Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 2 - Chương 4: Nhất định phải xuất ra phong thái của chủ nhân



“Ta tự nhiên biết.” Lam lão gia tử trên mặt hiện lên tươi cười, “Vũ Hạo đứa nhỏ này từ nhỏ bị ta cưng chiều hỏng rồi. Ta cuối cùng không phải là cha mẹ hắn, ta muốn yêu thương hắn gấp bội. Bất tri bất giác liền dưỡng thành bộ dạng hiện tại. Kỳ thật, ta luôn luôn lo lắng, có một ngày ta đi, hai huynh đệ bọn họ làm thế nào.” Nói tới đây, Lam lão gia tử thở dài, mi gian ưu sầu. Đương kim hoàng thượng đối với hắn không tệ, nhưng thái tử đối với Vũ có địch ý rất lớn. Hắn không chút nghi ngờ, một khi hắn đi, thái tử thượng vị tất nhiên sẽ lấy Lam Vũ Hạo khai đao.

“Vương gia…” Thuộc hạ tên Ngải Đông nhìn Lam lão gia tử lo lắng, cũng không biết nói thế là tốt hay không, chỉ có nói trầm thấp mà trịnh trọng, “Vương gia ngài yên tâm, chỉ cần có Ngải Đông ở một ngày, ta tất nhiên bảo vệ hai vị thiếu gia an toàn.”

“Được, ta tin ngươi.” Lam lão gia tử nhoẻn miệng cười, đặt tay lên vai Ngải Đông, “Được rồi, chúng ta đừng bi quan, không thấy Vũ Hạo đang thay đổi sao? Đi, theo ta uống rượu.”

Hai người đi xa, Lam Vũ Hạo tiếp tục bi thảm ngồi trung bình tấn.

. . .

Ban đêm, Gia Cát Minh Nguyệt ở trong phòng luyện kim bận rộn, Lam Vũ Hạo muốn đi chơi, nhưng nghĩ đến Gia Cát Minh Nguyệt mặt không thay đổi nói lời kia, lại lùi bước.

“Nếu ta trở về phát hiện ngươi không ở trong phòng, liền đánh gãy chân ngươi. Yên tâm, ta là luyện kim sư, ta có thể đánh gãy cũng có thể chữa khỏi. Hơn nữa quá trình trị liệu sẽ làm ngươi * đến cực điểm.” Gia Cát Minh Nguyệt nói xong những lời này, liền ly khai.

Lam Vũ Hạo nằm trên giường, nhìn màn giường hoa lệ ạn, bỗng nhiên ngồi dậy, trong mắt lóe ra tia không hiểu.

Minh Nguyệt nói đánh gãy chân mình nàng còn có thể chữa khỏi, vậy, có thể trị chân đại ca hay không? Có lẽ, có thể thử!

Lam Vũ Hạo lập tức xuống giường, mặc hài ra bên ngoài. Vừa mở cửa, liền nhìn đến một gương mặt phóng đại trắng bệch mặt. Lam Vũ Hạo dọa kinh kêu một tiếng, vội vàng lui ra sau. Thối lui mới phát hiện người trước mắt là Đinh Tam.

“Đinh Tam, buổi tối ngươi ở cửa làm gì?” Lam Vũ Hạo kinh hồn chưa định, lớn tiếng quát lớn.

“Thiếu gia, Gia Cát tiểu thư nói, ngài nếu dám bước ra cửa từng bước, liền chém chân tiểu nhân. Ngài xin thương xót, vì chân tiểu nhân, ngươi nên trở lại.” Đinh Tam cả người oán khí, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lam Vũ Hạo.

Lam Vũ Hạo bị nhìn trong lòng run lên, hừ một tiếng: “Bổn thiếu gia sẽ không ra đại môn, ta đi phòng luyện kim tìm Minh Nguyệt, nhanh tránh ra.”

“Thật sự?” Đinh Tam dùng ánh mắt hoài nghi nhìn thiếu gia nhà mình.

“Vô liêm sỉ! Bổn thiếu gia khi nào nói dối?” Lam Vũ Hạo trừng mắt hỏi.

“Thường xuyên.” Đinh Tam nhỏ giọng nói thầm.

“Ngươi nói cái gì?” Lam Vũ Hạo ngữ khí nguy hiểm.

