Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 96: Mị lực của Nam Cung Cẩn



Quân Khuynh Diệu vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía vật khác thường dưới thân Vua Heo rừng. Một tảng đá màu sắc kỳ lạ đang phát ra những luồng sáng kỳ dị. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt ngây người. Bọn họ có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng tương tự tinh thần lực đang không ngừng dao động trên tảng đá.

“Tảng đá kia có vấn đề.” Mặc Sĩ Thần nói chắc chắn.

“Ừm, mà con heo rừng này cũng lớn hơn bình thường quá nhiều đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Vua heo rừng với dáng người khiến người ta phải sinh mục kế thiệt*, thở dài nói.

(*) Sinh mục kế thiệt: nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc hoặc rơi vào thế bí.

“Sao đồ chơi này lại ở đây?” Mặc Sĩ Thần lẩm bẩm, “Với chiều cao và bề rộng của địa đạo này, sao nó có thể chui vừa được, chẳng lẽ nó có súc cốt thuật?” (thuật rút xương, thu nhỏ cơ thể.)

Lăng Phi Dương nhíu mày một cái, nói: “Nếu ta đoán không lầm thì nó chui vào đây rồi mới bị biến đổi thành như vậy.”

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, cho dù suy đoán này đúng hay không, thì đó cũng là cách giải thích hợp lý nhất bây giờ.

Thanh âm của bọn rất nhỏ, Vua heo rừng biến dị ngủ rất say, căn bản là không nghe được, ụt ịt mấy tiếng, đột nhiên há miệng cắn tảng đá một miếng, nhai nhai mấy cái nuốt vào bụng, sau đó còn phải ợ một tiếng mới thấy thỏa mãn. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thấy rõ ràng, lúc Vua Heo rừng ăn đá, toàn thân phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ nhiều màu, dao động tinh thần lực cũng trở nên mãnh liệt dị thường.

Hóa ra, tảng đá này chính là nguyên nhân khiến cả bầy Heo rừng đều biến dị. Chúng xông vào tấn công thôn trang, có lẽ là muốn độc chiếm những tảng đá này. Nhưng thôn dân lại không hề biết đến sự tồn tại của loại đá này.

“Tiểu Nhục Hoàn, con có thể khống chế con quái vật này không?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi, đối với những tảng đá kỳ lạ này, nàng cũng vô cùng tò mò.

Tiểu Nhục Hoàng quan sát Vua heo rừng nửa ngày mới bất đắc dĩ trả lời: “Sợ là không, thực lực của nó đã là Thánh cấp rồi, con không khống chế được.”

Thánh cấp!

Mọi người kinh hãi nhìn nhau.

Thánh Điện khá coi trọng nhiệm vụ lần này. Người được phái đi đều phải là cao thủ Linh hồn cấp trở lên, đương nhiên là không tính Hứa Anh. Mà trong đó, thực lực cao nhất là Nhạc Nhạc, đội trưởng Nội điện. Theo quan sát của Gia Cát Minh Nguyệt, nàng ta đã là Linh hồn cấp đỉnh, thậm chí, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.

Nhưng, nếu đối thủ là Heo Vương Thánh cấp…

Tuy Linh hồn cấp chỉ kém Thánh cấp một bậc, nhưng đây cũng là một bước không thể vượt qua. Thực lực hai bên hoàn toàn không thể so sánh với nhau, những người đã có thực lực Thánh cấp như Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương là rõ ràng nhất chỗ chênh lệch trong đó.

“Động thủ?” Lăng Phi Dương hơi nhướng mày.

“Chờ chút. Mặc dù, người ta không thể khống chế được nó nhưng người ta có thể tâm sự với nó mà.” Trong thanh âm non nớt của Tiểu Nhục Hoàn đều là vui sướng, đôi mắt trong suốt nhìn Heo Vương. Có thể thấy được, hắn rất có hứng thú với Heo Vương.

Không đợi Gia Cát Minh Nguyệt lên tiếng, hắn lật đà lật đật chạy đi.

Vừa chạy đến trước mặt Heo Vương, Heo Vương lập tức phát hiện ra sự khác thường, đứng dậy ngay tức thì. Cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Tiểu Nhục Hoàn.

Tiểu Nhục Hoàn vừa nhảy vừa nói, vừa khua tay múa chân ra hiệu vừa xì xà xì xồ cái gì đó. Heo Vương ụt ịt lắc đầu, thỉnh thoảng lại cảnh giác liếc bọn Gia Cát Minh Nguyệt một cái.

“Mẫu thân, nó không chịu đi. Nó nói đây là địa bàn của nó.” Tiểu Nhục Hoàn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nói, “Nó còn nói, các người có thể đánh thắng nó sao? Đánh được thì cho các người. Đánh không lại thì cút đi!”

Nó lại có thể lớn lối như vậy!

Gia Cát Minh Nguyệt hơi nhíu mày, tập trung suy nghĩ, tinh thần lực cường đại lập tức khuếch tán. Lăng Phi Dương cười nhạt, khí thế ngất trời đột nhiên dâng lên.

Dưới sự uy hiếp của hai cỗ khí thế, Heo Vương biến dị lập tức căng thẳng, tông mao* cả người dựng thẳng lên, nhìn hai người, khẽ gầm gừ.

(*) Tông mao: Lông và bờm

“Mẫu thân, nó nói muốn chém muốn giết gì thì tùy, còn muốn nói rời khỏi đây thì không có cửa đâu.”

Ôi chao, lại còn thà chết cũng không chịu khuất phục.

“Hay là bắt nó làm thịt?” Lăng Phi Dương lên tiếng.

“Không được!” Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng, Tiểu Nhục Hoàng đã phản bác, “Không cho phép làm thịt con heo nhỏ, nó đáng yêu như vậy mà.”

Con heo nhỏ… Mọi người co giật nhìn Heo Vương to như cái bồ. Như thế này gọi là con heo nhỏ? Còn có, Tiểu Nhục Hoàn, từ khi nào ngươi lại thân quen với cái đầu heo này như vậy?

Không thể thịt cũng không thể đuổi, vậy làm bạn sao?

“Vậy thôi đi, đầu heo này bất khuất như vậy, khí phách cũng khiến người ta khâm phục, chúng ta nên ra ngoài thôi.” Quân Khuynh Diệu đột nhiên lên tiếng, ngữ khí đầy mỉa mai, khẽ nháy mắt với Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn đầu heo kia một chút, nhất thời hiểu ra.

