Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 3 - Chương 80-1: Hoàn toàn là tìm đánh thôi (1)



Editor: Fuurin

Thánh Chủ vẫn đang miệt mài thuyết phục Gia Cát Minh Nguyệt.

“Quang Minh Thánh Nữ đại nhân à, ta chỉ hy vọng ngươi tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Quang Minh Thánh Nữ, mười năm sau lại tiếp thêm Thánh Quang vào Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp. Dù trong lòng ngươi nghĩ về Giáo Đình, về ta ra sao, nhưng xin hãy tin tưởng, trong Giáo quả thật còn rất nhiều tín đồ có trái tim nhân hậu khoan dung, là chuẩn mực của đạo đức.” Thánh Chủ khẩn cầu.

“Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng ta vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý.” Gia Cát Minh Nguyệt thừa nhận Thánh Chủ nói đúng. Ở Raphael, ở các tín đồ, nàng quả thật đã nhìn thấy tác dụng của Thánh Giáo.

“Ta nghĩ Kỵ Sĩ Raphael đã nói với ngươi rồi, giữa Giáo Đình và Quang Minh Thánh Nữ không hề có bất kì ràng buộc nào, ngươi có thể làm những chuyện mà mình muốn, giống như Thánh Nữ Nicole vậy. Chỉ cần đúng lúc, thực hiện điều kiện ta vừa mới nói là được. Hơn nữa, ta lấy danh nghĩa Thánh Chủ cam đoan, dốc toàn lực giúp đỡ ngươi.” Thánh Chủ trịnh trọng hứa hẹn vơi Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó còn bồi thêm một câu, “Dù cho phải vi phạm Giáo Lý đi chăng nữa.”

Điều kiện như vậy thật sự là rất ưu ái, Gia Cát Minh Nguyệt chẳng nghĩ được lý do để từ chối nên liền nhận lời, nói: “Ta cũng cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho Thánh Quang trên Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp bị tắt.”

Ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết mình còn có thể ở lại đại lục Phong Ngữ bao lâu, bây giờ Phi Dương đã gần khôi phục hoàn toàn, chỉ cần nâng cao thực lực thêm nữa, rồi ngưng tụ ra Tinh Huyễn Thủ Hộ, cứu được Nicolas rồi, có lẽ sẽ phải ra đi, cho nên chỉ có thể hứa hẹn như vậy.

“Cám ơn.” Thánh Chủ cảm ơn Gia Cát Minh Nguyệt, nói, “Nếu như ngươi đang có việc gấp, thì Đại Điển Thánh Lâm khỏi cần tham gia cũng được, ta sẽ thay ngươi xử lý ổn thỏa.”

Gia Cát Minh Nguyệt thật ra chẳng hề lo lắng đến vấn đề này, dù sao lão Đại Thần Côn này cũng sẽ kiếm được lý do thoái thác, lão có thể nói dối không chớp mắt, trơn tru vô cùng, lại còn khiến các tín đồ trở nên nhiệt huyết sôi trào nữa kìa.

Trở lại Quang Minh Giáo Đường, mấy người Raphael đang vội vã cứu chữa cho những người đang bị thương, nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, các tín đồ giãy dụa đứng lên hành lễ.

Gia Cát Minh Nguyệt đành phải nhập vai Thần Côn, xoa dịu sự kích động của họ.

“Đại nhân Raphael, ta vẫn còn một chút việc gấp cần xử lý, ừm, phải rời khỏi nơi này.” Gia Cát Minh Nguyệt nói với Raphael.

“Vâng, thưa đại nhân.” Raphael không hề hỏi thêm một câu nào, ở chung với Thánh Nữ Nicole đã mấy chục năm, ông đã quen rồi.

“Còn nữa, về thân phận thật của ta...” Gia Cát Minh Nguyệt do dự, muốn nói sự thật cho Raphael, bởi những Quang Minh Thủ Hộ Kỵ Sĩ này đã sớm chứng minh được lòng trung thành của bản thân với nàng.

“Thánh Nữ đại nhân, tín ngưỡng của tín đồ Quang Minh Thánh Giáo là sức mạnh từ ánh sáng, sự nhân từ, không phân biệt bất kì chủng tộc gì cả.” Raphael cắt ngang câu nói của Gia Cát Minh Nguyệt, xem ra ông đã đoán được thân phận của nàng.

Gia Cát Minh Nguyệt hiểu ý cười, nắm tay Raphael.

“Nàng không muốn nói gì hoặc là nói tiếng cám ơn với ta sao?” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Ian.