“Không, không nói gì.” Đinh Tam rụt lui cổ, “Thiếu gia ngài vẫn ở chỗ này chờ Gia Cát tiểu thư đi.”

“Câm miệng, ta nói sẽ không ra phủ thì sẽ không, ngươi đi theo là được!” Lam Vũ Hạo lười cùng Đinh Tam dong dài, đẩy hắn ra, đi đến phòng luyện kim. Đinh Tam đành phải khổ ha ha đi theo mặt sau.

Khi Lam Vũ Hạo tới gần phòng luyện kim, nâng tay ý bảo Đinh Tam chờ chỗ này, chính hắn khinh thủ khinh cước hướng bên kia đi. Luyện kim sư ở Thừa Trạch đại lục, có là có, nhưng tổng thể trình độ đều rất thấp. Rất nhiều người đem luyện kim cho rằng tiêu khiển, tỷ như Lam Vũ Hạo.

Lam Vũ Hạo nghe Gia Cát Minh Nguyệt lúc trước nói rất ngạc nhiên trình độ luyện kim của nàng như thế nào. Trong lòng ẩn ẩn chờ mong, có lẽ trình độ luyện kim của Minh Nguyệt thật sự rất cao, có lẽ thật sự có thể trị liệu chân của đại ca.

Lam Vũ Hạo thật cẩn thận tới gần cửa phòng luyện kim, vừa đẩy một cái, liền nhìn thấy trên mặt đất một đôi hài, ngạch? Lam Vũ Hạo ngẩng đầu, liền nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt vẻ mặt lạnh như băng đứng trước mặt.

“A!” Lam Vũ Hạo lại bị dọa, lui lại mấy bước mới đứng vững.

“Ngươi tới làm gì?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Ta, ta, ta đến xem ngươi luyện kim, ta xem ngươi có phải thật sự cái gì đều đã làm hay không.” Lam Vũ Hạo không chịu nói thật, hắn mới không thừa nhận hắn ôm hy vọng tưởng chữa khỏi chân của đại ca.

Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, mà là cầm trên tay một đồ vật, ra phòng liền hướng một phương hướng đi đến.

“Ai? Ai? Đi nơi nào?” Lam Vũ Hạo nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đi phía trước, ở phía sau gọi. Nhìn thân ảnh Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng xa, Lam Vũ Hạo vội vàng đuổi theo.

“Đợi ta với.” Lam Vũ Hạo đuổi theo Gia Cát Minh Nguyệt.

“Lập tức trở về. Ngoan ngoãn nằm trên giường, ta trở về nếu phát hiện không nằm trên giường, vậy kế tiếp ba ngày ngươi cũng không dùng xuống giường.” Gia Cát Minh Nguyệt âm trắc nói.

Lam Vũ Hạo rụt cổ, không dám nói, trong thời gian ngắn ở chung, hắn đã biết tính cách của Gia Cát Minh Nguyệt, nói một không hai, nói đến tuyệt đối làm được! Hắn không muốn giống như Đinh Tam bị trật cằm chảy nước miếng kêu ô ô chật vật a. Ngẫm lại tay chân bị trật các đốt ngón tay, ở trên giường nằm vài ngày, Lam Vũ Hạo không khỏi sợ run cả người.

“Ta trở về.” Lam Vũ Hạo nhỏ giọng nói thầm, xoay người phẫn nộ trở về.

Đi tới viện của Lam Vũ Phàm, Gia Cát Minh Nguyệt né tránh thị vệ tuần tra, ngựa quen đường cũ đi tới phòng ngủ của Lam Vũ Phàm nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ai?” Lam Vũ Phàm thấp giọng hỏi.

“Ta.” Gia Cát Minh Nguyệt ở bên ngoài thấp giọng đáp.

Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng xe lăn di chuyển, Lam Vũ Phàm mở cửa.

Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở cửa, trên mặt tái nhợt của Lam Vũ Phàm khó được lộ ra một chút mỉm cười: “Ngươi đã đến. Mời vào.”

“Được, dược đã phối xong.” Gia Cát Minh Nguyệt vào nhà, đưa tay đặt bình dược trên bàn, nói, “Bên cạnh ngươi có người có thể tín nhiệm?”

