên phía trước .

Gia Cát Minh Nguyệt đánh giá chung quanh, toàn bộ nơi này đều lộ ra một cỗ hơi thở trang nghiêm. Đưa mắt nhìn lại, hoa cỏ cây cối trong đình viện đều được cắt sửa tỉ mỉ cẩn thận. Trên đường đi gặp mọi người, trên mặt bọn họ không hề nở nụ cười, đều là một bộ dáng ngưng trọng, chẳng qua đáy mắt lại lộ ra một chút kiêu ngạo không che dấu được. Đó là kiêu ngạo khi là người của Thánh Điện. Thật là một nơi không thú vị, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt đau khổ.

Không bao lâu, thủ vệ trở lại ."Các vị, mời đi theo ta đến gặp La đại nhân. La đại nhân sẽ phân phối các ngươi ở điện nào." Thủ vệ làm một tư thế xin mời.

Thánh điện chia làm ba điện, một là nội điện —Chính Võ điện, còn có hai ngoại điện, phân biệt là Luyện Võ điện cùng Tu Võ điện. Hết thẩy mọi thứ của ngoại điện tự nhiên sẽ kém hơn nội điện. Người của ngoại điện phải cố gắng rất nhiều để vượt qua khảo hạch, sau khi được công nhận thực lực và lòng trung thành, mới có thể tiến vào nội điện. Hai ngoại điện cũng có khác nhau, Tu Võ Điện là kém cỏi nhất. Người trong Tu Võ điện thực lực kém, tài nguyên được phân phối cũng kém nhất. Hàng năm người tiến vào Thánh điện, đều được phân đến hai ngoại điện này, về phần phân người nào đến điện nào, phải xem thực lực cùng vận khí. Thánh điện là do các nhóm quân chủ hợp sức lại dựng lên, đều hi vọng có thể cài vào một ít người trung thành với hoàng thất. Không ít kẻ ăn chơi trác táng cũng được đưa tới, những kẻ ăn chơi không có thực lực, hơn phân nửa là được phân ở ngoại điện kém cỏi nhất. Hiện tại người mà nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt sắp gặp, chính là La đại nhân phụ trách phân phối.

Vị La đại nhân này, thoạt nhìn trên dưới bốn mươi, khuôn mặt u ám giống như mọi người nợ tiền của hắn. Đôi mắt nhỏ, tràn đầy không kiên nhẫn. Hắn híp mắt đánh giá nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt mặc quần áo ngăn nắp, mắt híp lại càng nhỏ. Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt đưa lên huy chương, đáy mắt của hắn hiện lên một chút mỉa mai. Mặc dù ánh mắt La đại nhân híp thành một đường , nhưng Gia Cát Minh Nguyệt vẫn nhìn ra được, La đại nhân này cho rằng bọn họ ăn chơi trác táng dựa vào quan hệ. Chẳng qua, Gia Cát Minh Nguyệt không có giải thích. Bọn họ muốn ẩn dấu thực lực tiến vào Thánh điện .

"Các ngươi đăng ký tên, sau đó vào Tu Võ điện đi." La đại nhân quăng ra một quyển vở cũ nát, cũng không thèm nhìn bọn họ vài cái, chán ngắt nói.

Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt cũng không giận, tự mình viết tên, sau khi lấy được huy chương chứng minh thân phận bọn họ, rời đi dưới sự hướng dẫn của thủ vệ.

La đại nhân cũng không thèm nhìn tên trên quyển vở, hừ lạnh một tiếng rồi quăng quyển vở sang một bên. Đã thật lâu chưa phân ai vào Tu võ điện, cho nên quyển vở đăng ký cũ nát không chịu nổi. La đại nhân liên tục hừ lạnh, bọn ăn chơi trác táng thật đúng làm người ta phiền lòng. Không có bản lãnh gì thì thôi đi, cũng không đưa cho bổn đại nhân lợi ích gì. Đưa cho bản đại nhân một chút lợi ích, may ra còn có thể phân bọn họ đến Luyện Võ điện. Điểm ấy cũng không có, cũng đừng trách mình phân bọn họ đến Tu Võ điện kém cỏi nhất!

