Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 2 - Chương 8: Trên có mẹ già mười tám tuổi dưới có lão bà tám mươi tuổi?



Gia Cát Minh Nguyệt không hề động, đầu hơi chuyển, nhìn về phía bên kia.

“Lam Vũ Hạo! Ngươi không bằng súc sinh! Ngươi cư nhiên đối Ngụy tiểu thư làm ra chuyện như vậy!” Người bên cạnh Thái tử vây quanh lại đây, vẻ mặt phẫn nộ.

Ngụy Vũ Hân nước mắt ở trong hốc mắt lưu chuyển. Thái tử ở phía sau cũng đi thong thả tới, sắc mặt âm lãnh.

“Lam Vũ Hạo, ngươi làm chuyện tốt.” Thanh âm của Thái tử vô cùng âm lãnh.

Ra ngoài mọi người dự kiến, Lam Vũ Hạo bình tĩnh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Ngụy Vũ Hân: “Ngụy tiểu thư, ngươi nói rõ, ta rốt cuộc làm chuyện gì?”

“Ngươi, ngươi…” Ngụy Vũ Hân khi nào thì gặp qua Lam Vũ Hạo như vậy. Ở trong ấn tượng của nàng, Lam Vũ Hạo chính là bao cỏ, mỗi lần nhìn thấy nàng đều giống da trâu dán lên, cợt nhả, mặc kệ mắng, đều gọi Vũ Hân Vũ Hân, nhưng bây giờ lạnh lùng gọi nàng Ngụy tiểu thư là chuyện không có, hơn nữa giờ phút này Lam Vũ Hạo trên mặt trấn định cùng lạnh lùng.

“Ngươi rốt cuộc làm gì Ngụy tiểu thư?” Khẩu khí của Thái tử nghiêm khắc.

“Nói đi, Ngụy tiểu thư, ta cũng rất ngạc nhiên, ta rốt cuộc đối với ngươi làm cái gì?” Lam Vũ Hạo khẩu khí tràn đầy châm chọc, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Vũ Hân đã không có độ ấm, càng không có quyến luyến.

“Ngươi, ngươi vừa rồi nhân cơ hội, nhân cơ hội sờ soạng ta nơi này.” Ngụy Vũ Hân cắn răng chỉ ngực.

Đám người Thái tử nghe xong, đều nổi giận đùng đùng nhìn về phía Lam Vũ Hạo, Thái tử lại giận không thể át vẫy tay: “Cho ta trói lại đến trước, nhất định phải cấp Ngụy tiểu thư một cái công đạo. Lam Vũ Hạo, cho dù ngươi là tôn tử của Uy Ninh Vương gia, hôm nay cũng đừng tưởng thoải mái tránh được! Gia gia ngươi không dạy ngươi, ta đến dạy!” Thái tử khóe mắt dư quang luôn nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt từ đầu tới đuôi đều là mặt không thay đổi, Thái tử cũng đoán không ra nàng rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Lam Vũ Hạo sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngụy Vũ Hân. Ngụy Vũ Hân chột dạ cúi đầu.

Thị vệ tiến lên trói Lam Vũ Hạo.

“Chậm đã.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

Mọi người động tác đều ngừng, không dám tiến lên.

“Cái kia Ngụy tiểu thư, ngươi nói hắn sờ soạng ngực của ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng, “Ngươi thật đúng là coi chính mình, ngực của ngươi rất lớn hay là thật mềm? Đáng giá hắn cướp sắc, rõ như ban ngày liền sờ ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt nói lời này có thể nói ác độc đến cực điểm, lời nói ác độc bản chất phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Mọi người ánh mắt lập tức dừng ở trên bộ ngực của Ngụy Vũ Hân, sau đó trong mắt mọi người đồng thời hiện lên đồng ý, quả nhiên, bộ ngực của Ngụy Vũ Hân không lớn.

Ngụy Vũ Hân sắc mặt vừa rồi đỏ, đến bây giờ trắng bệch, nàng cả người đều run nhè nhẹ. Không có người nhục nhã nàng như vậy.

Lam Vũ Hạo còn lại là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt hiện lên không hiểu quang mang.