Nhìn thấy Ian, ánh mắt Quân Khuynh Diệu sầm xuống, nhưng Ian lại hoàn toàn không thấy, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

“Cám ơn ngươi, còn có, tạm biệt.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười chân thành, nói.

Trong phút chốc, Ian cảm thấy mình đang đứng trước thảo nguyên rộng lớn mênh mông, tâm tình của hắn chưa bao giờ cởi mở đến vậy. Mỉm cười như thế, chính là món quà quý nhất mà Gia Cát Minh Nguyệt tặng hắn.

Trong ánh sáng của Truyền Tống Trận, Gia Cát Minh Nguyệt và những người khác từ từ biến mất.

Ian vẫn đứng yên thật lâu, nhớ lại nụ cười nhẹ nhàng nhưng phát ra từ nội tâm của Gia Cát Minh Nguyệt.

“Thưa đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một Ma Pháp Sư tùy tùng nhỏ giọng hỏi.

“Ta cũng không biết.” Ian mỉm cười, “Ta chỉ biết, khi nhìn thấy nụ cười ấy, ta thật hạnh phúc, chưa bao giờ ta thấy hạnh phúc như vậy.” Giây phút này, Ian cảm thấy, vì nụ cười của giai nhân, tất cả đều đáng giá.

Truyền tống trận lóe lên, Gia Cát Minh Nguyệt và nhóm người Socrates đã về đến Miranda.

Sự tự tin của Socrates quả nhiên có cơ sở, Miranda không hề bị tổn thất quá nhiều, lúc xảy ra Huyết Nguyệt, Miranda cũng bị động đất, nhưng Viện Trưởng Lão đã nhanh chóng thêm vào thành các Ma Pháp Trận giúp gia cố công trình, nên bây giờ trông Miranda chẳng có vẻ gì là vừa mới trải qua một trận thiên tai cả, tòa thành vẫn bình yên hiền hòa như trước.

Sự sợ hãi và lo âu vì Huyết Nguyệt không hề xuất hiện trên khuôn mặt mọi người, Ma Pháp Sư nơi đây tôn thờ Nguyên Tố Pháp Tắc và Quy Luật Tự Nhiên, đối với cái chết, họ không hề thấy sợ hãi.

“Chết rồi, ta đã quên đi tìm Gianni.” Gia Cát Minh Nguyệt vừa ra khỏi Truyền Tống Trận liền nhớ ra chuyện này. Lúc đầu đến Thánh Giáo là muốn nhờ Gianni giúp đỡ, ai ngờ vừa đến đã gặp ngay Thánh Chủ, rồi sau đó là chuyện Quang Minh Thánh Nữ rồi thì tai họa Huyết Nguyệt, tới tận lúc này mới nhớ tới Gianni.

“Gianni?” Socrates hỏi.

“Là sư muội của Nicolas, cũng là một thành viên của Thánh Giáo.” Gia Cát Minh Nguyệt giải thích.

“Ta chưa từng nghe nói trong Thánh Giáo có người nào tên Gianni cả.” Socrates nhìn sang Rijkaard bằng ánh mắt nghi ngờ. Rijkaard cũng lắc đầu, hiển nhiên cũng chưa từng nghe qua.

“Bà ấy từng đại diện cho Thánh Chủ đến mời sư phụ luyện chế vật phẩm, ắt hẳn là một người có địa vị trong Thánh Giáo.” Nhìn thấy vẻ mặt của hai vị Ma Đạo Sư, Gia Cát Minh Nguyệt bổ sung một câu.

” Xem ra thực lực của Thánh Giáo không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, dù là Thánh Chủ hay là Quyết Định Giả, đều che giấu một nhóm người, những kẻ sẽ thay họ giải quyết một số chuyện mà họ không tiện ra mặt.” Socrates nói.

Gia Cát Minh Nguyệt hiểu, e rằng thân phận và địa vị của Gianni chính là thuộc hạ trong bóng tối của Thánh Chủ. Dù sao bản thân nàng cũng có thể sử dụng Quang Minh Tịnh Hóa Thuật để loại trừ Ma Pháp Hắc Ám trên người Nicolas, không nhất thiết phải đi tìm bà ấy nữa.

Vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt trở về, Lâm Khổng và Hạ Mỹ liền đi ra đón, khuôn mặt Hạ Mỹ tràn đầy vui sướng khi nhìn thấy người thân trở về, các Ma Pháp Sư cũng đồng thời đi đến: “Thành Chủ đại nhân, các vị Trưởng Lão đều đang đợi ngài.”

“Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư, nếu như không ngại, hãy đến Viện Trưởng Lão với ta đi?” Socrates hỏi ý kiến Gia Cát Minh Nguyệt.