Tu Võ điện được xây ở phía tây, vị trí cũng không tốt. Người của Tu Võ điện vô cùng thưa thớt, cũng không có thực lực cao cường. Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị đi gặp chủ điện Tu Võ điện, ai ngờ vẻ mặt quản sự Tu Võ điện khó xử nói, điện chủ đang bế quan, nên hắn phải an bài hết thảy công việc. Gia Cát Minh Nguyệt có chút nghi hoặc phát hiện, trong mắt quản sự tựa hồ có chút xấu hổ và giận dữ. Sau đó Gia Cát Minh Nguyệt biết được, điện chủ Tu Võ điện không có bế quan tu luyện, mà là uống rượu rồi ngủ say ở Đại Thụy. Khó trách trong mắt quản sự lại hiện lên một chút xấu hổ và giận dữ. Có điện chủ như vậy, quả thật làm cho người ta xấu hổ.

Quản sự của Tu võ là một vị đại thúc luôn cười tủm tỉm, hơn bốn mươi tuổi, tinh thần sáng láng, thích mặc áo choàng màu lam đậm, bên hông đeo đai lưng màu vàng. Tu võ điện mặc dù là ngoại điện kém cỏi nhất, nhưng dù sao cũng thuộc Thánh điện. Cho nên nơi ở cũng không tồi, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt được phân đến một tiểu viện nhỏ. Từng người bọn họ được phân vào một gian phòng cũng không quá nhỏ, trong phòng có đầy đủ mọi thứ. Còn dư thêm một gian phòng trống.

"Ba ngày sau đến đại đường, sẽ ban bố nhiệm vụ." Quản sự đại thúc cười tủm tỉm nói, "Mặc kệ là đệ tử nội điện hay ngoại điện, đều phải chấp hành nhiệm vụ. Chẳng qua đừng lo lắng, mới vừa gia nhập Thánh điện, sẽ không giao cho các ngươi nhiệm vụ hà khắc đâu . Có chuyện gì cứ tới tìm ta."

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, đa tạ quản sự đại thúc. Sau khi quản sự đại thúc rời đi, bọn họ liền đi ra ngoài lấy hành lí, an bài chỗ ở cho Đoan Mộc Huyên. Hành lý cũng không quá nhiều, rất nhanh đã sếp xếp xong. Giá cả ở kinh thành Tuyên Vũ Quốc khá cao, xài không ít tiền, thuê một căn nhà trên phố, an bài chỗ ở cho Đoan Mộc Huyên, đến nơi giao dịch có uy tính mướn người làm, sau đó mới trở về Thánh điện.

Rốt cục có thể nằm xuống nghỉ ngơi .Gia Cát Minh Nguyệt nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng lại ngủ mơ mơ màng màng. Chờ khi nàng tỉnh lại, liền phát hiện có gì đó không dúng, bên cạnh có người! Gia Cát Minh Nguyệt hoảng sợ thiếu chút nữa la lên. Tại sao nàng lại có thể mất cảnh giác như thế, có người bên cạnh mà nàng không hề phát hiện. Chờ nàng biết được người đó là ai thì nàng đã hiểu được vì sao mình không thể phát hiện ra.

Quân Khinh Diệu!

Dường như nghe thấy động tĩnh của Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khinh Diệu cũng chậm rãi mở mắt ra, một đôi con ngươi dị đồng xinh đẹp làm cho lòng người chút mông lung. Khóe môi hắn hơi hơi nhếch lên một chút, cổ phong tình kia làm cho người ta suýt nữa hít thở không thông.

"Đã thật lâu, ta chưa có ngủ an ổn như vậy ." Giọng nói Quân Khinh Diệu trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe vang lên thật thấp ở bên tai Gia Cát Minh Nguyệt.

"Ngươi, ngươi đến khi nào? Đi xuống, ngươi làm sao có thể leo lên giường của ta?" Gia Cát Minh Nguyệt nói xong câu này, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Quân Khinh Diệu cười nhẹ ra tiếng: "Leo lên giường của nàng? Ừ, lời này dễ nghe."

"Ngươi đi xuống!" Gia Cát Minh Nguyệt vừa thẹn vừa giận đẩy Quân Khinh Diệu. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa bao giờ thân cận với nam nhân trên cùng một chiếc giường như vậy. Tính tình của nàng vô cùng kiên nghị, cho nên chưa từng yêu ai! Đối với tình yêu nam nữ, chưa bao giờ đề cập qua. Nên mới bối rối như bây giờ.

"Không xuống." Quân Khinh Diệu hơi hơi nghiêng đầu, xê dịch gối đầu của Gia Cát Minh Nguyệt .