“Ngươi xem tay hắn, nhìn lại quần áo ngươi. Lần sau trước khi nói dối hãm hại người, cầu xin ngươi trước dùng đầu óc.” Gia Cát Minh Nguyệt lại cho Ngụy Vũ Hân một kích.

Ánh mắt mọi người toàn bộ dừng ở trên tay Lam Vũ Hạo, chỉ thấy Lam Vũ Hạo bởi vì là lần đầu tiên cấp con thỏ lột da, cho nên hai tay đều là lông thỏ và máu thỏ, bẩn hề hề, nhìn lại quần áo Ngụy Vũ Hân, trắng một mảnh. Này còn cần nói gì nữa sao?

“Hay là Ngụy tiểu thư muốn nói hắn là vói vào sờ? Nếu không ngươi thoát quần áo cho chúng ta nhìn xem bộ ngực của ngươi có phải có lông thỏ hay không, như vậy có thể nhận thị phi, không phải sao?” Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi tiếp tục nói xong.

Ngụy Vũ Hân đã đứng không yên, nàng thân thể lay động, rốt cục xấu hổ và giận dữ xoay người, thất tha thất thểu chạy đến một bên. Nàng không chạy xa, nàng không phải ngốc. Nếu chạy xa, gặp được ma thú mà mình không đối phó được làm sao bây giờ? Cho nên nàng xấu hổ và giận dữ chạy đi, cũng chỉ là chạy đến sang một bên khác mà thôi.

“Ha ha, nguyên lai là hiểu lầm.” Thái tử ngượng ngùng cười, hướng Lam Vũ Hạo gật đầu, “Ai, Vũ Hạo, ngươi đừng để ý, ta cũng không nghĩ tới Ngụy Vũ Hân sẽ trêu cợt ngươi. Thật sự là quá đáng.”

“Đúng vậy, thật sự là quá đáng.” Người bên cạnh vội vàng phụ họa.

“Ân.” Lam Vũ Hạo mặt lạnh lùng, sau đó không hề để ý tới đám người Thái tử, lập tức ngồi xuống, tiếp tục lột da.

Thái tử sắc mặt khó coi, phất tay áo, xoay người trở về lều của mình. Chính là ánh mắt nhìn Ngụy Vũ Hân trở nên âm lãnh cùng phẫn nộ. Thật sự ngu ngốc, ngay cả chút việc nhỏ đều làm không được. Ngược lại làm hỏng chuyện của hắn!

Lam Vũ Hạo rốt cục đem con thỏ nướng tốt, tuy rằng nửa đời nướng không quen, nhưng ăn chính thỏ thịt mình nướng, hương vị hoàn toàn bất đồng. Hắn đem thịt không bị nướng cháy đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên tiếp nhận đến, chậm rãi ăn.

“Cám ơn ngươi.” Lam Vũ Hạo dùng thanh âm không thể nghe thấy nói. Cám ơn ngươi tin tưởng ta, cám ơn ngươi đứng ở bên ta, cám ơn ngươi dạy ta. . .

“Thiếu niên, nhanh trưởng thành đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nói. Lam Vũ Hạo chuyển biến, nàng xem ở trong mắt. Đứa nhỏ này, cuối cùng chậm rãi trưởng thành. Nếu không giống như trước xúc động ngốc nghếch.

Sau cơm trưa, nghỉ ngơi, lại tiếp tục đi. Ngụy Vũ Hân vẫn cúi đầu đi ở phía sau, cách Lam Vũ Hạo không xa.

“Ngụy tiểu thư.” Bỗng nhiên Lam Vũ Hạo lên tiếng gọi Ngụy Vũ Hân.

Ngụy Vũ Hân sửng sốt, theo bản năng dừng bước. Mà đám người Thái tử đi ở phía trước cũng thả chậm cước bộ, dựng lỗ tai, muốn nghe Lam Vũ Hạo nói. Có người suy đoán, hay là Lam Vũ Hạo muốn trả thù vừa rồi Ngụy Vũ Hân hãm hại hắn?

Sự tình lại trái ngược không phải bọn họ suy nghĩ, cũng không Ngụy Vũ Hân suy nghĩ.