Lam Vũ Phàm tự nhiên liền hiểu ý của Gia Cát Minh Nguyệt. Trong lòng kích động. Kích động là Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy đó chính là chân hắn có thể trị. Mà còn có tầng ý tứ là không thể tiết lộ tin tức chân hắn đã chữa khỏi ra ngoài, còn không có tra được người hạ độc, tự nhiên không thể đả thảo kinh xà.

“Có.” Lam Vũ Phàm gật đầu, “Yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”

“Chúng ta bắt đầu đi.” Gia Cát Minh Nguyệt mang đến công cụ đều đem ra.

Lam Vũ Phàm ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “Như vậy, làm phiền, Gia Cát tiểu thư.”

Gia Cát Minh Nguyệt ném cho hắn một chiếc khăn lụa: “Cắn đi.”

Lam Vũ Phàm gật đầu, đang muốn nói chuyện, thì thân mình nhẹ, liền nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp ôm hắn lên giường. Lam Vũ Phàm mặt nháy mắt đỏ giống như trứng tôm nấu chín, bị một nữ nhân ôm, thật sự là sỉ nhục. Nhưng, trong lòng trừ bỏ sỉ nhục còn có một cảm giác kỳ quái.

“Ta sẽ mỗi đêm lại đây đổi dược cho ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi không thể di động.” Gia Cát Minh Nguyệt thật ra không để ý Lam Vũ Phàm ngượng ngùng. Mặt nàng ngưng trọng, “Nếu chuẩn bị tốt, ta bắt đầu.”

“Được.” Lam Vũ Phàm gật đầu, trong mắt kiên nghị.

“Trước đem cái này uống lên.” Gia Cát Minh Nguyệt đưa cho Lam Vũ Phàm một lọ dược tề.

“Đây là?” Lam Vũ Phàm nhìn dược tề trong suốt nghi hoặc hỏi.

“Là giảm đau.” Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói, vừa nhấc ống quần của Lam Vũ Phàm lên.

Lam Vũ Phàm uống lên dược tề giảm đau, nằm xuống, miệng cắn khăn lụa, lòng không yên.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn chân Lam Vũ Phàm, làn da trắng nõn, chân gầy, nhưng hoàn hảo là cơ bắp cũng không có héo rút. Vươn tay nhéo xương đùi, Lam Vũ Phàm cảm nhận được hơi lạnh từ ngón tay chạm đến trên chân mình, cả người khẽ run lên.

“Không cần khẩn trương, ta xuống tay rất nhanh.” Gia Cát Minh Nguyệt mặt không thay đổi nói.

Lam Vũ Phàm cũng không biết nên cười hay là nên làm thế nào nữa, đây là an ủi người sao? Ngay sau đó, trên đùi đau nhức, hắn ngất đi. Xuống tay, quả nhiên rất nhanh a…

Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh thoa dược, trói cái cặp bản.

“Nhớ kỹ, không cần lộn xộn. Ta mỗi đêm lại đây nhìn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt để lại mấy bình dược tề, “Này đó đều là dược tề giảm đau, nếu thừa chịu không nổi, liền uống một lọ. Nhưng dược tề giảm đau nên uống ít, đối với thân thể cũng không tốt.”

“Đa tạ Gia Cát tiểu thư.” Lam Vũ Phàm nói, hắn vừa rồi uống dược tề giảm đau còn chưa hoàn toàn phát tác dụng, hiện tại đau nhức. Miễn cưỡng nói ra một câu, đều nhanh muốn mạng hắn.

“Muốn cám tạ ta hãy nhanh tốt lên, dạy đệ đệ ngu ngốc của ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

“Ta nhất định.” Lam Vũ Phàm suy yếu cười, cố hết sức nói, “Ta tê liệt mấy năm nay, nghĩ về sau vương phủ phải dựa vào Vũ Hạo, cho nên giận này không tranh, đối với hắn yêu cầu nghiêm khắc, lời nói quá đáng, ta quá mức nóng vội, mới đưa đến hiện tại hắn cùng ta xa lạ.”

“Biết là tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, “Đợi ngươi khỏe, lại chậm rãi dạy hắn. Ta đi về trước.”

“Ân.” Lam Vũ Phàm gật đầu, mỉm cười, “Gia Cát tiểu thư, cám ơn ngươi.”

“Đều nói không cần cảm tạ.” Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, “Thật sự dong dài.”