“Được thôi, cùng đi đi.” Gia Cát Minh Nguyệt biết Socrates đang lo lắng lời tiên tri về tai họa Huyết Nguyệt, nên muốn cho mình chính thức trở thành một thành viên trong Viện Trưởng Lão.

“Ta không đi cùng các ngươi được, ta phải về thành Ô Nhĩ trước đã.” Rijkaard nói với hai người, ông hơi lo lắng về tình huống của thành Ô Nhĩ. Ông là biểu tượng của Ô Nhĩ, cũng là hy vọng của những người dân trong thành.

“Đi đi, nếu thành Ô Nhĩ bị hủy, thì cứ ở lại Miranda đi, ta sẽ giành cho ngươi một chỗ tốt trong Viện Trưởng Lão.” Socrates chọc ghẹo.

“Đồ miệng quạ.” Rijkaard phẫn nộ trừng mắt liếc ông bạn già của mình.

“Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư, ta muốn để Lâm Khổng tiếp tục ở lại lãnh địa của ngài, có được không? Ta nghĩ việc này sẽ có ích cho nó, nó ở trong lãnh địa của ngài còn tiến bộ nhanh hơn là ở cạnh ta mấy chục năm.” Rijkaard chân thành nói.

Lâm Khổng đỏ hết cả mặt, xấu hổ gục đầu xuống, Hạ Mỹ buồn cười nhìn hắn, nhẹ nhàng cọ cọ tay hắn, mặt Lâm Khổng càng đỏ rực.

“Đó là vinh hạnh của ta, Rijkaard đại nhân.” Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, lòng thầm nghĩ: “Bái cái người vô trách nhiệm như ông làm sư phụ, hắn mà tiến bộ mới lạ á, học được ma pháp đúng là nhờ ông trời phù hộ rồi.”

Nói lời tạm biệt Rijkaard và tùy tùng của ông xong, Gia Cát Minh Nguyệt và nhóm Socrates cùng đi tới Viện Trưởng Lão, sau đó bước vào căn phòng hình tròn nằm ở nơi sâu nhất của nó.

Trong đại sảnh rộng lớn và sáng sủa, có một cái bàn lớn hình bầu dục, ba vị Ma Pháp Sư râu tóc bạc trắng đang ngồi, nhìn thấy Socrates đều đứng dậy hành lễ.

“Đại Trưởng Lão, Huyết Nguyệt trong lời tiên tri đã giáng xuống đại lục, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị Đại Dự Ngôn Thuật thôi.” Một vị Trưởng Lão lo lắng nói.

“Ta biết rồi, vị này là đại sư Gia Cát Minh Nguyệt, tin chắc các ngài đều đã từng gặp nàng, lần này ta và đại sư Gia Cát Minh Nguyệt đến đây, là muốn chính thức mời nàng trở thành một trong Lục Đại Trưởng Lão của Miranda.” Socrates bình tĩnh nói xong, liền bắt đầu giới thiệu từng vị Trưởng Lão cho Gia Cát Minh Nguyệt. Xem ra ông ấy đã nói với chư vị Trưởng Lão về chuyện để Gia Cát Minh Nguyệt gia nhập Viện Trưởng Lão từ sớm, nên những người ngồi đây chẳng hề cảm thấy kinh ngạc gì.

Từ trên người các Trưởng Lão ở đây, Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác được hơi thở nguyên tố cuồn cuộn, hiển nhiên, thực lực của bọn họ đều không kém Socrates là bao. Socrates nói rất đúng, được mọi người tôn xưng là Ngũ Đại Ma Đạo Sư chỉ là do mỗi người trong số họ đều có một năng lực đặc biệt ở một phương diện ma pháp khác nhau mà thôi. Trên thực tế, trên thế giới này có không ít Ma Đạo Sư có thực lực ngang bằng họ.

“Được rồi, bây giờ hãy hoan nghênh đại sư Gia Cát Minh Nguyệt của chúng ta gia nhập Viện Trưởng Lão Miranda nào.” Socrates nói.

“Hoan nghênh của ngài gia nhập, đại sư Gia Cát Minh Nguyệt.” Một vị Trưởng Lão tiến lên, nhẹ nhàng bắt tay với Gia Cát Minh Nguyệt, cùng lúc, một luồng ánh sáng đại diện cho Thổ hệ nguyên tố sáng lên từ một góc của phòng nghị sự.

Tiếp đó, lại một vị Trưởng Lão khác đi lên, ánh sáng đại diện cho Thủy hệ nguyên tố cũng sáng lên từ một góc khác. Rất nhanh chóng, bốn người khác bao gồm cả Socrates cũng lần lượt bắt tay Gia Cát Minh Nguyệt, bốn loại ánh sáng khác cũng bắt đầu sáng lên ở các góc của phòng nghị sự.

