Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 3 - Chương 47: Nước mắt của mỹ nhân ngư



“Mẫu hậu…” Hạ Mỹ đem ánh mắt cầu cứu hướng mẫu thân.

“Hạ Mỹ, theo chúng ta trở về, về sau nếu con còn muốn đến lục địa, rồi trở về là được.” Yassin vương hậu lảng tránh ánh mắt của Hạ Mỹ, ôn nhu nói.

Nhìn phụ thân kiên quyết cùng ánh mắt ôn nhu của mẫu thân, Hạ Mỹ trầm mặc. Nàng không muốn trở về, tuyệt không tưởng. Nàng biết sau khi trở về nàng muốn đối mặt là cái gì. Hạ Mỹ khóe mắt dư quang nhìn về phía Rincon, liền nhìn đến ánh mắt Rincon vô cùng lo lắng nhìn nàng, trong mắt quyến luyến.

“Hạ Mỹ, trở về đi, Naga vương quốc hôn sử đã đợi nhiều ngày, nếu con lại không quay về, sợ là hiệp nghị hợp tác giữa chúng ta chỉ có thể trở thành phế thải.” Đúng lúc này, Lena mở miệng khuyên nhủ.

“Hôn sử, ngươi nói Naga quốc vương phái hôn sử đến?” Hạ Mỹ giật mình, trên mặt luôn tràn ngập cười vui hiện lên một tia chua sót. Nhanh như vậy sao, cư nhiên đã đến. Nàng không muốn trở về, chính là không nghĩ đối mặt chuyện này.

Gia Cát Minh Nguyệt nghe thế, ánh mắt nhìn về phía Lena sắc bén, lạnh lùng. Nguyên lai tìm Hạ Mỹ trở về, là vì chuyện như vậy. Hiệp nghị hợp tác, hôn sử, Gia Cát Minh Nguyệt còn không rõ là chuyện gì xảy ra liền kỳ quái.

“Phụ vương, mẫu hậu, các ngươi vội vã bắt ta trở về, vì chuyện này đi, vội vã muốn ta gả tới Naga vương quốc, nhanh chóng cùng bọn họ ký kết hiệp ước đồng minh?” Hạ Mỹ thất vọng nhìn về phía phụ vương cùng mẫu hậu, chính mình là muốn bị hy sinh sao?

“Đứa nhỏ, Naga vương quốc là một vương quốc hùng mạnh trong biển, ở nơi đó, connhất định có thể sống hạnh phúc nhất.” Yassin vương hậu cất dấu trong mắt không tha, ôn hòa khuyên nhủ.

“Thân là một gã vương tộc mỹ nhân ngư, đây là sứ mệnh của con, cũng là vinh hạnh của con, không cần quên, con là công chúa, đây là chức trách của con.” Thái độ của Kevin bệ hạ cường ngạnh.

“Đúng vậy, Hạ Mỹ, vì bộ tộc chúng ta phồn vinh hưng thịnh, làm ra một ít hy sinh là tất yếu.” Lena hát đệm.

Hạ Mỹ cúi đầu, trầm mặc. Đúng vậy, nàng thân là công chúa, ngàn vạn sủng ái, các con dân kính yêu, nàng hưởng thụ thừa nhận, hưởng thụ sinh hoạt thoải mái, nàng là nên làm tròn trách nhiệm của mình. Nhưng, nàng thật sự không nghĩ, không nghĩ gả cho người không biết. Hơn nữa nghe nói nàng phải gả người là một quân chủ rất tàn bạo, hậu cung có rất nhiều phi tử. Gả cho người như vậy, có hạnh phúc sao?

“Ngươi thế nào không hy sinh? Sự tình không phát sinh ở trên người mình, là có thể đứng ở đạo đức cao tùy ý trách người khác sao?” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên mở miệng, ngữ khí lãnh liệt mang theo tức giận.

Nghe bọn họ đối thoại, đám người Nancy hiểu, vì sao Hạ Mỹ không muốn về nhà, thậm chí đối với Vịnh Phỉ Thúy bài xích, nguyên lai là vì tránh né hôn nhân chính trị.

Ánh mắt Stefan và Kidd nhìn phía đám người Kevin có vài phần hèn mọn: cái gì trong biển vương giả, phô trương thanh thế là vì trên mặt thiếp vàng, nói trắng ra là, bất quá là vì nịnh bợ minh hữu, ngay cả nữ nhi đều bỏ được cầm làm giao dịch, chỉ là kẻ nhu nhược mà thôi.

Mà Rincon nhanh nắm chặt quyền, sắc mặt tức giận đến trắng bệch. Hắn rốt cục hiểu được Hạ Mỹ lúc trước hỏi hắn câu nói kia là có ý gì, nguyên lai, nàng sớm dự cảm sẽ có một khắc như vậy, chính là không nghĩ tới sẽ đến nhanh.