Gia Cát Minh Nguyệt lại dặn dò Lam Vũ Phàm vài câu, thế này mới ra cửa, trở lại viện của Lam Vũ Hạo sân đi. Khi Gia Cát Minh Nguyệt đi rồi, Lam Vũ Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt trắng nõn rốt cục hiện lên nụ cười. Không nghĩ tới chân còn có chữa khỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt đi đến trước cửa phòng ngủ của Lam Vũ Hạo, khẽ hừ một tiếng, sau đó trở lại phòng mình. Lam Vũ Hạo chui vào tring chăn, hận không thể cong tường. Vì sao, chính mình vì sao sợ ma sủng của mình, này giống như không thích hợp! Làm sao nghe lời nàng? Không được! Mình nhất định phải trọng chấn hùng phong! Xuất ra phong thái của chủ nhân!

Bất quá thường thường lý tưởng tốt đẹp, sự thật lại phũ phàng…

“Ôi ôi, hắc hắc…” Trời còn chưa sáng, hậu viện Uy Ninh Vương phủ liền truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.

“Mẹ nó, ai đây, còn muốn người sống hay không?” Thật vất vả chọi gà đấu cẩu bị xử lý, Bọn hạ nhân vốn tưởng rằng có thể im lặng ngủ tốt bị bừng tỉnh, thấp giọng chửi bới đẩy cửa phòng. Thấy trong viện Lam Vũ Hạo giơ không đủ hai mươi cân khoá đá đến mức mặt đỏ tai hồng, khổ sở giống như bị táo bón, lập tức câm mồm trở về phòng.

“Tiểu tổ tông của ta, ngài lại muốn ồn ào thế nào?” Bọn hạ nhân dùng chăn che đầu, trong lòng kêu rên không thôi.

Tiểu thiếu gia tâm huyết dâng trào bọn họ sớm lĩnh giáo qua, năm kia đột nhiên muốn học kiếm, vì thế không đủ một tháng, trong Uy Ninh Vương phủ cây hoa quế giá trị vạn kim toàn bị đưa đi phòng bếp làm củi; năm trước nói muốn học cung, toàn bộ vương phủ từ nay về sau gà bay chó sủa, ai cũng không biết khi nào thì sẽ bị tên bay tới cắm trên đầu, liền ngay cả ngồi cái hầm cầu đều bảo trì trạng thái phấn khởi mắt xem sáu phía tai nghe tám hướng, chỗ tốt duy nhất chính là, bọn hạ nhân Uy Ninh Vương phủ mỗi ngày tinh thần mười phần, thoạt nhìn so với hạ nhân phủ khác cơ trí hơn không biết bao nhiêu lần.

Cũng may mắn là tôn tử của Uy Ninh Vương, nếu là đứa nhỏ nhà thường không biết sớm bị bóp chết bao nhiêu lần.

Xem hôm nay tư thế, thiếu gia đây là muốn học võ? Cái này thảm, tất cả mọi người làm tốt chuẩn bị bao cát bằng thịt người.

“Đi xem là ai, sáng tinh mơ không thể an ninh!” Lam lão gia tử bị đánh thức lấy nước trên đầu giường súc miệng, nổi nóng nói, tiếp theo lại uống một ngụm.

“Sớm xem qua, là tiểu thiếu gia đang luyện võ.” Hạ nhân nói.

“Phốc…” Lam lão gia tử thiếu chút nữa phun đến trên người hạ nhân. Thiếu chút nữa quên, Lam Vũ Hạo ngày hôm qua hình như là đang luyện võ. Là trước ngồi trung bình tấn?

“Lão gia, muốn thỉnh tổng giáo đầu hộ viện Mã tiên sinh đi xem hay không, đừng không cẩn thận làm bị thương.” Hạ nhân hỏi dò. Chỉ điểm là giả, muốn cho hắn im lặng trong chốc lát mới là thật.

“Quên đi, tùy hắn ép buộc đi.” Lam lão gia tử cười hớ hớ nói. Luyện võ thôi, quản hắn có thể luyện vài ngày, tốt xấu coi như tiến bộ. Cứ việc không biết hắn có thể kiên trì bao lâu, bất quá luyện võ so với lưu điểu đấu cẩu mạnh hơn, hy vọng ma sủng của hắn có thể nhiều giám sát hắn vài ngày mới tốt. Lam lão gia tử rõ ràng, theo tư chất của tôn tử mình, lại khổ luyện nhiều nhất là cường thân kiện thể mà thôi. Ma sủng kia quá mức cường đại là chuyện tốt nhưng cũng không tốt. Khi Lam lão gia tử còn suy tư, Lam Vũ Hạo đang ở trong nước sôi lửa bỏng.