“Lần này lịch lãm trở về, ta sẽ cho gia gia ta hủy bỏ hôn sự.” Khẩu khí của Lam Vũ Hạo thật bình tĩnh, không mang theo một tia cảm xúc.

Ngụy Vũ Hân không thể tin nhìn Lam Vũ Hạo. Phế vật muốn từ hôn? Tại sao có thể như vậy? Muốn từ hôn, cũng là chính mình trước tiên lui a! Là chính mình ghét bỏ phế vật, làm sao có thể biến thành như bây giờ.

“Hy vọng ngươi như nguyện gả nhập hoàng thất, hoàn thành mộng phú quý của ngươi.” Lam Vũ Hạo lạnh lùng nói xong câu này, lập tức lướt qua Ngụy Vũ Hân đang hoàn toàn sửng sốt, đi nhanh đi phía trước đi đến. Đi rồi vài bước, lại bỗng nhiên cười một tiếng, “Ta thực ghét bỏ nữ nhân như ngươi. Mới sẽ không cưới ngươi đâu.” Thanh âm của Lam Vũ Hạo không lớn, nhưng lại có thể làm cho tất cả mọi người nghe được, tự nhiên bao gồm Thái tử.

Gia Cát Minh Nguyệt nhanh theo sau, nhìn bóng dáng của Lam Vũ Hạo, khóe miệng gợi lên độ cong quỷ dị. Tiểu tử này, có tiến bộ, vẫn là tiến bộ thật lớn. Nhanh như vậy liền báo thù. Vừa rồi lời nói của hắn là hoàn toàn đoạn tuyệt mộng tưởng muốn gả nhập hoàng thất của Ngụy Vũ Hân.

Thái tử xem thường Lam Vũ Hạo mọi người đều biết, hiện tại nữ nhân mà Lam Vũ Hạo xem thường, Thái tử còn có thể thích? Đó là tuyệt đối không có khả năng. Đám người Thái tử nghĩ vậy, Ngụy Vũ Hân tự nhiên cũng nghĩ tới. Mặt nàng trắng bệch, không có một tia huyết sắc, cả người đứng tại chỗ, mở to hai mắt mờ mịt nhìn Lam Vũ Hạo đi xa. Sự tình, rốt cuộc là tại sao biến thành như vậy?

Lam Vũ Hạo hưng trí bừng bừng đi phía trước, còn kém nhảy dựng lên. Tâm tình hắn ở giờ khắc này thật sự là quá tốt, ha ha.

Bình an vô sự lại qua một ngày, tiếp qua một đêm. Đêm nay, Lam Vũ Hạo ngủ phá lệ ngọt ngào.

Bình minh ngày hôm sau, đoàn người tiếp tục hướng đến chỗ sâu trong Mộ Dã rừng rậm, có lẽ là bởi vì ngày đó Gia Cát Minh Nguyệt vừa hiện ra tay chấn kinh Thái tử, có lẽ là bởi vì trong lòng có quỷ, cho nên hôm nay Thái tử không tiếp tục làm khó xử Lam Vũ Hạo.

Giữa trưa nghỉ ngơi, Lam Vũ Hạo cùng Gia Cát Minh Nguyệt ngồi cách xa đám người Thái tử. Ngồi một chỗ cách vách núi, gió lạnh từ dưới vách núi thổi tới làm cho người ta thần thanh khí sảng.

Nhưng Lam Vũ Hạo nhìn phía trước thâm trầm.

“Uy Ninh Vương phủ tiểu thiếu gia, thật làm cho người ta hâm mộ, làm cho người đố kỵ, nhưng ta càng tình nguyện sinh ở gia đình bình thường, cùng cha mẹ bình an một chỗ.” Trên mặt Lam Vũ Hạo lộ ra khát khao.

Nhìn khuôn mặt chưa thoát khỏi tính trẻ con, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng đột nhiên có một chút lên men. Từ nhỏ bị lưu đày ở thành nhỏ xa xôi, tuy rằng điểm xuất phát là vì mình tốt, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt chưa bao giờ thể hội gia tộc ấm áp, càng chưa được cha mẹ che chở, cho nên nàng so với người khác càng có thể lý giải tâm tình hiện tại của Lam Vũ Hạo.