“Được rồi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.” Gia Cát Minh Nguyệt tỏ vẻ bất đắc dĩ nói, sau đó bảo tất cả mọi người trở lại địa đạo. Tiểu Nhục Hoàn vỗ vỗ mũi Heo Vương, quyến luyến theo sau Gia Cát Minh Nguyệt.

Trở lại giữa địa đạo, Mặc Sĩ Thần nghi hoặc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, sau đó thấp giọng nói: “Hình như Heo Vương kia có thể nghe hiểu tiếng người.”

Lăng Phi Dương trợn to hai mắt: “Không thể nào?”

Gia Cát Minh Nguyệt cười, tiếp tục thấp giọng: “Không biết ngươi có để ý không, khi ngươi nói muốn làm thịt nó, hơi thở của nó rõ ràng dồn dập hơn một chút. Sau khi Tiểu Nhục Hoàn nói không được, nó có vẻ thở phào nhẹ nhõm. Nếu đúng như vậy thì ta có cách thu phục nó.”

“Tiểu Nhục Hoàn, con rất thích Heo Vương? Không muốn chúng ta giết nó phải không?” Gia Cát Minh Nguyệt chợt lên giọng.

“Đúng vậy, mẫu thân, con thấy con heo nhỏ rất đáng yêu mà.” Tiểu Nhục Hoàn không biết Gia Cát Minh Nguyệt muốn làm gì, thành thật trả lời.

“Con không cảm thấy thịt xâu nướng càng đáng yêu hơn sao?” Gia Cát Minh Nguyệt cười gian.

Mặc Sĩ Thần hít một hơi, cười hắc hắc, phụ họa: “Ngươi xem, Heo Vương rất nhiều thịt, có thể làm ra rất nhiều đồ ăn ngon nha.”

“Còn có thể làm thịt kho tàu.” Tiết Tử Hạo chân thành nói.

Lần này, Tiểu Nhục Hoàn do dự. Hắn cúi đầu nhìn ngón tay, xoắn xuýt nói: “Dạ, con heo nhỏ đáng yêu, nhưng thịt xâu còn đáng yêu hơn.”

Thế là mọi người bắt đầu thảo luận một trăm lẻ tám cách nấu thịt heo rừng. Từng món theo miệng mọi người phát ra khiến cho Heo Vương hết hồn: thịt xâu nướng, chân giò kho tàu, thịt heo luộc, hấp cách thủy, tim heo trụng dầu, đầu heo kho…

Heo Vương nghe được, cả người nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Heo Vương cảm thấy bắp chân như nhũn ra. Cuối cùng, nó rít một tiếng, điên cuồng phá tan đường hầm, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài.

Gia Cát Minh Nguyệt cười khúc khích: “Chạy từ từ thôi, đừng vội!”

“Đúng là có thể nghe hiểu lời của chúng ta.” Tiết Tử Hạo có chút kinh ngạc nói.

Mấy người lập tức chạy vào trong hang, nhặt tảng đá thần bí kia lên, cẩn thận đánh giá.

“Aizzz.” Gia Cát Minh Nguyệt thở dài.

“Sao vậy?” Lăng Phi Dương kỳ quái hỏi.

“Trong tảng đá này có chứa lực lượng cường đại giống như tinh thần lực chúng ta dùng, nhưng căn bản là không sử dụng được, cho dù dùng luyện kim thuật cũng không có cách nào tinh chế được.” Gia Cát Minh Nguyệt thất vọng nói.

“Vậy cứ ăn là được rồi, không phải heo rừng cũng biến dị như vậy sao?” Mặc Sĩ Thần thông minh đột xuất, nói.

“Biện pháp tốt, ngươi thử trước đi.” Gia Cát Minh Nguyệt tếu táo nói.

Mặc Sĩ Thần giơ tảng đá đặt bên miệng, do dự nửa ngày vẫn không đủ dũng khí nuốt xuống, ngượng ngùng nói: “Ta nghĩ, có thể có cách khác tốt hơn.”

Mọi người ha ha cười rộ lên.

Tiểu Nhục Hoàn kêu lên: “Mẫu thân, người xem cái này đi.”

Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương lập tức chạy qua, chỉ thấy Tiểu Nhục Hoàn chỉ vào chỗ cách chỗ Heo Vương vừa nằm không xa. Một hòn đá màu cam nổi bật giữa đống bùn đất đen sì.

“Hả, đây là cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt lấy tay gẩy hòn đá kia ra quan sát. Càng nhìn càng vui vẻ.

Chỉ thấy tảng đá to cỡ nắm tay, tròn vành vạnh, khá nặng, có lẽ so với vàng còn nặng hơn mấy phần.

“Tinh khoáng!” Lăng Phi Dương khẽ hô một tiếng.

Mặc Sĩ Thần tò mò hỏi: “Tinh khoáng là cái gì?”

Gia Cát Minh Nguyệt mặt mày hớn hở, nói: “Nói một cách đơn giản, tinh khoáng chính là tinh túy của khoáng vật. Tóm lại là, trong vô vàn mạch khoáng lớn, hy hữu lắm mới có một mạch nhỏ sinh ra thứ này. Về cách dùng cụ thể, ta cũng không rõ lắm. Sau khi trở về, ta sẽ tìm sư phụ hỏi một chút, chắc ông ấy sẽ biết. Dù sao cũng khẳng định một điều, đây là đồ tốt.”

Quân Khuynh Diệu lại lùi về phía sau mấy bước, ghét bỏ nhìn tảng đá trong tay Gia Cát Minh Nguyệt.

“Tinh khoáng, cái này là tinh khoáng hả?” Mặc Sĩ Thần kích động xông lên, cầm chặt tảng đá trong tay, xúc động vạn phần, nhịn không được đưa lên mặt đưa đi đưa đưa lại mấy cái, vừa mới đặt vào mũi, dùng sức ngửi một cái, đột nhiên “Ọe” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Mấy người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mặc Sĩ Thần.

“Ọe, cái mùi quái quỷ gì vậy …” Mặc Sĩ Thần nôn khan.

“Minh Nguyệt, nàng không thấy tảng đá kia có mùi rất lạ sao?” Quân Khuynh Diệu thấp giọng nói.

“Mẫu thân, tảng đá kia hơi thối a.” Sau khi nói xong, Tiểu Nhục Hoàn lui về phía sau, nhìn một chút rồi nói tiếp, “A, hình như phía sau là phân của con heo nhỏ.”