Lồng ngực Rincon giống có một ngọn lửa thiêu đốt, tràn ngập phẫn nộ. Đồng thời, còn có cảm xúc khác thường nói không rõ đang lan tràn: nàng vì sao muốn hỏi ta câu kia, vì sao không hỏi người khác, liền hỏi ta? Ma pháp sư trì độn nếu có chút sở ngộ, lại không kịp cẩn thận tự hỏi.

“Đi thôi.” Sau một lúc ngắn ngủi trầm mặc, Kevin nói với Hạ Mỹ. Tuy rằng vẻ mặt vẫn kiên quyết nhưng ánh mắt lại không dám đối diện cùng đôi mắt đau thương của Hạ Mỹ.

Ở trong cảm nhận của Gia Cát Minh Nguyệt, sớm đã đem Hạ Mỹ trở thành bằng hữu thậm chí thân nhân, lúc này nhìn nàng lã chã chực khóc cảm thấy lòng chua xót, làm sao có thể làm cho loại chuyện này phát sinh, đúng lúc muốn ngăn cản thì một thanh âm hữu lực vang lên.

“Không được!” Thanh âm kia kiên quyết, tiếp theo, thân ảnh gầy yếu của Rincon đi đến phía trước, cước bộ dị thường kiên định.

Ai cũng không nghĩ đến, trước hết mở miệng phản đối dĩ nhiên là Rincon, người này bình thường hàm hậu, ngập ngừng.

“Ngươi, chỉ bằng ngươi, có tư cách gì phản đối? Bằng thực lực ma pháp yếu ớt không chịu nổi một kích sao?” Kevin thân là vương giả trong biển, còn chưa từng có người dám dùng loại ngữ khí cùng tư thái này đối mặt hắn, cười giận dữ, lớn tiếng châm chọc.

“Ta… Ta là bằng hữu của nàng.” Rincon dựa vào lửa giận nhảy ra, kỳ thật cũng không có nghĩ nhiều, lúc này bị Kevin hỏi. Đúng vậy, hắn là ai, có tư cách gì phản đối, có tư cách gì can thiệp chuyện nhà người khác?

Gia Cát Minh Nguyệt trong mắt sáng ngời, ngừng bước, im lặng ở bên cạnh nhìn. Nàng muốn nhìn, Rincon tài cán vì Hạ Mỹ làm tới trình độ nào.

Rincon thoáng có điểm nhụt chí nhìn Hạ Mỹ, nhìn thấy ánh mắt nàng kinh ngạc lại mang theo kinh hỉ, trong lòng nóng lên, lại giơ cổ, “Tóm lại, trừ phi chính nàng nguyện ý, ai cũng đừng mơ tưởng làm cho nàng rời đi.”

“Ngươi cho là, ở trong này, ngươi có quyền nói chuyện sao?” Kevin khinh miệt quét liếc ánh mắt một cái.

“Như vậy ta đâu, ta có quyền nói chuyện sao?” Gia Cát Minh Nguyệt tiến lên từng bước, tư thế ngạo nghễ làm người ta không dám nhìn thẳng.

“Lĩnh chủ đại nhân, ngươi đây là có ý gì?” Kevin khẽ nhíu mày.

“Thân là lĩnh chủ bình nguyên Yarra, ta phải đối với con dân mình phụ trách, Hạ Mỹ là một thành viên của lãnh địa Yarra, nếu chính nàng cam tâm tình nguyện trở về, ta sẽ đưa nàng rời đi, nhưng nếu nàng không muốn, ai cũng đừng mơ tưởng uy hiếp nàng.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thẳng mắt Kevin, nói năng khí phách.

“Thú nhân lĩnh chủ, không cần đem ta đối với ngươi tôn trọng xem thành là biểu hiện yếu đuối, còn không có người, dám đối với một vị mỹ nhân ngư quốc vương nói như vậy.” Kevin ở Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thẳng, tâm thế có chút bối rối không hiểu, lớn tiếng quát.

“Theo ý ta, dùng hạnh phúc cả đời của nữ nhi mình đổi lấy một phần cái gọi là hiệp ước đồng minh, kia mới là biểu hiện yếu đuối.” Gia Cát Minh Nguyệt không lưu tình chút nào nói.

“Không cần ý đồ khiêu chiến cực hạn của ta!” Kevin bị Gia Cát Minh Nguyệt nói trúng tâm sự, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể dùng phẫn nộ che giấu nội tâm tái nhợt vô lực. Trên thực tế, mặc kệ đặt ở đại lục nào, dùng hạnh phúc của nữ nhi đổi lấy hòa bình ngắn ngủi đều là truyền thống của kẻ yếu, đồng thời cũng là một loại sỉ nhục.