Lam gia có thể cho hắn địa vị, tài phú, cho hắn khoe ra thậm chí là tư bản kiêu ngạo, nhưng không có dẫn đường hắn chính xác. Lam lão gia tử cưng chiều, Lam Vũ Phàm dùng phương thức vọng đệ thành long khó tránh khỏi đơn giản thô bạo. Cho nên tạo nên tính cách hắn như bây giờ.

“Xuất thân tại gia tộc này, có lẽ là may mắn, có lẽ là bất hạnh, nhưng ta muốn nói cho ngươi, không ai có thể lựa chọn chính mình xuất thân, mỗi người đều gặp phải bất hạnh, nhưng, cũng không thể cớ để đổ lỗi cho thất bại. Đưuòng, đều tự mình đi, trở thành phế vật hay là cường giả, làm cho người ta chán ghét hay là kính ngưỡng đều là tự mình quyết định.” Tuy rằng trong lòng đối với Lam Vũ Hạo có đồng tình, nhưng Gia Cát minh ngoài miệng lại cũng không có nửa điểm lưu tình. Đối với hoàn khố nhiều năm phải búa tạ gõ mới được.

“Trở thành phế vật hay là thiên tài, đều là tự mình quyết định…” Lam Vũ Hạo nhìn thiên địa rộng lớn dưới vách núi, thì thào lặp lại lời của Gia Cát Minh Nguyệt.

“Ta muốn làm cường giả, ta muốn làm tuyệt thế cường giả vạn người kính ngưỡng!” Lam Vũ Hạo đột nhiên đứng dậy, rống lớn.

Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, mặc kệ nói như thế nào, hoàn khố tiểu thiếu gia rốt cục xem như có một chút giác ngộ, độc tố trong cơ thể hắn cũng thanh trừ sắp hết, là thời điểm nên làm cho hắn tăng lên thực lực, bằng không chờ hắn ngưng tụ ra tinh huyễn ngọc bội phải đợi đến năm nào tháng nào? Bất quá muốn tăng lên thực lực, đầu Gia Cát Minh Nguyệt lại đau, nàng ho tới bây giờ sẽ không cho rằng mình là một lão sư tốt, còn thật không biết nên bắt tay từ đâu. Làm cho Lam Vũ Hạo rèn luyện thân thể, nàng còn có thể quật, nhưng dạy Lam Vũ Hạo triệu hồi hoặc là kình khí, nàng không biết.

“Ta, Lam Vũ Hạo, quyết định, từ nay về sau ta muốn làm tuyệt thế cao thủ đứng đầu Thừa Trạch đại lục cao. Ta về sau nhất định phải đi ngang, khí phách!” Lam Vũ Hạo đối với cuồng phong nói ẩu nói tả, đắm chìm ở bên trong cực độ tự YY.

Gia Cát Minh Nguyệt một đầu hắc tuyến, người kia học mình nói, nhưng thật ra học mười thành mười…

Gia Cát Minh Nguyệt lo lắng, chính mình có thể sẽ bồi dưỡng ra tuyệt thế ma vương hay không?

Bỗng nhiên, ở trong sơn cốc, một cỗ hơi thở kỳ lạ chậm rãi dâng lên, ấm áp mà lại tinh thuần, bất tri bất giác bao hòa vạn vật, ngay cả tật phong đập vào mặt mà đến, ở giờ khắc này đều nhiều hơn cảm giác ôn hòa, tuy rằng quát ở trên mặt như trước đau, lại làm người ta cảm giác được thanh minh.

Cỗ hơi thở nhu hòa tự nhiên, nếu không phải thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt hơn nữa khai thần thuật, có lẽ đều khó có thể cảm giác ra một tia khác thường.

Giờ khắc này, toàn bộ Mộ Dã rừng rậm tựa hồ đều bao phủ thượng một tầng k quang uẩn ỳ diệu, trở nên như sáng sớm mưa móc bình thường vệ sinh tịnh thích, nguyên bản liền rừng rậm dạt dào màu xanh trở nên càng thêm sinh cơ bừng bừng, tựa hồ tràn ngập mệnh lực vô cùng vô tận sinh.