Theo ánh mắt của Tiểu Nhục Hoàn, mọi người liền thấy cách chỗ vừa gẩy tinh khoáng không xa là một đống phân heo. Sau đó, mọi người máy móc quay đầu nhìn tảng đá trong tay Mặc Sĩ Thần, trong đầu có chung một suy nghĩ không hay cho lắm.

“Cái này, cái này, chẳng lẽ là do tên kia thải ra?” Mặc Sĩ Thần bi thương kêu một tiếng, bắt đầu nôn mửa.

Tiểu Nhục Hoàn nháy mắt, chun mũi, rất chắc chắn nói: “Tảng đá kia thối như phân, còn không phải là con heo nhỏ thải ra thì là gì nữa?”

Mặc Sĩ Thần quẳng tinh khoáng , ra sức vẩy tay.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đều hóa đá, sau đó cấp tốc lấy nước trên người ra, liều mạng rửa tay, hết lần này đến lần khác. Quân Khuynh Diệu trầm mặc, chỉ là lúc này khóe miệng đã cong thành một đường vòng cung, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt rửa tay, trong mắt tràn ngập ý cười. Lần này bị Gia Cát Minh Nguyệt bắt tại trận.

“Ngươi đã sớm biết đúng không?” Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt nhìn Quân Khuynh Diệu.

“Không biết, tuyệt đối không biết.” Quân Khuynh Diệu xua tay, ý cười trong mắt không giảm nhưng trên mặt cũng không dám cười, chỉ năm lần bảy lượt phủ định, “Thật sự không mà. Ta chỉ cảm thấy tảng đá kia có mùi rất khó ngửi thôi.”

“Hừ!” Gia Cát MInh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không để ý đến hắn nữa.

“Xem ra, tinh khoáng này được tạo thành là do heo rừng ăn sau đó thải ra.” Gia Cát Minh Nguyệt rửa tay sạch sẽ, chỉ chỉ tinh khoáng Mặc Sĩ Thần vừa nhặt lên nói. Lúc nãy, Mặc Sĩ Thần ném tinh khoáng đi, nhưng nghĩ lại thấy đây là đồ tốt, cho nên dùng nước sạch rửa đi rửa lại hơn chục lần rồi mới cất đi.

“Nhiều heo rừng biến dị như vậy, không biết chúng ăn hết bao nhiêu, có thể luyện ra bao nhiêu tinh khoáng nhỉ?” Hai mắt Mặc Sĩ Thần sáng lên.

Mấy người bắt đầu tìm tòi khắp địa đạo, dọc đường thỉnh thoảng lại bắt gặp những mẩu còn lại của kỳ thạch (tảng đá kỳ lạ). Quả nhiên là những con heo rừng kia ăn những tảng đá đào ra từ địa đạo, đào một đường tới tận chỗ này luôn. Mà bọn chúng muốn đuổi thôn dân đi, hiển nhiên cũng là muốn chiếm cứ mảnh đất này, tìm kiếm được nhiều kỳ thạch hơn.

Nhưng đáng tiếc, ngoài khối tinh khoáng Tiểu Nhục Hoàn tìm được lúc nãy, bới cả địa đạo cũng không thấy khối nào nữa. Nghĩ kỹ lại cũng thấy không có gì là lạ, muốn sản sinh ra tinh khoáng cần phải có mạch khoáng vô cùng lớn, hơn nữa, xác suất cũng rất thấp, cũng chỉ có Heo vương biến dị to lớn, sau khi ăn đủ kỳ thạch mới có thể sản xuất ra tinh khoáng.

Thấy không có thu hoạch gì, mấy người cầm tinh khoáng theo đường cũ trở về doanh địa không bị ai phát hiện. Ra khỏi giếng cạn, Quân Khuynh Diệu liền tách ra. Trở lại doanh địa, Gia Cát Minh Nguyệt nghiên cứu tảng đá từ trong ra ngoài, phát hiện ra, dường như không có cách nào tinh luyện được. Mà người của Thần Miếu và Thánh Điện vẫn khẩn trương cao độ như cũ, luôn luôn đề cao cảnh giác.

Mãi đến khi bình minh, không thấy heo rừng tái công, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám khinh thường, nắm bắt thời gian tu phục hàng rào phòng ngự.* Mạn Tuyết Oánh và La quản sự thì đều che giấu mưu mô, ngầm triển khai điều tra sau lưng đối phương, đương nhiên là không thu hoạch được gì.

(*) Tu phục hàng rào phòng ngự: sửa chữa và phục hồi. Nói về cả người và vật.

Đêm thứ hai, đội ngũ Thánh Điện, Thần Miếu và dong binh đoàn đã khôi phục tinh lực, tinh thần phấn chấn chuẩn bị nghênh đón đợt công kích tiếp theo của heo rừng biến dị. Nhưng thẳng đến bình minh, ngoại trừ muỗi bay đầy trời với bò cạp, rắn độc, kiến thi nhau chui vào thì ngay cả nửa con heo rừng biến dị cũng không thấy. Giữ vững tinh thần, căng thẳng cả một đêm, ai cũng mệt mỏi, thấy trời đã sáng hơn, biết không phải chờ nữa, tinh thần thả lỏng, ai cũng thấy buồn ngủ, mọi người đều tự trở về, vùi đầu trong lều ngủ bù.

Đúng lúc này, ngoài thôn chợt vang lên những tiếng ầm ầm nặng nề, vô số heo rừng biến dị kéo tới lần thứ hai. “Mẹ kiếp, thế méo nào lại tới lúc này.” Vạn Nam chửi ầm lên, nhanh chóng chui ra khỏi lều, dẫn các dong binh đi về phía vị trí của mình. Người của Thánh Điện và Thần Miếu cũng làm xong công tác chuẩn bị, sẵn sàng chiến đấu. Trên mặt ai nấy đều là giận dữ và sát ý.

Nhưng khi bọn họ thấy bầy heo rừng đông như nước thủy triều, tất cả đều ngây người, dường như không dám tin vào hai mắt của mình. Giữa bầy heo rừng, một đầu heo biến dị đáng sợ xuất hiện.