Sắc trời tờ mờ sáng, Lam Vũ Hạo bị gọi dậy ngồi trung bình tấn, vẫn duy trì tư thế táo bón, mặt đỏ giơ khóa đá lên, khoá đá không đủ hai mươi cân ở trong tay hắn tựa hồ nặng ngàn cân, mỗi một lần nâng đều cố sức.

“Minh Nguyệt, ta cử bất động.” Lam Vũ Hạo đáng thương quay đầu nói với Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt không lên tiếng, lẳng lặng đứng bên cạnh.

Lam Vũ Hạo gặp Gia Cát Minh Nguyệt không nói chuyện, nghĩ đến có thể nghỉ ngơi hạ, nâng khoá đá, chuẩn bị ngay tại chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Vừa cúi người liền kêu thảm một tiếng, nhảy dựng lên. Gia Cát Minh Nguyệt mặt không thay đổi cầm một nhánh cây nhọn đâm mông Lam Vũ Hạo.

“Đau quá! Ngươi dám lấy nhánh cây đâm ta! Rốt cuộc ai là chủ nhân!” Lam Vũ Hạo sáng sớm bị đánh thức, trong lòng phi thường khó chịu, sau đó ngồi trung bình tấn nâng khoá đá, lại càng không thích. Hiện tại bị sắc nhọn nhánh cây trạc mông, đó là khó chịu đến cực điểm. Cho nên hắn rốt cục bạo phát một lần. Nhưng lần này bùng nổ, còn không có hoàn toàn tuôn ra liền tắt…

“Cảm thấy nhánh cây rất nhọn?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Phải…” Lam Vũ Hạo không rõ ý của Gia Cát Minh Nguyệt, theo bản năng gật đầu. Sau đó hắn liền kinh khủng nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt rút ra một thanh chủy thủ, huy huy.

“Này như thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt mặt không thay đổi nhìn Lam Vũ Hạo cả người run rẩy.

“Vẫn là nhánh cây tốt.” Lam Vũ Hạo cười nói.

“Được rồi, ngồi, tiếp tục nâng. Ta trước dùng cơm.” Gia Cát Minh Nguyệt bỏ lại những lời này, trở về phòng.

Lam Vũ Hạo nhìn bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, thình lình Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên xoay người, Lam Vũ Hạo vội vàng biến sắc, thay đổi một bộ nịnh nọt tươi cười: “Minh Nguyệt, ngươi từ từ ăn.” Tốc độ kia kêu một cái nhanh a, không rút gân đều xem như tốt.

Đinh Tam ở một bên nhìn muốn ô mặt, rất dọa người, thiếu gia thật sự là chủ nhân từ trước tới nay uất ức nhất đi.

“Gia Cát Minh Nguyệt, sớm hay muộn để cho ngươi có biết ta lợi hại, ta là chủ nhân của ngươi! Chờ coi tốt lắm, luôn luôn có một ta phát uy…” Lam Vũ Hạo tiếp tục ngồi trung bình tấn nâng khoá đá, nói, tưởng tượng thấy đem Gia Cát Minh Nguyệt đánh thành đầu heo, cảm giác có lực hơn.

Ép buộc sáng sớm, Lam Vũ Hạo mới tình trạng kiệt sức giống như con cho con đi theo Gia Cát Minh Nguyệt xuất môn.

“Đi nơi giao dịch.” Gia Cát Minh Nguyệt phân phó.

“Đi nơi giao dịch làm gì?” Lam Vũ Hạo hữu khí vô lực tựa vào trong xe hỏi.

“Đi tuyên bố thông báo tìm người.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

“Tìm người? Ngươi tìm người nào? Tìm ma sủng? Là ngươi ở bằng hữu không gian ma sủng sao? A, các ngươi đều bị triệu hồi ra, sau đó thất lạc không thể liên hệ sao?” Lam Vũ Hạo nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói, nhất thời hứng thú, kỷ kỷ oa oa hỏi ra một đống lớn vấn đề.