Gia Cát Minh Nguyệt vận khởi khai thần thuật, ý thức hướng bốn phía tra xét, ở một chỗ dưới sơn cốc, hơi thở nhu hòa tinh thuần cuồn cuộn không ngừng xuất ra, tựa hồ chính là ngọn nguồn.

Lam Vũ Hạo đã đình chỉ rống to, theo mình thôi miên tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái chưa bao giờ có.

“Ngươi ở chỗ này đợi, đừng lộn xộn.” Gia Cát Minh Nguyệt nói với Lam Vũ Hạo.

“Ngươi đi đâu?” Lam Vũ Hạo hỏi.

“Có chuyện, ngươi thành thật ở chỗ này đừng chạy loạn.” Gia Cát Minh Nguyệt nói. Hơi thở kia thần kỳ, ai biết có thể có nguy hiểm hay không, vì Lam Vũ Hạo an toàn vẫn để hắn ở lại, dù sao nhờ tinh văn ngọc bội, nàng cùng Lam Vũ Hạo có tinh thần liên hệ, cho dù hắn gặp phiền toái thì đúng lúc trở về.

“Không được, vạn nhất có nguy hiểm ngươi ngay cả người giúp đỡ đều không có, sao được? Vẫn là cùng đi đi.” Lam gia thiếu gia mình thôi miên còn không hết, đúng là nội tâm có lòng tự tin mênh mông độ cao bành trướng, nghe xong Gia Cát Minh Nguyệt nói liều mạng lắc đầu.

“Được rồi, nhưng đừng gọi bậy!” Gia Cát Minh Nguyệt buồn cười, người này thật đúng là đem mình làm tuyệt đỉnh cao thủ, vẫn nhanh để hắn thanh tỉnh. Nhắc áo Lam Vũ Hạo, thân thể nhảy, hướng vách núi.

“Kêu? Ta vì sao muốn kêu?” Lam Vũ Hạo vừa mê mang hỏi một câu, đột nhiên cảm giác thân thể trụy xuống, gió lạnh gào thét bên tai, trước mắt cự thạch mây mù bay.

“A…” Tuyệt thế cao thủ Lam Vũ Hạo đồng học phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Trên người đột nhiên nhẹ, Lam Vũ Hạo thiếu chút nữa sợ tới mức linh hồn xuất khiếu ngừng tiếng kêu thảm thiết, thấy sau lưng Gia Cát Minh Nguyệt có một đôi cánh gần như trong suốt vỗ nhẹ, mang theo mình bay, chậm rãi rơi xuống phía dưới.

“Ngươi tại sao không còn sớm nhắc nhở một câu, thiếu chút nữa đem ta hù chết.” Lam Vũ Hạo vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói.

“Ta vốn cho ngươi thành thật ở phía trên đợi, là ngươi không nên theo tới, ta vốn đang nghĩ đến tuyệt thế cao thủ sẽ không sợ hãi, nào biết bị dọa thành như vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt trêu ghẹo nói.

“Hắc hắc.” Lam vũ ngượng ngùng cười, chính mình cũng hiểu được rất mất mặt.

“Hư, không cần nói.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ giọng nói. Ở phía dưới sơn cốc, nàng cảm giác được hai tinh thần lực dao động của ma thú.

Gia Cát Minh Nguyệt ẩn nấp hơi thở của mình và Lam Vũ Hạo, nhẹ nhàng rơi xuống sơn cốc, nhìn phía trước, chỉ thấy hai ma thú vừa lau mồ hôi vừa nói chuyện phiếm. Thấy hai ma thú này, Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lam Vũ Hạo làm cùng một động tác: dụi mắt.

“Bá Thiên ca, chúng ta nghỉ một lát đi, thật sự đi không nổi.” Một con gấu toàn thân lông lá một bên vung quạt, một bên thở hổn hển nói. Con gấu này hình thể cũng không cao lớn, thoạt nhìn thấp hơn Lam Vũ Hạo, bất quá bộ dạng mập mạp, lông xù, dáng điệu thơ ngây mười phần.