“Kia, kia thực sự là heo rừng sao, có biến dị cũng không thể biến thành như vậy chứ, còn muốn cho người ta sống nữa không đây?” Đầu heo kia phải cao tới mười thước, to như một ngọn núi nhỏ. Vua heo rừng biến dị chạy tới đâu đất rung chuyển tới đó. Tất cả mọi người đều chán nản. Cho dù mọi người đều biết phương thức công kích của bọn chúng có chút ngu ngốc, đơn giản, đáng yêu, nhưng nếu bị cái miệng kia ủn một cái bay lên trời hay tùy tiện đạp một cước thì có là người sắt cũng trở thành đĩa sắt. Huống chi, ai mà biết được phương thức công kích của Heo vương biến dị có đơn giản giống như đồng loại của nó hay không, biết đâu lại lòi ra kỹ năng khác thì sao?

Trong đội ngũ Thánh Điện, thần sắc Chúc Thần Thư vẫn lạnh lùng nghiêm túc nhưng trong mắt toát ra mấy phần do dự, tình hình này, có nên để mọi người rút lui trước không?

Lộ Xảo Xảo đứng bên cạnh, vẻ mặt tuy sợ hãi nhưng vẫn nắm chặt tay Chúc Thần Thư không lùi nửa bước.

Trong thôn, Hứa Anh nằm trên giường trông thấy một màn này, bị dọa đến trắng mặt, ngọ nguậy bò xuống khỏi giường, hướng về phía sau thôn. Chỉ có điều, hắn bị thương quá nghiêm trọng, cho nên muốn bò cũng không bò nổi.

Đội kỵ sĩ ở phía trước cũng lộ ra sự sợ hãi. La quản sự âm tình bất định, lần này nên làm thế nào đây? Nếu như nhất định phải chống lại đợt công kích này thì không chừng ngay cả cái mạng nhỏ cũng phải bỏ lại nơi đây. Nhưng nếu lâm trận bỏ chạy, trở về hắn biết báo cáo thế nào? La quản sự rầu rĩ nhìn về phía Mạn Tuyết Oánh.

Trong mắt Mạn Tuyết Oánh không có lấy nửa điểm hoảng loạn, vẫy vẫy tay, nói với một gã thuộc hạ, “Bảo mọi người chuẩn bị cho tốt.” Nói xong, quét ánh mắt khinh miệt về phía La quản sự.

Không lâu sau, trong doanh địa Thần Miếu vang lên những tiếng huyên náo, từng chiếc xe giống như nỗ xa, hình dáng cổ xưa được đẩy ra, trên mặt khắc những hàng hoa văn cổ đại, chính giữa không phải là cự nỏ mà là từng phiến thép hình lưỡi liềm, mỏng như lưỡi đao.

Nhìn thấy vật này, toàn bộ doanh địa trở nên yên tĩnh.

“Tân Nguyệt Thành nỗ, là Tân Nguyệt Thành nỗ!” Phần lớn mọi người ở đây đều là người có kiến thức rộng tãi, rất nhanh có người nhận ra đấy là cái gì. Đây là lợi khí chiến tranh đã thất truyền từ lâu, Tân Nguyệt Thành nỗ. Loại thành nỗ này cần ít nhất là kình khí của năm gã Thiên không kiếm sĩ mới có thể bắn được, trên mặt đều khắc trận pháp cổ xưa, có thể tăng sức mạnh của kình khí lên gấp mấy lần, ngay cả tường thành dày ba thước cũng không đỡ được công kích liên tiếp của nó, không quá năm phút đồng hồ sẽ vỡ thành từng mảnh.

Không ai ngờ được rằng, lần này, Thần Miếu lại có thể cho mang theo Tân Nguyệt Thành nỗ. Mọi người như trút được gánh nặng. Còn đối với cường lực công kích đầy tính hủy diệt của Tân Nguyệt Thành nỗ thì cho dù phòng ngự của lũ heo rừng có mạnh hơn nữa cũng không thể nào ngăn cản được.

La quản sự ở bên cạnh, thần sắc bi thương như sắp khóc. Thánh Điện vốn là do hoàng thất các quốc gia âm thầm hỗ trợ, loại vũ khí có cường lực sát thương tương tự cũng có, nhưng hắn lại ngại cồng kềnh nên không mang đi. Có lẽ, lần này chỉ có thể đứng nhìn Thần Miếu khoe khoang uy phong, chỉ sợ chuyện cả bầy heo rừng biến dị tập thể cũng không còn bí mật của Thánh Điện bọn họ nữa, sau khi trở về còn không biết bị trách phạt thế nào đây,aizzz!

Ngay khi La quản sự đang than thân trách phận, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại rời khỏi doanh địa, chậm rãi đi về phía bầy heo rừng biến dị. Gia Cát Minh Nguyệt thân là luyện kim sư, so với những người khác, nàng càng hiểu rõ uy lực của Tân Nguyệt Thành nỗ hơn. Có lẽ, chỉ có Heo vương mới có thể chống đỡ được công kích của bọn họ, những con heo rừng khác nhất định sẽ bị giết sạch.

Đối với những tên ngu ngốc đáng yêu chỉ biết ủn đi ủn lại này, Gia Cát Minh Nguyệt không có ác cảm quá lớn. Đám heo rừng này chỉ là muốn tìm thức ăn hợp khẩu vị của bọn chúng mà thôi, cũng không chủ định làm hại con người, hơn nữa, trong đợt công kích lần trước, cũng không có người nào bị trọng thương hay mất mạng. Thân là triệu hoán sư, Gia Cát Minh Nguyệt càng rõ hơn người khác ma thú biến dị có bao nhiêu quý hiếm, mà loại ma thú muốn biến dị thành ma thú cường đại như những con heo rừng này xác suất càng nhỏ đến đáng thương. Huống chi, còn là cả bầy biến dị cùng nhau, thực sự nàng không đành lòng nhìn bọn chúng bị tàn sát như vậy. Hơn nữa, Tiểu Nhục Hoàn còn không ngừng lải nhải bên tai nàng, kêu nàng phải cứu lấy những con heo nhỏ kia.

“Các ngươi làm gì vậy, trở lại mau!” Thấy mấy người đi qua, Chúc Thần Thư không nhịn được lo lắng hô một tiếng. Không phải hắn lo lắng cho Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương, hắn đã sớm cảm nhận được hai người này có chút kỳ quái, thực lực hẳn là không thua kém mình, cũng không phải hạng người lỗ mãng, làm như vậy chắc chắn là có lý do. Người hắn lo lắng là Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo. Thực lực của hai người này hơi yếu, hơn nữa còn là triệu hoán sư và cung thủ, lực cận chiến yếu ớt, căn bản là không chịu nổi trùng kích của heo rừng biến dị.