“Cực hạn của ta khi nghe đến hiệp ước đồng minh vô sỉ, cũng đã đến.” Gia Cát Minh Nguyệt không úy kỵ giơ lên mái tóc. Phía sau, một đám cường đạo ất cả đều nóng lòng muốn thử, không lâu mới quần ẩu một vị bạo phong hải quái trong truyền thuyết, đúng là thời điểm tin tưởng cực độ bạo lực và lại ý do chưa hết, đều muốn cùng hải tộc cường đại trong truyền thuyết làm một trận.

“Xem ra, ngươi là tưởng khơi mào chiến tranh.” Kevin mặt âm trầm nói.

“Ta chỉ là duy hộ tôn nghiêm con dân lãnh địa ta, đồng thời cũng là tôn nghiêm của ta.” Gia Cát Minh Nguyệt nói như thiết chùy giã trong lòng Kevin. So sánh với Gia Cát Minh Nguyệt cường thế, hắn dùng hiệp ước đồng minh xác thực mất tôn nghiêm.

Nếu đổi trường hợp, trải qua Gia Cát Minh Nguyệt luân phiên kích thích, có lẽ Kevin sẽ tỉnh táo lại tự hỏi hành vi của mình có thỏa đáng hay không, có thật sự phù hợp một vị hải tộc vương giả cao quý hay không. Nhưng giờ phút này, trước mặt nhiều thủ hạ bị nhục nhã, Kevin phẫn nộ cơ hồ mất đi lý trí.

“Philip, làm cho bọn họ kiến thức, hậu quả của việc chống đối một vị mỹ nhân ngư vương giả.” Kevin hướng cự kình chiến sĩ rống giận một tiếng.

Tất cả hải tộc chiến sĩ đều giơ lên vũ khí, hàn quang lóng lánh làm người ta tim đập nhanh. Không khí lạnh như băng.

Mà Quân Khuynh Diệu cùng Stefan cũng nắm chặt vũ khí, trong mắt lạnh lùng chớp động quang mang hưng phấn. Trên mặt biển, bao phủ một cỗ chiến ý trầm trọng, ngay cả nước biển đều trở nên ngưng trệ.

“Dừng tay, đều dừng tay!” Hạ Mỹ đột nhiên kêu lên, bước nhanh đến trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt.

“Hạ Mỹ?” Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu nhìn Hạ Mỹ vẻ mặt bi thiết.

“Tỷ tỷ, để ta trở về đi.” Hạ Mỹ vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu nói với Gia Cát Minh Nguyệt, không dám nhìn vào ánh mắt của Gia Cát Minh Nguyệt. Khi Hạ Mỹ kêu Gia Cát Minh Nguyệt tỷ tỷ, Gia Cát Minh Nguyệt biết, Hạ Mỹ đã quyết định.

“Hạ Mỹ, ta cùng mọi người đều không hy vọng hạnh phúc của ngươi bị người nhà của ngươi hủy diệt. Lấy hạnh phúc của ngươi đổi lấy bọn họ an bình.” Gia Cát Minh Nguyệt thần sắc bình tĩnh, nói chuyện phi thường bén nhọn.

“Tỷ tỷ, cám ơn ngươi. Nhưng, ta nghĩ thông, kỳ thật phụ vương ta cũng là bức cho bất đắc dĩ. Ở phía tây vương quốc mỹ nhân ngư chúng ta có một bộ tộc Sirens sinh hoạt, bọn họ là hắc ám thuật sĩ cường đại nhất hải dương, hắc ám điệu vịnh than ma pháp của bọn họ là thiên địch mỹ nhân ngư, vương quốc chúng ta sản xuất san hô thủy tinh đen, là tài liệu không thể thiếu để bộ tộc Sirens chế tác thất huyền cầm phóng thích ma pháp.

Mấy trăm năm qua, vì đoạt lấy san hô thủy tinh đen, bộ tộc Sirens không ngừng xâm chiếm lãnh hải của chúng ta, theo thực lực bọn họ càng ngày càng mạnh, thậm chí có dã tâm thâu tóm mỹ nhân ngư vương quốc. Phụ vương ta phụ cũng là bất đắc dĩ mới hướng Naga xin giúp đỡ, muốn ký kết đồng chiến minh ước kiềm chế tắc nhâm bộ lạc phát triển.

Ta hiểu phụ vương, vì vương quốc hòa bình, hắn thậm chí nguyện ý kính dâng chính mình, nhưng thật đáng tiếc, Naga quốc vương muốn là ta. Chỉ có ta, mới có thể cứu vớt vương quốc chúng ta, hắn kỳ thật cũng là bị bức bất đắc dĩ. Phụ vương nói đúng, đây là chức trách của một mỹ nhân ngư công chúa, cũng là vinh hạnh.” Hạ Mỹ cười khổ mà nói.

Hạ Mỹ ra vẻ thoải mái, cũng không có mang đến vui vẻ, tương phản, không khí lại càng trầm trọng.