Gia Cát Minh Nguyệt đau đầu, nhìn làn da trắng nõn nà của Quân Khinh Diệu, chiếc cằm hoàn mỹ, hầu kết nhô lên, vạt áo mở rộng một ít, có thể nhìn thấy xương quai xanh khêu gợi cùng với vòm ngực cường tráng.

"Ngươi, ngươi. . . . . ."Mặt Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu nóng lên .

"Minh Nguyệt. . . . . ." Quân Khinh Diệu bỗng nhiên vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt Gia Cát Minh Nguyệt.

Ngón tay Quân Khinh Diệu trắng nõn thon dài, nhưng không mềm mại. Bởi vì tay hắn luyện võ nhiều năm, nên có vài vết chai, tay hắn cứ nhẹ nhàng mơn trớn mặt Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó chậm rãi dời xuống nắm cầm Gia Cát Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt. . . . . . Ta hi vọng, ngươi có thể vĩnh viễn đứng ở bên cạnh ta." Quân Khinh Diệu chậm rãi đứng dậy, hơi thở ấm áp cách Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng gần.

Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mặt, đang muốn nói cái gì đó, Quân Khinh Diệu lại vươn tay ôm nàng vào lòng, ôm chặt lấy.

"Đừng nhúc nhích, để ta ôm trong chốc lát, chỉ trong chốc lát. . . . . ." Giọng nói của Quân Khinh Diệu có chút mệt mỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt cứng đờ, trái tim đập rất nhanh, nhưng không có đẩy Quân Khinh Diệu ra. Dựa vào trong ngực Quân Khinh Diệu, nghe nhịp tim của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại. Rốt cuộc Quân Khuynh Diệu đã trải qua những gì? Hiện tại hắn đang bận cái gì? Vì sao hắn lại mệt mỏi như vậy? Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Hắn cường đại như vậy, cũng sẽ có một mặt yếu ớt như vậy sao?

Chóp mũi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Quân Khinh Diệu, cái ôm ấm áp làm cho thân hình cứng đờ của Gia Cát Minh Nguyệt dần dần dịu xuống.

"Minh Nguyệt, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta liền nhận định nàng." Quân Khinh Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn lên trán Gia Cát Minh Nguyệt, "Nàng không thể trốn, cũng không cho trốn." Trong giọng nói ẩn chứa bá đạo nhưng chân thật đáng tin.

Thân hình Gia Cát Minh Nguyệt chợt cứng lại.

Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng lên, đây không phải lần đầu tiên Quân Khinh Diệu hôn trán nàng, cũng không phải lần đầu tiên ôm nàng. Thế nhưng cảm giác lúc này, so với trước kia lại không giống nhau. Trái tim đập nhanh vô cùng. Cảm giác thật bối rối, thật luống cuống.

Nhìn thấy bộ dáng chân tay luống cuống của Gia Cát Minh Nguyệt, ngược lại Quân Khinh Diệu càng thêm sung sướng, hắn bỗng nhiên nghiêng người, đặt Gia Cát Minh Nguyệt ở dưới thân, khẽ cắn ở bên tai Gia Cát Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Minh Nguyệt, nhớ kỹ, ta là người nam nhân đầu tiên cũng là người cuối cùng của nàng."

"Ngươi, ngươi đi xuống cho ta!" Gia Cát Minh Nguyệt bị đặt ở dưới thân, nghe được lời này của Quân Khinh Diệu, xấu hổ đẩy hắn ra.

Quân Khinh Diệu nhìn bộ dáng bối rối không thôi của Gia Cát Minh Nguyệt, nhịn không được cười lên tiếng: "Minh Nguyệt, nàng như vậy thật đáng yêu. Chẳng qua, nàng có vẻ hiểu lầm."

"Lưu manh, đi ra ngoài!" Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu được mình hiểu lầm, vừa thẹn vừa giận, sau đó lưu loát vươn chân, một cước đạp Quân Khinh Diệu xuống.

Quân Khinh Diệu ha ha cười, đứng dậy ngồi ở trên ghế, nghiêm mặt nói: "Kế tiếp nhóm nàng có khả năng tiếp nhận một ít nhiệm vụ. Nhóm nàng thuộc ngoại điện, ai ở trong ngoại điện đều phải trải qua khảo hạch một cách nghiệm khắc, xác định thực lực không tệ, trung thành với hoàng quyền mới có cơ hội đi vào nội điện. Chẳng qua, đệ tử ngoại điện cũng có tư cách đi vào phúc địa . Tân tú hàng năm có thực lực không tầm thường mới có tư cách tiến vào."

"Đã biết." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.