Nhưng nghe thấy tiếng kêu gào thân thiết của hắn, Lộ Xảo Xảo bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt: “Hắn đang gọi Gia Cát Minh Nguyệt, mình đứng lù lù bên cạnh hắn, hắn không thèm nói một câu an ủi , thế mà đối với Gia Cát Minh Nguyệt thì hắn lại quan tâm như vậy, mình ở bên hắn bao nhiêu năm nay rồi, hắn không hề để ý một chút nào, trong khi Gia Cát Minh Nguyệt chỉ mới gặp mặt mấy lần, hắn lại… Tại sao!”

Gia Cát Minh Nguyệt ngoảnh đầu lại cười cười với Chúc Thần Thư, cho hắn một ánh mắt cứ yên tâm. Đối với cái tên Chúc Thần Thư này, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn có chút hảo cảm. Người này thẳng thắn, chính trực.

Chúc Thần Thư gật gật đầu, cho dù hắn không nghĩ ra, nhưng cũng biết bọn họ làm như thế nhất định là có nguyên nhân, liền yên lặng xem tình hình. Hắn hoàn toàn không chú ý tới, Lộ Xảo Xảo bên cạnh giận dữ như sắp phun ra lửa: “Ở ngay trước mặt mình mà vẫn còn liếc mắt đưa tình, thật sự coi ta như không tồn tại sao?”

Bầy heo rừng biến dị chen chúc xung quanh Heo vương vĩ đại cùng nhau xông tới, những kẻ chặn trước bọn chúng đều bị ủi cho bay tán loạn. Tân Nguyệt thành nỗ của Thần Miếu đã được chuyển lên đầu tường bảo hộ, nhắm ngay phương hướng lũ heo mà bắn. Một khi phóng ra, dưới cơn mưa Nguyệt nhận xoay tròn, heo rừng biến dị bị đánh trúng sẽ bị chém thành thịt heo băm.

Đang lúc này, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đột ngột bước nhanh hơn, thân hình nhoáng lên mấy cái thì đã xuất hiện ở khoảng đất trống giữa Tân Nguyệt thành nỗ và bầy heo rừng.

“Bọn họ muốn làm gì, chịu chết sao?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, có người tự mình lẩm bẩm. Chỉ có người của dong binh đoàn Vĩnh Dạ là vẫn còn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, ngay cả ma thú ma mông cấp S ở Băng Phong cốc gặp gỡ bọn họ còn phải ngoan ngoãn đào tẩu, mấy con lợn rừng này mà làm bọn họ bị thương mới là chuyện lạ đó đây. Xem ra, bọn họ đã có kế hoạch đẩy lùi kẻ địch rồi.

“La quản sự! Người Thánh điện các ông bị điên sao? Muốn tự sát?” Mạn Tuyết Oánh tức giận giậm chân bình bịch. Nàng rất muốn lập tức hạ lệnh công kích, rất muốn mượn máy móc công nghệ cao giết chết Gia Cát Minh Nguyệt. Thế nhưng làm như vậy rồi, cuối cùng không biết phải ăn nói thế nào. Thế cho nên trong lòng nàng vừa tức vừa giận, há miệng mắng mỏ không thèm hạ khẩu lưu tình.

La quản sự cũng cực kỳ tức giận, hướng về phía bóng lưng của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt hô to: “Gia Cát Minh Nguyệt, các ngươi lập tức cút trở về cho ta!” Hắn thầm quyết định sau khi trở về nhất định phải trách phạt mấy tên không biết trời cao đất rộng này, sau này cũng đừng nghĩ tới việc được ra ngoài làm nhiệm vụ nữa!

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt mắt điếc tai ngơ.

Tốc độ của Vua Heo Rừng càng ngày càng chậm, khiến cho đám heo xung quanh cũng chạy chậm lại theo, cuối cùng dừng lại trước mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt. Vua Heo Rừng xì khói trắng qua hai lỗ mũi, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám tiếp tục vọt tới trước.

Mọi người đứng đằng sau nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt. Con Vua Heo Rừng kia không dám xông tới mà lại dừng ngay trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, đây là tại sao?

“Không được trở lại quấy rầy người thôn này. Không ai sẽ cướp tảng đá của ngươi đâu! Ta sẽ giúp ngươi, sẽ không để cho người ta phát hiện ra sự tồn tại của những tảng đá kia. Hiện tại, rời khỏi nơi này đi, vĩnh viễn không cho phép trở lại! Bằng không ta sẽ biến ngươi thành thịt kho tàu!” Giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt truyền vào trong tai Vua Heo Rừng, cực kỳ uy nghiêm. Kỳ thực Vua Heo Rừng đến quấy rầy thôn dân với mục đích rất đơn giản, chính là sợ các thôn dân cướp tảng đá của nó. Nó muốn độc chiếm những tảng đá này nên mới đánh đuổi các thôn dân đi. Nhưng mà, nó không biết rằng, những tảng đá nó coi như trân bảo kia căn bản không lọt vào mắt các thôn dân, họ vốn không biết tại sao đám heo rừng này lại muốn công kích làng. Nói lại, đúng thật là tai bay vạ gió.

Vua Heo Rừng chần chừ nhìn Gia Cát Minh nguyệt, tựa hồ đang hoài nghi lời của nàng rốt cuộc có thể tin hay không. Tuy rằng trí tuệ heo rừng không cao, thế nhưng dù gì cũng biến dị được tới mức này, làm sao có thể kém hơn đám ma thú bình thường, Vua Heo Rừng biết mình khẳng định đánh không lại Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương, không chừng sẽ biến thành móng heo kho tàu gì gì đó như lời bọn họ nói, hiện tại được Gia Cát Minh Nguyệt hứa hẹn như vậy quả thật đúng là niềm vui bất ngờ, nó giả bộ suy nghĩ chút xíu sau đó liền dẫn bộ tộc chậm rãi lui về phía sau.