“Kiên trì một chút, bảo vật lập tức sẽ hiện thế, vạn nhất đi trễ để người khác đoạt trước, chúng ta liền uổng công đi chuyến này.” Nói chuyện, nếu Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Hạo không có nhận sai, hẳn là một con rùa, bất quá rùa lớn như vậy hai người là lần đầu tiên nhìn thấy. Mai rùa cứng rắn to bằng cái bàn ăn, hai chân đứng thẳng, vươn cổ, vung không biết nên gọi móng vuốt hay là chi trước, cũng liều mạng quạt gió.

“Ta thực đi không nổi, ta muốn nghỉ một lát.” Gấu ngồi quyệt dưới đất, đùa giỡn nổi lên tính xấu.

“Được rồi được rồi, vậy nghỉ một lát, bất quá ta nói với ngươi, vạn nhất bị người khác đoạt trước, đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Rùa nói.

“Yên tâm đi Bá Thiên ca, trừ ngươi ra, còn có ai có thể tìm được địa phương kia?” Gấu vuốt mông ngựa nói.

“Nói cũng phải.” Rùa bị này vỗ mông ngựa tâm tình sảng khoái vô cùng, vươn chân ‘nhỏ bé’, “Đến, giúp gia xoa bóp, khiêng ngốc xác chạy nửa ngày, mệt chết.”

“Được a.” Gấu nịnh nọt nhào vào trước mặt rùa, quyệt mông giúp rùa xoa chân.

Thấy một màn này, Lam Vũ Hạo run lên, rồi sau đó thiếu chút nữa cười ra tiếng. Gấu giúp rùa niết chân, loại này cảnh tượng cũng không phải là tùy thời đều có thể nhìn thấy.

Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng nghi hoặc vạn phần: xem hình thể của gấu, hẳn là ngu dốt nhất trong họ gấu, mà con rùa vóc dáng tuy rằng lớn, nhưng là hình dạng giống rùa, hẳn là thông minh không đến chỗ nào đi, nhưng chúng nó có thể nói tiếng người. Phải biết rằng chỉ có vương giả như Vân văn phong báo hoặc là ma sủng cao cấp như Dạ Mị có trí tuệ cực cao mới có thể nói tiếng người, hai con này cho dù đặt ở trong đám ma thú đều thuộc loại chủng quần có trí lực rất thấp, tại sao có thể nói chuyện?

“Nghỉ ngơi tốt không, nghỉ ngơi tốt chúng ta nhanh đi, ta nghe cha nói ta, bảo vật kia là một vạn năm mới xuất hiện một lần, hơn nữa rất nhanh liền biến mất, đi trễ chúng ta liền không có biện pháp tiến hóa biến thành người.” Rùa vội vàng nói.

“Gấp cái gì, ta còn không có nghỉ ngơi tốt đâu? Dù sao trừ ngươi ra lại không có người có thể tìm được địa phương kia, làm sao nhanh biến mất?” Cẩu hùng miễn cưỡng ở trên mặt đất không chịu nhích người.

“Gặp ngươi lười, thật sự là cấp chết người, nga không đúng, cấp chết rùa.” Rùa bất mãn lầu bầu một câu.

Gia Cát Minh Nguyệt vận khởi khai thần thuật tra xét, vừa rồi hơi thở kỳ lạ đột nhiên mờ mịt, giống như ở trong sơn cốc không ngừng biến ảo phương vị. Nguyên lai con lười cẩu hùng nói đúng, ngoại trừ con rùa, muốn tìm được cái gọi là bảo vật mà chúng nó nói xác thực không dễ dàng. Tuy rằng không biết bảo vật kia rốt cuộc là cái gì, nhưng Minh Nguyệt lại tràn ngập tò mò, cư nhiên còn có thể làm cho ma thú tiến hóa biến thành người hình, ít nhất ở Thương Lan đại lục, còn chưa từng nghe nói qua.

“Uy, hai ngươi, nói bảo vật là cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Lam Vũ Hạo đi đến phía hai ma thú, trực tiếp hỏi.

“Ngươi nói bảo vật gì, kia nhưng là Mộ Dã rừng rậm chúng ta lớn nhất…” Cẩu hùng không thấy rõ người, đắc ý nói.

“Lão Nhị…” Bên cạnh rùa xem ra so với nó thông minh hơn, lộn một cái, trừng cẩu hùng, sau đó cảnh giác nhìn hai người.