“Phải.” Gia Cát Minh Nguyệt trả lời ngắn gọn, “Câm miệng.”

Lam Vũ Hạo bĩu môi, khóe mắt vừa kéo. Hừ! Chờ coi, ta sẽ cho ngươi có biết ai mới là chủ nhân!

Bất quá, Minh Nguyệt l;à ma sủng cường hãn, bằng hữu của nàng hẳn cũng là ma sủng phi thường cường hãn đi. Không biết như thế nào. Thật tò mò. Lam Vũ Hạo trong lòng đoán.

Ở nơi giao dịch đăng ký tư liệu, Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lam Vũ Hạo chuẩn bị trở về. Gia Cát Minh Nguyệt ở trong xe ngựa suy tư nàng đăng ký tư liệu, nếu là Phi Dương hoặc là Quân Khuynh Diệu lại hoặc là Nam Cung Cẩn, một khi nhìn đến liền sẽ minh bạch là nàng.

Đang ở suy tư, xe ngựa đột nhiên ngừng gấp, Lam Vũ Hạo không đề phòng thân thể đổ về phía trước, thiếu chút nữa đánh lên cửa sổ phía trước.

“Mẹ nó, là người nào không có mắt hỗn trướng?” Xuyên qua cửa xe, mơ hồ thấy một gã thiếu niên mập mạp đang đứng ở giữa đường, Lam Vũ Hạo giận dữ.

“Thiếu gia, là Liễu gia công tử.” Xa phu trả lời.

Khi nói chuyện, thiếu niên mập mạp ngăn ở giữa đường giống như quả cầu thịt lăn tới, vẻ mặt tươi cười, “Tiểu vương gia, ta cuối cùng tìm thấy ngươi.”

“Liễu Minh Huy, ngươi muốn chết!” Lam Vũ Hạo không khỏi trước tiên ở trên đầu thiếu niên mập mạp vỗ một cái.

“Hắc hắc, tiểu vương gia, ta không phải sợ xe ngựa ngươi quá nhanh, nhìn không thấy ta sao?” Liễu Minh Huy trúng một cái tát, vẫn cười tủm tỉm nói.

“Nói đi, tìm ta chuyện gì?” Lam Vũ Hạo không kiên nhẫn hỏi.

“Mấy ngày không phát hiện tiểu vương gia, chúng ta đều thật nhớ, vừa vặn, hạ nhân mấy ngày hôm trước làm ra mấy chỉ bào đỏ thẫm, còn có thiết tướng quân, tiểu vương gia không phải có phi tướng quân sao? Cho nên đến ước tiểu vương gia cùng nhau chơi đùa.” Liễu Minh Huy hạ giọng giống như hiến vật quý nói, lúc này vài tên thiếu niên khác cũng tới, như chúng tinh phủng nguyệt đem Lam Vũ Hạo vây bên trong. Vài người này chính là người lúc trước ở trong học viện chúc mừng Lam Vũ Hạo.

“Bào đỏ thẫm, thiết tướng quân!” Lam Vũ Hạo mắt sáng ngời, đều là thượng phẩm trong con dế, mấy ngày trước trong nhà tiêu tiền lớn mua đến mấy con dế bị Gia Cát Minh Nguyệt xử lý, hắn đau lòng đã lâu, hiện tại nghe Liễu Minh Huy nói, liền cảm thấy trong lòng ngứa, nói, “Chạy nhanh mang ta đi.”

“Được.” Liễu Minh Huy sắc mặt vui vẻ, nói xong lên xe ngựa.

“Chậm đã chậm đã, chúng ta ngồi xe ngựa khác.” Lam Vũ Hạo lặng lẽ quay đầu nhìn xe ngựa, bên trong là Gia Cát Minh Nguyệt, bị nàng nhìn thấy những người này, chính mình nhất định không hay ho a. Lam Vũ Hạo cũng chưa phát hiện, hiện tại hắn đối với Gia Cát Minh Nguyệt đánh trong lòng sinh ra sợ hãi, so với nhìn thấy gia gia hắn còn sợ hãi hơn.

“Cái kia, Minh Nguyệt, đó đều là bằng hữu của ta, đã lâu không gặp, ta đi quan sát bọn họ luận bàn vũ kỹ.” Lam Vũ Hạo sức lực không đủ nói với Gia Cát Minh Nguyệt nói.