Heo rừng lui rồi! Ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, tất cả đám heo rừng đều lui về phía sau, càng lúc càng nhanh, không lâu sau, bọn chúng đã biến mất trong tầm mắt. Im lặng hồi lâu, tiếng hoan hô như sấm dậy mới đột ngột nổ ra, chỉ có dong binh đoàn Vĩnh Dạ là chán nản chép chép miệng: “Thế mà cũng ngạc nhiên, đúng là bọn chưa từng nếm mùi đời!” Nhưng họ đã quên ngay trước đó không lâu, bọn họ cũng kinh ngạc, kích động, mừng rỡ y như vậy.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt trở lại nơi đóng quân, nói với La quản sự đến-tận-bây-giờ-vẫn-chưa-tin-tưởng, “Không có chuyện gì đâu, chúng nó sẽ không bao giờ tới nữa.”

“Tốt, tốt, các ngươi làm rất tốt.” Lúc này La quản sự mới như vừa tỉnh mộng, thậm chí không kịp đi suy nghĩ xem rốt cuộc Gia Cát Minh Nguyệt đã dùng phương pháp gì để bức lui Vua Heo Rừng, mà chỉ luôn mồm nói tốt. Lợn rừng biến dị cuối cùng đã bị Thánh điện của bọn họ đuổi ra khỏi thôn xóm, theo hiệp định trước đó, người Thần Miếu sẽ lui khỏi Ô Đồ thôn, bí mật của lợn rừng biến dị sẽ thuộc về Thánh điện, chỉ cần nghĩ tới phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ cùng tiền đồ tốt đẹp sau khi trở về, trái tim La quản sự ầm ầm nhảy loạn, khó có thể bình tĩnh, sao còn nhớ được những chuyện khác. Còn ý niệm muốn trừng phạt đám người Gia Cát Minh Nguyệt vừa nãy, hắn đã sớm quên từ lâu.

Đám người Mạn Tuyết Oánh không tin heo rừng sẽ bỏ đi luôn, vẫn cứ đóng giữ. Kỳ thực La quản sự cũng không tin lắm, cho nên đám người này vẫn tiếp tục ở lại nơi này. Mỗi đêm đều không dám thả lỏng cảnh giới, khiến cho ai nấy đều kiệt sức, qua nửa tháng, bầy heo rừng vẫn không xuất hiện. Lúc này mọi người mới tin tưởng tụi nó sẽ không xuất hiện nữa.

Gia Cát Minh Nguyệt vốn định vẽ trận pháp tiêu âm trên đất khiến người ta không phát hiện ra lợn rừng, kết quả sau khi giao thiệp một hồi với Tiểu Nhục Hoàn, Vua Heo Rừng tỏ vẻ muốn rời khỏi nơi này. Bởi vì những tảng đá này tuy rằng mỹ vị, thế nhưng cũng không phải không thể thiếu. Hơn nữa nghe thấy Tiểu Nhục Hoàn nói có mấy người lợi hại muốn điều tra chung quanh đây, còn có thể thương tổn con dân của nó. Cho nên, nó quyết định dẫn theo bầy heo rừng trở về trong núi sâu.

Sự tình được giải quyết một cách viên mãn.

Thế nhưng, có người rất không cam tâm.

La quản sự muốn lưu lại, để những người khác đi về trước. Gia Cát Minh Nguyệt cũng có thể dẫn đầu đi về Thánh điện. Dong binh đoàn Vĩnh dạ thì đang nhiệt tình từ biệt Gia Cát Minh Nguyệt.

Cách đó không xa, một đôi mắt ngập tràn oán độc đang nhìn nàng. Đó là Mạn Tuyết Oánh.”Nhiệm vụ này lại bị cô ta hoàn thành, thật không biết cô ta dùng biện pháp gì bức lui con heo đần kia, lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ, trở về Thần Miếu còn không biết sẽ bị trách phạt thế nào đây. Tại sao lại là cô ta, vì cái gì đều là do cô ta!” Mạn Tuyết Oánh vốn có sẵn khúc mắc với Gia Cát Minh Nguyệt, lúc này trong lòng ngập tràn thù hận, khuôn mặt ẩn giấu ở sau khăn che mặt bất giác trở nên vặn vẹo.

“Tuyết Oánh, chúng ta đi thôi.” Một thanh niên trẻ đi lên phía trước, hắn mặc trường bào, tóc dài đen kịt rủ xuống tới tận bả vai, ngũ quan khá có nét, có vẻ anh tuấn cường tráng. Nếu như chỉ nhìn riêng ngũ quan, tướng mạo của hắn nên tính là anh tuấn, cộng với mái tóc dài cùng với cách ăn mặc, thoạt nhìn có vài phần phóng khoáng. Thế nhưng sau khi hắn cố nặn ra nụ cười thành thục thì nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị, ẻo lả mà ấu trĩ. Người này chính là người trẻ tuổi vừa đến đã trào phúng La quản sự lúc trước.

“Hừm, Vũ Thư đại ca, đi thôi.” Tuy rằng tâm tình Mạn Tuyết Oánh không tốt, nhưng vẫn biết kiềm chế, ánh mắt cố tỏ ra ôn hòa. Tên nam tử này tên là Tạ Vũ Thư, địa vị ở Thần Miếu rất không bình thường, thế nhưng cái không bình thường này không phải là nhờ bản thân hắn, mà là bởi vì tổ phụ của hắn là một trong nhưng Tế Ti của Thần Miếu. Lần này hắn đến tham gia nhiệm vụ, kỳ thực cũng chỉ là để rèn luyện một thoáng.

“Tuyết Oánh, dù gì cũng không vội trở về Thần Miếu, không bằng chúng ta đi Lạc Hà thành một chút đi, huynh nghe nói da cáo tuyết nơi đó có chất lượng tốt nhất đại lục, đến đó chọn một tấm da thật đẹp cho muội, được không?” Tạ Vũ Thư lấy lòng nói, hoàn toàn không để tâm tới việc nhiệm vụ bị thất bại, với thân phận của hắn, tuyệt đối không có ai dám làm khó dễ, đương nhiên, hắn cũng hoàn toàn không nhìn ra nỗi tuyệt vọng và cừu hận trong lòng Mạn Tuyết Oánh.

Từ mấy năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan Mạn Tuyết Oánh dưới tấm khăn che mặt, Tạ Vũ Thư liền coi nàng như thiên nhân, vẫn luôn khổ sở theo đuổi. Lấy thân phận và ngoại hình của hắn, tự nhiên không thiếu người hâm mộ, nhưng hắn chỉ yêu mình Mạn Tuyết Oánh mà thôi.

Mà Mạn Tuyết Oánh đâu phải kẻ không có tâm cơ, đương nhiên sẽ không dứt khoát từ chối, lúc lạnh lúc nóng như gần như xa, vẫn duy trì một loại quan hệ mập mờ, chọc cho hắn ngứa ngáy trong lòng.