Rincon nghe Hạ Mỹ nói, quyền đầu nắm thật chặt. Liền bởi vì thế, cho nên muốn hy sinh hạnh phúc của Hạ Mỹ. Mỹ nhân ngư hạnh phúc, vậy hạnh phúc của Hạ Mỹ đâu? Có người biết cảm thụ của nàng? Nhìn Hạ Mỹ trong mắt ảm đạm cùng ưu thương, Rincon cảm thấy đau lòng đòi mạng, cả người đều nhanh hít thở không thông.

“Rincon, ta đi rồi, luyện tốt ma pháp, đừng làm lưu tinh hỏa vũ vô dụng, biết không? Ngươi có thiên phú ma pháp kỳ thật tốt lắm, chính là ngươi không vận dụng thôi. Ta tin tưởng, có một ngày, ngươi sẽ trở thành thánh ma đạo sư vạn người kính ngưỡng, sẽ trở thành một truyền thuyết. Ta tin tưởng!” Hạ Mỹ nhìn chăm chú Rincon, một giọt nước mắt từ mắt nàng lăn ra, hóa thành một viên trân châu, trong suốt.

Rincon kinh ngạc nhìn Hạ Mỹ, tim giờ khắc này cơ hồ ngừng đập. Hạ Mỹ nói, lại làm cho mũi hắn có chút chua xót. Thế giới này, cũng chỉ có người trước mắt đối với chính mình chờ mong, cũng chỉ có nàng kiên định tin tưởng chính mình sẽ có một ngày đạt thành tựu lớn. Nhìn khỏa trân châu từ Hạ Mỹ khóe mắt ngã nhào, Rincon bản năng nhận lấy, tiếp ở lòng bàn tay, nắm chặt.

Mỹ nhân ngư quốc vương nhìn một màn này, đều ngây ngẩn cả người. Nước mắt của Hạ Mỹ hóa thành trân châu! Này không phải ảo giác, là thật! Chẳng lẽ Hạ Mỹ đối với nhân loại nam tử… Gia Cát Minh Nguyệt cũng là sửng sốt, nguyên lai truyền thuyết nước mắt của mỹ nhân ngư hóa thành trân châu là thật! Chính là, bởi vì người trong lòng mà rơi nước mắt mới có thể hóa thành trân châu!

“Không, không được.” Nhìn Hạ Mỹ liền phải rời khỏi, Rincon đột nhiên phản ứng lại, hô to một tiếng. Đáp lại hắn, là tiếng bi ai của Hạ Mỹ.

“Đợi chút, Hạ Mỹ.” Gia Cát Minh Nguyệt gọi Hạ Mỹ.

“Tỷ tỷ.” Ánh mắt Hạ Mỹ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt tràn đầy tham luyến.

“Hạ Mỹ, ngươi sai lầm rồi, ngươi cứu không được vương quốc của ngươi, chỉ có làm vương quốc của các ngươi trở nên cường đại mới có thể chống đỡ kẻ thù bên ngoài xâm nhập, nếu không, cho dù đem tất cả mỹ nhân ngư cũng chỉ có thể đổi lấy hòa bình ngắn ngủi.” Vẻ mặt của Gia Cát Minh Nguyệt không có thay đổi, trịnh trọng nói.

Hạ Mỹ nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói, trước mắt sáng ngời. Chuyện lãnh địa Yarra xảy ra trước mắt nàng, mặc kệ đến là trọng trang kỵ sĩ vẫn là long kỵ binh, ở trước mặt các chiến sĩ Yarra ngày càng cường đại, đều chỉ có thể hùng hổ đến, trơn đi. Lãnh địa Yarra không cần hy sinh bất luận kẻ nào, lại dùng thực lực đổi lấy địch nhân sợ hãi cùng tôn trọng.

Hạ Mỹ đứng tại chỗ, suy tư, không bước đi.

“Tốt lắm, ta cho ngươi làm xong một khóa, hiện tại, nên đưa cho ngươi phụ thân một khóa.” Gia Cát Minh Nguyệt hướng Hạ Mỹ chớp chớp mắt.

Ở Philip chỉ huy, một đám kích kình chiến sĩ đứng ở trên lưng đồng loại, nắm tam xoa kích chạy như bay đến thuyền Yarra, ở trên mặt biển phá vỡ từng đạo bạch lãng. Xem tư thế, rõ ràng là muốn phá hư con thuyền đem đám người Gia Cát Minh Nguyệt rơi xuống biển.

Bất quá, địa tinh tỉ mỉ tạo ra Yarra hào lại không phải dễ dàng phá hư. Dựa vào Kình ngư tiến lên, kích kình chiến sĩ đâm tam xoa kích thật mạnh lên thân thuyền, khách một tiếng, tam xoa kích gãy, ngay cả nửa tấc cũng chưa có thể đâm vào. Bởi vì trong biển không thể nổi lửa, cho nên chất lượng vũ khí của hải tộc chiến sĩ xa không thể sánh bằng lục địa. vũ khí dùng đáy biển núi lửa phun trào tự nhiên tinh luyện kim loại mà thành, ngoại trừ ngoại hình đẹp, chất lượng phỏng chừng liền cùng cấp bậc với cái cuốc của nhân loại nông phu. Bất quá liền phẩm chất, ở hải tộc cũng chỉ có vương tộc vệ đội mới có tư cách có được.