“Nga, đúng rồi, đây chính là bí mật của chúng ta, không thể nói cho ngươi.” Cẩu hùng gãi đầu nói, bộ điệu thơ ngây làm hai người quả muốn bật cười.

“Còn bí mật, không phải là bảo vật làm cho các ngươi biến thành hình người sao, cho ta không biết?” Gia Cát Minh Nguyệt khinh thường nói.

“Ngươi làm sao mà biết được?” Cẩu hùng trợn tròn mắt, thiên chân vô tà nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

“Ngu xuẩn, nàng khẳng định là nghe trộm chúng ta nói chuyện.” Rùa mắng.

“Ngươi vì sao muốn nghe lén chúng ta nói chuyện?” Ánh mắt cẩu hùng thiên chân, phẫn nộ, bị thương.

“Hai ngươi, mang chúng ta đi nhìn bảo vật.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ánh mắt kia, cư nhiên có cảm giác tâm không đành lòng, đứa nhỏ nhiều hồn nhiên a, liền bị thương tổn.

“Không được!” Cẩu hùng cùng rùa trăm miệng một lời nói.

“Lặp lại lần nữa, đi hay là không?” Gia Cát Minh Nguyệt giơ quyền, trên người phóng xuất ra một luồng áp lực vô hình, hướng phía đối diện ma thú bao phủ.

“Không được!” Tuy rằng bị áp lực bao phủ, bất quá ma thú là ma thú, dã tính mười phần, hai ma thú lại trăm miệng một lời nói.

“Xem ra các ngươi muốn bị đánh?” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, trên người khí thế càng đậm.

“Bá Thiên ca, ta sợ.” Cẩu hùng lặng lẽ nói với rùa.

“Sợ cái mao, đây là Mộ Dã rừng rậm, là địa bàn của chúng ta, đừng sợ, có ta đâu!” Rùa vừa nói, một bên bày ra tư thế, mang cái xác lớn hai chân đứng thẳng, hai chân trước vung vẩy, cư nhiên còn hữu mô hữu dạng.

Bên cạnh cẩu hùng thấy tư thế này, sĩ khí đại chấn, vỗ bộ ngực kêu ngao ngao vài tiếng, bày ra tư thế liều mạng.

“Lão Nhị, lên!” Rùa đùa giỡn xong hét lớn một tiếng.

“Được a!” Cẩu hùng đầu óc nóng lên, vọt lên. Lam Vũ Hạo trợn mắt há hốc mồm, ai nói rùa ngốc, trước mắt con rùa này quả thực so với khỉ còn tinh a, vừa rồi nói hiên ngang lẫm liệt, vừa đến thời điểm động thủ sẽ không có chuyện gì.

Cẩu hùng tuy rằng đầu không lớn, bất quá nói thế nào cũng là ma thú, khí lực không nhỏ, bàn tay loạn vũ thật là có vài phần khai bi đá vụn, bất quá đáng tiếc, nó gặp phải Gia Cát Minh Nguyệt.

“Phanh!” Chân của Gia Cát Minh Nguyệt rơi xuống trước ngực cẩu hùng, dưới lực lượng lớn, thân thể cẩu hùng lăn ra ngoài, sau một lúc lâu không đứng lên.

“Bá Thiên ca, nàng đánh ta!” Rốt cẩu hùng cục đứng lên vẻ mặt ủy khuất.

“Ngươi đâu? Muốn thử không?” Gia Cát Minh Nguyệt hướng về phía rùa vẫn còn ngẩn người ngoắc ngón tay.

“Không cần a…” Rùa ngẩn người, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê thảm, ôm chân Gia Cát Minh Nguyệt gào khóc, “Không nên, không nên, ta trên có mẹ già mười tám tuổi, dưới có lão bà tám mươi tuổi, còn có hai đứa nhỏ không cai sữa, van cầu ngươi, không nên a…”

Lam Vũ Hạo kinh tủng, hắn không thể tin nhìn rùa gào khóc: “Ngươi, lão mẫu ngươi mười tám tuổi, lão bà ngươi, tám mươi tuổi…”

“Nói, nói sai, ngược lại, ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có lão bà mười tám tuổi…” Rùa rì rầm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.