“Tốt, ở chung lâu như vậy rồi, cho tới bây giờ muội vẫn chưa tặng đồ gì cho huynh, thuận tiện đi mua một chiếc áo khoác da cáo, huynh mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.” Mạn Tuyết Oánh làm bộ mừng rỡ, nhưng trong lòng hừ lạnh một tiếng xem thường: “Loại con cháu thế gia được nuông chiều từ bé này, sau khi lớn lên cũng chẳng khác gì gốc dâu thưa trồng trong Thần Miếu, tuy được chăm bón kỹ càng, cành lá xum xuê, thoạt nhìn thì khỏe mạnh đấy, thế nhưng chẳng bao giờ có thể so được với đám cây cối tầm thường đã trải qua gió táp mưa sa, đừng thấy bề ngoài nguỵ trang đến mức thành thục thận trọng, nói cho cùng, vẫn là một kẻ ngu ngốc, tâm trạng mình lúc này rõ ràng như vậy mà cũng không cảm thấy.”

Xem thường thì xem thường, nhưng lúc này Mạn Tuyết Oánh sẽ không biểu hiện ra, dù sao nhiệm vụ lần này là do nàng đầu lĩnh, vị Tạ đại thiếu gia này chỉ đi theo cho có, đến khi trở về có khi còn phải lấy hắn ra làm bia đỡ đạn.

“Tốt tốt.” Tạ Vũ Thư mơ hồ nhìn thấy khóe môi Mạn Tuyết Oánh nhẽ nhếch lên dưới khăn che, thầm mở cờ trong bụng luôn mồm nói tốt.

“Ai, người ngu ngốc chính là người ngu ngốc.” Mạn Tuyết Oánh không nhịn được thở dài trong lòng, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt Nam Cung Cẩn, chỉ có nam nhân như vậy mới có thể làm nàng động lòng, Tạ Vũ Thư trước mắt, kém quá xa. Nghĩ đến Nam Cung Cẩn, Mạn Tuyết Oánh lại nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái thật sâu, trong mắt đầy thù hận.

Cho dù Tạ Vũ Thư có trì độn thế nào đi nữa thì cũng nhìn ra thái độ khác lạ của Mạn Tuyết Oánh đối với Gia Cát Minh Nguyệt, hắn nghi ngờ hỏi: “Muội biết nàng ta?”

“Ừm, gặp mấy lần, nàng là bằng hữu của Nam Cung Cẩn.” Mạn Tuyết Oánh hơi động tâm tư, nghĩ đến một ý kiến, nhìn như vô ý nói ra.

“Nam Cung Cẩn!” Giọng nói của Tạ Vũ Thư hơi đổi khác, mang theo vài phần căm ghét. Tuy rằng dựa vào thân phận của tổ phụ, địa vị của hắn ở Thần Miếu cũng không thấp, nhưng tất cả Tế Ti đều biết hắn thuộc dạng gì, căn bản là không ưa hắn, thế nhưng họ lại luôn giành cho Nam Cung Cẩn vài phần kính trọng, mà với tính cách Nam Cung Cẩn, tất nhiên sẽ chẳng bao giờ để hắn vào trong mắt, đối với việc này Tạ Vũ Thư đã sớm canh cánh trong lòng, nhưng lại chẳng có biện pháp nào. Cũng thật không biết tên kia rốt cuộc có cái gì tốt, xuất quỷ nhập thần làm việc thất thường, thế mà lại khiến đám Tế Ti vui vẻ. Đặc biệt, Đại Tế Ti lại càng coi trọng Nam Cung Cẩn. Từ sau khi Ấn Phi Đào chết, ở Thần Miếu gần như không có ai dám đối đầu với hắn ta. Đối với Nam Cung Cẩn, hắn vừa đố kỵ lại vừa hận.

“Ừm, Nam Cung Cẩn và nàng ta có quan hệ rất tốt đấy. Lúc trước tới thủ đô của Đan Lăng quốc, hắn để muội cải trang thành sứ giả đại nhân, chính hắn xuất cung đi gặp nàng ta.” Mạn Tuyết Oánh nhìn như nói chuyện phiếm, ở tạ vũ thư trước, nàng cũng xưa nay không xưng hô nam cung cẩn vì là Nam Cung đại nhân, tự nhiên cũng là nghênh hợp tạ vũ thư trong lòng.

“Nam Cung Cẩn yêu thích người Thánh điện?” Tạ Vũ Thư hơi kinh ngạc.

“Khi đó Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa phải là người Thánh điện.” Mạn Tuyết Oánh thản nhiên trả lời, nhưng trong lòng rất hồi hộp. Nàng sợ Tạ Vũ Thư nghĩ Nam Cung Cẩn yêu thích người bên phe đối địch —— người Thánh điện, sợ Tạ Vũ Thư sẽ lấy việc này đi hãm hại Nam Cung Cẩn. Cho nên mới mở miệng làm sáng tỏ.

Tạ Vũ Thư nghe Mạn Tuyết Oánh nói vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, cũng có chủ ý. Kinh ngạc chính vì Nam Cung Cẩn lại quan tâm tới một nữ nhân, hơn nữa đối phương hiện tại còn là người của Thánh điện. Chủ ý chính là: “Nam Cung Cẩn để bụng nữ nhân này như vậy, hồi còn ở Đan Lăng quốc lại xuất cung đi gặp nàng. Nếu như nữ nhân này có chuyện… Ha ha, thật muốn nhìn xem Nam Cung Cẩn sẽ có phản ứng gì. Hơn nữa đối phương là người Thánh điện, giết nàng cũng coi như đã lập công.” Tạ Vũ Thư càng nghĩ càng cao hứng. Nếu là chuyện có thể đả kích Nam Cung Cẩn, hắn vô cùng tình nguyện đi làm.

“Người này có uy hiếp rất lớn đối với Thần Miếu chúng ta, có sự tồn tại của nàng ta, Thần Miếu chúng ta mãi mãi không có ngày yên tĩnh.” Tạ Vũ Thư trịnh trọng nói, trong mắt loé ra sát ý nồng đậm. Nếu như người không quen biết hắn, có lẽ sẽ bị nét mặt thâm trầm và nghiêm túc kia đả động, thậm chí hãm sâu trong đó.