Kích kình chiến sĩ đau lòng nhìn tam xoa kích tượng trưng cho thân phận cùng địa vị gãy thành hai đoạn, còn không từ bi thống phục hồi tinh thần lại, một cái neo sắt mang theo xích sắt liền bay lại đây. Trước ngực hộ giáp dùng vỏ sò cùng san hô chế thành vỡ, kích kình chiến sĩ bay mạnh ra ngoài, ở trên mặt biển bắn tung tóe tạo ra bọt nước thật lớn, một hồi lâu cái bụng hướng lên trời di động đi lên.

Vài tên hổ sa chiến sĩ vội vàng vọt lên, đem kích kình chiến sĩ chết ngất nâng lên mặt nước, kình ngư hô hấp bằng phổ, vẫn chôn ở dưới nước sẽ hít thở không thông mà chết.

Cuồng chiến sĩ kéo động xích sắt thu hồi neo sắt, xoay tròn lại hướng một gã kích kình chiến sĩ tạp ra ngoài, kích kình chiến sĩ này học thông minh, biết vũ khí căn bản ngăn không được lực va chạm mạnh, bận cúi người tránh né. Cuồng chiến sĩ trên mặt mỉm cười đắc ý, gào thét thiết miêu đột nhiên lăng không bổ xuống, nện trên lưng kích kình chiến sĩ, hắn phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt vừa lật, hôn mê bất tỉnh. Cuồng chiến sĩ cũng không phải là chỉ lấy lực lượng sở trường, vũ kỹ của bọn họ đồng dạng vĩ đại.

Đáy thuyền truyền đến tiếng vang bang bang bang bang, cùng với mà đến còn có tiếng rung, đó là thanh âm hổ sa chiến sĩ ý đồ phá hư đáy thuyền. Ở trước mặt mỹ nhân ngư quốc vương, bọn họ làm việc phá lệ ra sức, nhưng đám người Gia Cát Minh Nguyệt khinh thường, nếu đáy thuyền dễ dàng bị đánh xuyên qua, như vậy địa tinh máy móc sư chỉ chạy trở về hang tiếp tục sinh hoạt không có ánh mặt trời.

Không lâu, một đám hổ sa chiến sĩ ủ rũ chui ra mặt nước, giơ lên vũ khí cùng Kình ngư chiến sĩ bay thẳng đến người trên thuyền đánh tới.

Đám người Stefan theo dây xích ôm vũ khí, hiểu ý nở nụ cười, này, chính là bọn hắn thích nhất.

Đấu khí hoa mỹ lần lượt thay đổi hiện ra một đồ án kỳ diệu, vũ khí ra khỏi vỏ phát ra tiếng thanh thanh, đám người Gia Cát Minh Nguyệt cùng hải tộc chiến sĩ chiến cùng nhau.

Hạ Mỹ sốt ruột nhìn hết thảy, vung tay: “Dừng tay, đều dừng tay!”

Gia Cát Minh Nguyệt lại một tay kéo Hạ Mỹ lại đây, đổ lên bên cạnh Rincon: “Hạ Mỹ, ngươi trước không muốn lên tiếng, ở một bên im lặng đợi. Phụ vương ngươi quả thật cần học một khóa.”

Hạ Mỹ còn muốn nói thì Rincon cầm tay nàng. Trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm, làm cho tâm Hạ Mỹ dần dần yên ổn. Nàng cắn môi, khẩn trương nhìn một màn trước mắt.

Tuy rằng mỗi một tên hải tộc chiến sĩ đều có khí lực cường tráng, nhưng chính diện giao thủ, nhân loại chiến sĩ có đấu khí lại có thể bộc phát ra lực lượng không kém gì bọn họ, hơn nữa, bọn họ còn có vũ khí làm bằng tinh cương thiên chuy bách luyện, cùng vũ kỹ tinh diệu mà vô số tiền bối ma luyện mà ra.

Dưới hào quang đấu khí sáng lạn, vũ khí của hải tộc chiến sĩ không chịu nổi một kích, tốc độ gãy chỉ có thể dùng nghiền nát đến hình dung.

Trên mặt biển, bọt nước bắn tung tóe, một gã tiếp một gã hải tộc chiến sĩ đổ xuống mặt biển. Cứ việc đám người Stefan xuất phát từ đối với Hạ Mỹ tôn trọng, đối với bọn họ thủ hạ lưu tình, nhưng gãy tay gãy chân không thể tránh được.