Liễu Minh Huy cùng vài tên thiếu niên khác vẫn là lần đầu trên người ở hắn nhìn thấy thần thái ngữ khí như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn Lam Vũ Hạo vài lần. Trong xe ngựa là ma sủng hình người xinh đẹp của Lam Vũ Hạo? Hơn nữa hiện tại bao cỏ sợ hãi ma sủng? Mọi người trao đổi ánh mắt, quả nhiên, Tào thiếu gia nói đúng. Lực lượng của ma sủng quá mạnh mẽ, Lam Vũ Hạo căn bản không thể sử dụng. Hơn nữa ma sủng có thể thời gian dài ở bên ngoài không gian ma sủng, có thể rời xa chủ nhân.

“Đi thôi.” Trong xe ngựa truyền đến thanh âm lạnh lùng của Gia Cát Minh Nguyệt. Đám người Liễu Minh Huy nghe trong lòng ngứa, thật muốn xốc màn xe nhìn xem.

Lam Vũ Hạo vừa nghe lời này, như lấy được trọng thích, vội vàng bận bận mang theo vài thiếu niên chạy mất, sợ Gia Cát Minh Nguyệt đổi ý.

Gia Cát Minh Nguyệt xốc rèm cửa, nhìn mấy người đi xa, khóe miệng gợi lên nụ cười lãnh khốc. Vài người này đến tìm Lam Vũ Hạo cũng không chuyện tốt. Lúc trước khi ở học viện những người gọi Lam Vũ Hạo là tiểu vương gia nàng cũng không biết không ổn. Sau khi Lam Vũ Phàm giảng giải chuyện tình Uy Ninh Vương phủ, Gia Cát Minh Nguyệt mới hiểu những người này dụng tâm hiểm ác. Xưng hô tiểu vương gia không thể tùy tiện. Lam Vũ Hạo cũng không có thừa tước vị của Lam lão gia tử, đảm đương không nổi một tiếng tiểu vương gia. Đương kim Thánh Thượng không có so đo, nhưng thái tử lại ở trong lòng hung hăng nhớ Lam Vũ Hạo một bút. Gia Cát Minh Nguyệt nhớ rõ, lúc trước mấy người kia đối với Lam Vũ Hạo nhìn như cung kính kì thực trong lòng khinh bỉ, hôm nay ân cần tìm đến, sẽ có chuyện tốt?

Bất quá, Lam Vũ Hạo hoàn khố thiếu gia đáng đánh đòn, là nên cho hắn điểm giáo huấn. Nếu không, đường thành tài của hắn quá dài lâu. Hơn nữa, lần này nhất định phải hung hăng giáo huấn một lần mới được! Muốn cho hắn thật sự cảm giác đau mới được!

Gia Cát Minh Nguyệt xuống xe ngựa, lặng yên không một tiếng động đi theo sau đám người Lam Vũ Hạo.

“Tiểu vương gia, người vừa rồi là ai?” Liễu Minh Huy biết rõ còn cố hỏi.

“Là ma sủng của ta, các ngươi ngày ấy gặp qua. Nàng có thể không cần trở về không gian ma sủng, hơn nữa có thể một mình hành động. Như thế nào? Ma sủng của ta không giống bình thường đi?” Lam Vũ Hạo lại bắt đầu kiêu ngạo, lỗ mũi hướng lên trời thẳng hô đại khí.

“A, vừa rồi trong xe ngựa là ma sủng của tiểu vương gia ngài, nghe tiểu vương gia nói như vậy, đương nhiên là rất lợi hại.” Liễu Minh Huy đầu tiên là tán thưởng, tiếp theo lại làm ra một bộ nghi hoặc hỏi, “Nhưng ngươi có vẻ sợ nàng?”

“Ngươi biết cái gì, ma sủng hình người là ma sủng cao nhất cấp, ta kia kêu tôn trọng, hiểu hay không, không kiến thức.” Lam Vũ Hạo vỗ mạnh trên đầu Liễu Minh Huy.

“Vâng vâng vâng, cũng chỉ có tiểu vương gia anh minh thần võ, mới có thể  triệu hồi ra ma sủng cường hãn.” Liễu Minh Huy ôm đầu liều mạng vuốt mông ngựa. Trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc: hiện tại cho ngươi trước đắc ý, trong chốc lát ngươi khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.