“Ừm.” Mạn Tuyết Oánh gật gật đầu, trong lòng dở khóc dở cười: “Người ngu ngốc chính là người ngu ngốc, dù có giả vờ thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là người ngu ngốc, mình vừa mới chuẩn bị đặt bẫy, hắn lập tức thò cổ vào. Cho dù muốn diễn vai thâm trầm thì cũng nên diễn sâu một chút có được hay không, lúc này mới là lần đầu tiên gặp mặt, cho dù Gia Cát Minh Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ khiến cho Thần Miếu chịu lép vế, thì cũng đâu đến nỗi là uy hiếp lớn lao gì, cũng đâu đến nỗi khiến cho Thần Miếu không có ngày yên tĩnh chứ?”

Mạn Tuyết Oánh đương nhiên hiểu rõ trong lòng Tạ Vũ Thư đánh chủ ý gì, loại tâm cơ sâu sắc như cơi đựng trầu này làm sao giấu giếm được nàng? Thế nhưng như vậy cũng được, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần có thể diệt trừ Gia Cát Minh nguyệt là tốt rồi, vừa giải mối hận trong lòng mà tới khi trở về Thần Miếu cũng dễ ăn nói hơn. Nam Cung Cẩn cũng sẽ không để tâm tới Gia Cát Minh Nguyệt nữa. Vừa nghĩ tới Nam Cung Cẩn, trên mặt Mạn Tuyết Oánh lộ ra nụ cười ôn nhu. Trong lòng có chút phiền muộn, cũng không biết đại nhân hiện tại ở nơi nào, đang làm gì. Đại nhân luôn hành tung bất định như vậy. Đã rất lâu không nhìn thấy đại nhân rồi… Thật sự rất nhớ ngài ấy.

Sau khi mọi chuyện xử lý xong, Thánh điện và Thần Miếu lần lượt rời đi.

La quản sự đã sớm cho dùng phi ưng đưa thư cho Thánh điện để báo kết quả. Thế nhưng hắn cũng không ẩn giấu, thư bên trong nói đám người Gia Cát Minh Nguyệt đã làm cho bầy heo rừng rút đi.

Trên đường trở về Thánh điện, ngày này đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt dừng lại ở một thị trấn nhỏ, tìm gian khách sạn nghỉ ngơi. Lúc này trời tối người yên, chỉ có dế mèn núp dưới kẽ đá vẫn còn không biết mệt mỏi hát mãi bài hát ru con.

Mà người Thần Miếu thì lại nghỉ ngơi ở một nhà phú hộ. Đối với việc có thể đón tiếp người Thần Miếu, gia đình này mừng rỡ như điên, cực kỳ vinh hạnh.

Vào đêm, trong phòng Tạ Vũ Thư, một bóng đen giống như u linh lặng lẽ bay ra ngoài. Mạn Tuyết Oánh đứng ở bên cửa sổ, nhìn thấy bóng hắn dần dần đi xa, cười lạnh. Lần này, Gia Cát Minh Nguyệt chắc không may mắn được nữa đi, Tạ Vũ Thư tuy ngu ngốc một chút, nhưng lại có tổ phu làm Tế Ti, phương pháp tu luyện bí mật nhất linh đan diệu dược tốt nhát đều ưu tiên cho hắn, qua nhiều năm bồi dưỡng như vậy, tu vi của hắn đã tiếp cận cấp thánh, quan trọng nhất chính là, trên người hắn còn mang theo bảo bối.

Lần này, Gia Cát Minh Nguyệt chắc chắn phải chết.

Bóng đêm mông lung.

Trên nóc của một lầu các cao nhất trong thôn, hai bóng người một ngồi một đứng.

Người ngồi là Nam Cung Cẩn đang cười tà mị. Người đứng, chính là Quân Khuynh Diệu nét mặt lạnh lùng.

“Chà chà, mị lực của Nam Cung đại nhân thật khiến người ta mở mang tầm mắt nha.” Thanh âm của Quân Khuynh Diệu nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm, thoáng như băng hoa. Chỉ là, trong giọng nói tràn đầy châm chọc.

Nam Cung Cẩn liếc mắt nhìn Quân Khuynh Diệu đứng bên cạnh vừa trào phúng hắn, chậm rãi mở miệng: “Ngươi cũng có lúc chanh chua quá nhỉ.”

“Được lắm, ta trực tiếp đi giết nữ nhân của ngươi.” Quân Khuynh Diệu thản nhiên nói. Quân Khuynh Diệu nhắc tới nữ nhân của Nam Cung Cẩn, tất nhiên là chỉ Mạn Tuyết Oánh.

“Chờ đã.” Nam Cung Cẩn lên tiếng gọi Quân Khuynh Diệu lại.

“Làm sao? Đau lòng?” Quân Khuynh Diệu cười lạnh một tiếng.

“Thứ nhất, nàng ta không phải nữ nhân của ta. Thứ hai, tạm thời không thể để cho nàng ta chết, nàng chết rồi ta còn xem kịch kiểu gì đây.” Nam Cung Cẩn chợt nở một nụ cười quái dị, ngữ điệu nhẹ hơn, đứng lên, “Ta còn muốn xem mèo nhỏ duỗi móng vuốt phản kích đây, ha ha ha ~ ”

Quân Khuynh Diệu đứng ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn Nam Cung Cẩn đang cười, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm nơi phía chân trời. Ánh trăng càng ngày càng lạnh lẽo. Đúng rồi, người này, làm sao có khả năng quan tâm người khác, làm sao có khả năng thích người khác. Ngay cả máu hắn còn lạnh, như thế nào sẽ động tâm? Nữ nhân yêu hắn kia, nhất định vạn kiếp bất phục, tất nhiên sẽ bị hủy diệt trong tuyệt vọng.

Nam nhân đáng sợ này…

Quân Khuynh Diệu liếc nhìn Nam Cung Cẩn, không nói gì thêm. Hắn xoay người, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Nam cung cẩn một mình ngồi ở lầu các trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên trong cái kia luân trăng lưỡi liềm, trên mặt lần thứ hai lộ ra nụ cười quái dị, hắn chậm rãi đứng dậy, cũng biến mất ở trong bóng đêm.

Đêm nay, tựa hồ có thể được thưởng thức trò hay rồi.

Mèo nhỏ à, đừng để cho ta thất vọng nha ~

Bởi vì, để ta thất vọng…

Ta sẽ đích thân giết nàng ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.