Trên mặt biển, vang lên tiếng kêu rên, còn có tiếng cười to huênh hoang của đám Khô Lâu cường đạo, ánh mắt nhìn Kevin lại tràn ngập khinh miệt cùng hèn mọn. Ngay cả chính bọn họ trước kia cũng không nghĩ đến, cư nhiên có thể ở trong biển đem chủ nhân hải dương khi dễ thành như vậy. Đương nhiên, nếu không phải dựa vào chiến thuyền mà địa tinh chế tạo phi thường rắn chắc, bọn họ đã sớm uống một bụng nước biển ngay cả thở đều không được.

Kevin tức giận đến sắc mặt xanh mét, thân là bá chủ hải dương, hải tộc chiến sĩ cường đại thế nhưng bị nhân loại dùng chân đi đường mà không phải dùng cái đuôi bơi lội khi dễ thành như vậy, thân là mỹ nhân ngư quốc vương, mặt hắn thế nào? Một cỗ lửa giận ở trong ngực dâng lên, mỹ nhân ngư quốc vương tức giận đến cơ hồ muốn nổ mạnh.

Giai điệu Kevin từ miệng truyền ra, ma pháp dao động mãnh liệt tùy theo mà đến.

Hải tộc cường đại, dựa vào không chỉ có chiến sĩ cường tráng, mà là bọn hắn đối với thủy nguyên tố nắm trong tay. Ở Phong Ngữ đại lục, cho dù Thánh ma đạo sư mạnh nhất, cũng không dám nói chính mình ở thủy hệ ma pháp có được thực lực cùng hải tộc vương giả tranh phong.

Trong lúc đó, mặt biển sóng to ngập trời, nguyên bản bầu trời còn ánh nắng tươi sáng, bị một tầng mây đông nghìn nghịt bao phủ. Gió biển lạnh thấu xương thổi tới, mang theo hàn ý như băng thiên tuyết địa. Thuyền Yarra ở sóng biển phập phồng lắc lư, nhỏ bé giống như chiếc lá khô vào mưa to ngày hạ.

Tiếng chú ngữ càng ngày càng trào dâng, trên bầu trời, một đạo kinh lôi nổ vang, điện quang màu lam chói mắt.

Thủy nguyên tố dư thừa che kín toàn bộ mặt biển, liền ngay cả người đối với ma pháp không biết gì cả, lúc này đều có thể cảm giác được trong không khí nguyên tố toát ra, còn có trong đó chất chứa uy lực cắn cường đại nuốt thiên địa.

Dưới điện quang, tầng mây đông nghìn nghịt giống như bị một kiếm bổ ra, lộ ra một không gian hư vô mộng ảo.

“Là phong bạo tê liệt thuật, trời ạ, phụ vương ta hắn cư nhiên sử dụng phong bạo tê liệt thuật! Thi triển cấm chú này, hắn cũng sẽ chết a!” Hạ Mỹ sắc mặt tái nhợt, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, phụ thân tức giận xúc động thế nhưng sử dụng phong bạo tê liệt thuật, đây chính là ma pháp cường đại nhất của bộ tộc mỹ nhân ngư, là cấm chú, nó mang đến hủy diệt, thậm chí ngay cả người thi pháp đều không thể biết trước. Chỉ có khi bộ tộc mỹ nhân ngư gặp phải tai ương ngập đầu, ôm quyết tâm ngọc thạch câu phần cùng dũng khí, bọn họ mới có thể thi triển cấm chú này.

Đối với Hạ Mỹ, đáng sợ nhất là, một khi thi triển cấm thuật này, bất luận kết cục thế nào, người thi pháp nhất định sẽ chết ở cường đại ma pháp phản phệ.

Vô số hải tộc chui ra mặt biển, hoảng sợ vạn phần nhìn một màn trước mắt, cấm thuật này, có lẽ hủy diệt địch nhân, có lẽ đem bọn họ cùng nhau hủy diệt. Trong tiếng sóng gió, vang lên thanh âm cầu nguyện thành kính, kia là đến từ hải tộc cầu nguyện, liền ngay cả bọn họ, bị cấm thuật này cảm thấy sợ hãi thật sâu.

Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác ma pháp cường đại, thủy nguyên tố mênh mông quá mức mãnh liệt, quá mức bất an, hơi thở hủy diệt, liền ngay cả nàng đều âm thầm tim đập nhanh.

“Kevin, ngươi điên rồi sao?” Yassin vương hậu đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, dùng sức lôi kéo cánh tay Kevin.

Thanh âm chú ngữ bỗng nhiên dừng lại, Kevin đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn trước mắt một màn kinh người, vị này khởi xướng cũng sợ ngây người: “Trời ạ, ta phạm cái gì?”

“Nhanh, chấm dứt nó, mau chấm dứt.” Yassin vương hậu thất kinh nói.

“Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi, cầu nguyện đi thân ái.” Kevin đờ đẫn nhìn hết thảy, muốn bài trừ một nụ cười khổ, trên mặt cơ bắp nhảy mấy khiêu, ngay cả cười khổ đều cười không nổi.