Không có nghi thức trang nghiêm, cũng không có tuyên túc mục nghi thức, không có tuyên bố hùng hồn, một ma pháp trận bị khuyết một chỗ hiện lên. Trên người Gia Cát Minh Nguyệt cũng tỏa ra Thánh Quang trắng noãn đặc trưng của Quang Minh nguyên tố, trong khoảnh khắc ấy, dường như Gia Cát Minh Nguyệt đã thiết lập một loại gắn kết tinh thần kì diệu với các Trưởng Lão, và với cả Miranda.

Thế giới tinh thần của nàng càng thêm rõ nét, dường như những cảm nhận về hết thảy biến hóa của thế giời này của các Trưởng Lão đều thông qua một phương thức đặc biệt nào đó, truyền vào trong đầu nàng.

Gia Cát Minh Nguyệt biết, nghi thức tưởng chừng như rất đơn giản này, đồng thời cũng là một phương thức để các vị Trưởng Lão giao tiếp với nhau. Thông qua nghi thức, họ có thể chia sẻ, trao đổi ma pháp tâm đắc của mình cho nhau, nâng cao thực lực cho nhau. Nếu nói trước đây, nàng có được pháp lực của Ma Đạo Sư, nhưng chưa có được thực lực tương ứng với Ma Pháp đó, thì bây giờ, nàng mới chính thức bước vào cánh cửa của giới Ma Đạo Sư.

Gia nhập Viện Trưởng Lão Miranda, từ một góc độ khác, thật ra giống một món quà lớn mà Socrates tặng cho nàng hơn.

“Đại nhân Socrates, hiện giờ chúng ta vẫn còn thiếu một Trưởng Lão Hắc Ám nguyên tố nữa phải không?” Gia Cát Minh Nguyệt nhớ rõ Socrates từng nói, muốn thi triển ma pháp Đại Dự Ngôn Thuật – thứ có thể nói là Thần Tích này vào thời điểm tai họa giáng xuống, cần phải có sự đồng lòng hợp lực của sáu vị Trưởng Lão của sáu loại nguyên tố khác nhau mới được. Nhưng bây giờ thêm cả chính nàng vào, thì vẫn còn thiếu một người.

“Đã chọn được người phù hợp rồi.” Socrates vui mừng nói.

Cửa đột nhiên mở ra, Gothia dưới sự hộ tống của hai Ma Pháp Sư, hoặc có thể nói là dưới sự bảo vệ của họ bước vào.

“Gothia.” Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng khi thấy nàng, đối với tiểu cô nương thân thế nhấp nhô, tuổi nhỏ nhưng vô cùng có hiểu biết này, Gia Cát Minh Nguyệt thật lòng rất thích.

“Xin cho, Gia Cát Minh Nguyệt đại sư.” Gothia cúi đầu nói với Gia Cát Minh Nguyệt, trên mặt nàng là nụ cười chân thành mà sùng kính. Nàng rất muốn mở miệng gọi hai tiếng tỷ tỷ, nhưng trường hợp này hiển nhiên không thích hợp làm điều đó.

Bởi vì gặp phải bất hạnh, tiểu cô nương này đã trưởng thành rất sớm, luôn luôn ôm thái độ cảnh giác với tất cả mọi người, chỉ riêng với Gia Cát Minh Nguyệt là tràn ngập tin tưởng. Vì khi nàng rời vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất, khi mà tất cả mọi người đều khoanh tay đứng nhìn, Gia Cát Minh Nguyệt là người đã chìa tay ra giúp đỡ. Sự trợ giúp nho nhỏ đó, đã thắp lên ngọn lửa, khiến cho trái tim vốn đã trở nên lạnh lùng cứng rắn dần ấm lại. Khiến nàng không còn cảm thấy tuyệt vọng đến điên cuồng.

“Trong cơ thể của Gothia có Hắc Ám nguyên tố hỏa chủng, là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, đang được dạy dỗ thêm về phương diện ma pháp. Chờ tuổi của nàng lớn hơn một chút, sẽ chính thức đảm nhiệm vị trí Hắc Ám Trưởng Lão.” Socrates giải thích cho Gia Cát Minh Nguyệt. Mà cho dù ông không nói, Gia Cát Minh Nguyệt cũng có thể hiểu được. Không thể coi thường sự khác biệt giữa Ma Đạo Sư và Ma Pháp Sư, hiện tại, thực lực của nàng được nâng cao gấp nhiều lần so với lúc vừa tấn chức ở Miranda.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.