“Kevin.” Yassin ôm lấy trượng phu, nước mắt không tự chủ rơi xuống, hóa thành một viên khỏa trân châu trong suốt. Nàng đương nhiên cũng biết hậu quả khi thi triển ra bạo phong tê liệt thuật, căn bản chính là lấy sinh mệnh trả giá.

“Phụ vương!” Ngay tại thời điểm mỹ nhân ngư khác đều bị dọa ngây người, Hạ Mỹ nhảy vào trong biển, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt Kevin, đầu nhập trong ngực phụ thân.

“Hạ Mỹ, thực xin lỗi, là phụ thân rất ích kỷ, không nghĩ tới hạnh phúc của con, thực xin lỗi, hài tử của ta.” Kevin vuốt ve tóc dài của Hạ Mỹ, nói xin lỗi.

“Thực xin lỗi, phụ vương, thực xin lỗi, đều là ta không tốt, đều là ta không tốt.” Hạ Mỹ nước mắt rơi như mưa, nếu nàng không phải tùy hứng, nếu nguyện ý vì vương quốc trả giá, như vậy phụ thân cũng sẽ không tức giận mất đi lý trí, thi triển cấm chú.

“Không, đứa nhỏ, người sai là ta, lĩnh chủ của con nói đúng, vương quốc hùng mạnh, chỉ có dựa vào chính mình, nếu không có thực lực, cho dù hy sinh nhiều công chúa, đều không đổi được hòa bình cùng tôn trọng, từ nay về sau, hảo hảo đi truy tầm hạnh phúc của con đi, ta sẽ chúc phúc cho con.” Kevin biết chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ở thời khắc sinh mệnh cuối cùng, trở nên tỉnh ngộ. Mặc kệ vì cái gì, mặc kệ mục đích là cao thượng vĩ đại cỡ nào, đều không nên khuất nhục dùng hạnh phúc cả đời nữ nhi đổi lấy.

“Không cần nói , đi, đều rời khỏi nơi này, có lẽ còn kịp.” Kevin đẩy Hạ Mỹ ra, hướng bọn họ hạ lệnh nói.

“Thực xin lỗi, lĩnh chủ đại nhân, thỉnh tin tưởng ta, đây không phải ý của ta, rời đi, nhanh rời đi, hoặc là còn có cơ hội.” Kevin hướng Gia Cát Minh Nguyệt phất tay, cao giọng hô.

Mọi người lúc trước đều nghe được Hạ Mỹ kinh hô, nhìn lại tình hình trước mắt, bao nhiêu đều hiểu được là chuyện gì xảy ra, tâm trầm xuống, ngay cả hải tộc đều sợ hãi cấm chú, bọn họ làm thế nào ngăn cản được.

Lão thuyền trưởng nhanh chóng nhổ neo muốn thoát đi, tất cả hải tộc cũng cuống quít chạy trốn, nhưng nước biển mãnh liệt ở dư thừa thủy nguyên tố dưới, thế nhưng giống như giao chất, bọn họ cố gắng đều không thể hoạt động nửa phần.

Mặc kệ là nhân loại, hay là hải tộc, ở giờ khắc này, sắc mặt đều thay đổi, xem ra, chỉ có thể ngưỡng cổ chờ đợi cấm chú buông xuống.

Gia Cát Minh Nguyệt giơ tay, chiếc nhẫn phát ra một đạo quang mang thánh khiết, Adler cung kính xuất hiện ở trước mặt nàng: “Tôn kính lĩnh chủ, giới linh của ngài, vĩ đại bạo phong lĩnh chủ Adler, vui vì ngài phân ưu giải nạn, ở trước mặt vĩ đại bạo phong lĩnh chủ Adler, hết thảy vấn đề đều không là vấn đề…” Vừa ra tràng, vị kỳ ba bạo phong lĩnh chủ liền vô liêm sỉ nhắc tới, thổi phồng chính mình.

“Tốt lắm, lập tức nghĩ biện pháp giải trừ ma pháp.” Gia Cát Minh Nguyệt không để hắn tiếp tục vô nghĩa, đánh gãy hắn thao thao bất tuyệt mình thổi phồng, lập tức ra lệnh.

Adler mờ mịt vừa nhìn chung quanh, nhảy lên: “Chết tiệt, là phong bạo tê liệt thuật của mỹ nhân ngư vương giả, người nào ngu ngốc thi triển ma pháp không muốn sống?”

Adler rơi xuống mặt đất, chân đại thô mềm nhũn, vô lực ngã xuống mặt đất: “Thần a, ta tôn kính thần a, ta rốt cuộc làm sai cái gì, ngài vì sao trừng phạt ta? Ta bất quá là muốn làm chút gió lốc, đã bị tù cấm mấy ngàn năm, ta bất quá chính là tưởng cùng món đồ chơi mới chơi đùa, ngài khiến cho ta bị hành hung ngừng, ta bất quá chính là hư vô, ngài liền đoạt đi sinh mệnh của ta đem ta biến thành u hồn giới linh, thế này mới vài ngày, ngài lại làm cho ta gặp gỡ bạo phong tê liệt thuật, nếu nàng chết, ta cũng liền thật sự chết chắc rồi a, thần a, ta tôn kính thần a, ngài vì sao muốn như vậy đối ta?” Adler toàn thân từng cái lỗ chân lông đều lộ ra sắc thái chủ nghĩa bi tình lại bắt đầu ai oán. Phía sau còn không quên khoe khoang khí chất hắn cái gọi là thi nhân, câu ẩn dụ dùng là đạo lý rõ ràng. Hắn thật muốn khóc. Hắn vừa rồi là thổi phồng có thể phân ưu giải nạn, nhưng không nghĩ tới chủ nhân lần đầu tiên triệu hồi hắn đi ra hỗ trợ, liền là chuyện như vậy a! Đây là muốn của hắn mạng nhỏ a, không đúng, hắn đã ‘treo’, lại quải một lần a, lần này treo liền thật sự không tồn tại ở thế giới này a.

“Mau nghĩ biện pháp!” Gia Cát Minh Nguyệt một cước đá qua.

Bởi vì tinh thần khống chế, Adler ở trạng thái hư vô bị một cước đá bay lên, rút trừu khóe miệng, nguyên lai, giới linh cũng có xúc cảm. Chính là, chỉ có thể cùng chủ nhân tiến hành “hỗ động”như vậy. Dù sao Adler không nghĩ biến mất, cho nên hắn lập tức hành động. Bạo phong lĩnh chủ từng không ai bì nổi hướng tới tầng mây, phong nhận dày đặc vờn quanh bên ngoài cơ thể hắn, rồi sau đó hướng tới gió lốc cắt đi, ý đồ phá hư thủy nguyên tố nồng đậm.

Nhưng không vượt qua nửa phần chung, thân ảnh Adler bán trong suốt đã bị áp bách té ngã trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt. Nói công bằng, hắn đã đem hết toàn lực, nhưng cho dù khi toàn thịnh, đem hết toàn lực cũng chỉ có ba thành cơ hội chạy trốn khỏi phong bạo tê liệt thuật hạ, lấy hắn hiện tại trạng thái u hồn, ngay cả một nửa uy lực ma pháp trước kia đều thi triển không được, làm sao có thể bài trừ ma pháp này?

Nhìn thấy trong mọi người thực lực ma pháp mạnh nhất là Adler đều thúc thủ vô sách, mọi người cảm giác vô lực.

Thủy nguyên tố dư thừa gần như có thực chất, áp bách cơ hồ không thở nổi. Gió lốc tùy theo càng ngày càng mãnh liệt, liền ngay cả thuyền Yarra chắc chắn, ở dưới gió lốc phát ra từng tiếng “dát chi dát chi”, tùy thời đều khả năng vỡ.

Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, tâm tư chuyển rất nhanh, ở suy tư biện pháp đối kháng.

Đột nhiên, nhất đạo nhân ảnh đón gió lốc chậm rãi lên không, hướng tới khe gió lốc.

Là Quân Khuynh Diệu!

Quân Khuynh Diệu vững vàng di động giữa không trung, gió lốc tàn sát bừa bãi, giống như phải thế gian hết thảy đều hung hăng nát bấy, nhưng hắn lại vẫn như cũ ổn định mà cao ngất. Mặt nạ đã bóc ra, cặp dị đồng kim lục chớp động, giống như sao lóe giữa trời đêm tối đen.

Dung nhan tuấn mỹ, liền ngay cả đám mỹ nhân ngư thất kinh đều lâm vào rung động.

“Hắn đang làm cái gì?” Trong thanh âm của Nancy kinh ngạc mang theo vài phần tức giận. Nàng không biết Quân Khuynh Diệu lúc này hành động có ý gì, chẳng lẽ ngay cả mỹ nhân ngư quốc vương đều không có khả năng ngăn cản, hắn còn có thể có biện pháp nào sao? Nhưng nàng lại biết rõ một chuyện, nếu Quân Khuynh Diệu gặp chuyện không may, Gia Cát Minh Nguyệt vĩnh viễn sinh hoạt trong thống khổ hối tưởng.

Nếu không phải bị thủy nguyên tố dày đặc áp bách ngay cả hô hấp đều dị thường khó khăn, Nancy nhất định đem hết toàn lực kéo Quân Khuynh Diệu trở về.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thân ảnh Quân Khuynh Diệu cao ngất lơ lửng giữa không trung, đầu tiên là sửng sốt, chợt trên mặt hiện lên nhu hòa ý cười. Đó là nụ cười thả lỏng, tuyệt đối tín nhiệm đối với người yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.