Lúc trước Vu Nhai bị hành gần chết, các loại bực tức, các loại bất lực, các loại liều mạng, bây giờ rốt cuộc có thể lấy lại chút vốn lời. Với cá tính của Vu Nhai làm sao chịu bỏ qua? Nếu không trút ra thì Vu Nhai sẽ phát điên.
Tuy Vu Nhai biết rằng dù tiêu diệt bóng đen hình người chỉ làm lão nhân đại quản sự hao tổn chút tinh thần lực hay ý thức gì đó, hắn làm vậy là hẹp hòi, nhưng bây giờ hắn bất chấp.
cảm giác của Vu Nhai bây giờ là có thể cắn lão nhân đại quản sự miếng nào hay miếng nấy.
Bóng đen hình người giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Vu Nhai quát to:
- Như thế nào? Rất bất ngờ sao? Hừ, muốn đi? Ý thức mới của ngươi cũng ở lại đi, phong!
Nếu vào tiểu thế giới binh linh của người ta thì chết chắc. Lão nhân đại quản sự quyết định rất nhanh, lão định cắt đứt liên kết. Lão nhân đại quản sự liều mạng tổn thương thần thể, dùng dược vật mạnh mẽ mới kết nối lại với bóng đen hình người, ý thức mạnh hơn nhiều. Nếu bị tổn thương lão nhân đại quản sự sẽ chịu vết thương nặng hơn vừa rồi dịch chuyển không gian.
Nếu lão nhân đại quản sự thuận lợi giết Vu Nhai là có thể thu ý thức, lực lượng về. Sẽ có ảnh hưởng nhưng không lớn, nếu không thu ý thức về được lúc đó mới bực mình.
Vu Nhai không biết lão nhân đại quản sự chú trọng cỡ nào, hắn chỉ biết là nếu giữ lại ý thức của lão tức là hắn đã cắn một miếng rõ to, dấu răng cắm sâu vào. Cho nên Vu Nhai lại dùng Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết.
Vu Nhai hét lên:
- Ma Liêm binh linh, ngươi thích nuốt linh thể linh tinh nay đúng không? Nuốt nó đi!
- Grao!
Một vật thể hình người bỗng nhiên chui ra, ghê tởm vác bóng đen hình người lên, vừa ôm vừa cắt nuốt. Bóng đen hình người vặn vẹo vùng vẫy, hét thảm, là giọng của lão nhân đại quản sự.
Mới rồi đã nói bị thu vào tiểu thế giới binh linh của người ta thì dù ngươi cường đại cách mấy cũng vô dụng.
- Ngươi muốn tăng mạnh liên kết ý thức sao? Vậy . . . Tiếp tục phong!
Huyền khí của Vu Nhai đã phục hồi được chút ít, không còn là trạng thái khô kiệt. Vu Nhai không chút nghĩ ngợi, do dự, tiếp tục phong ấn. Lần này đã lãng phí, lão nhân đại quản sự bị Vu Nhai kỳ dị hù sợ, hoàn toàn từ bỏ bóng đen hình người, bỏ luôn lực lượng ý thức tổn thương thần thể.
Cho nên lão nhân đại quản sự không biết Vu Nhai có rất nhiều tiểu thế giới binh linh.
Ma Liêm định kéo bóng đen hình người vào tiểu thế giới binh linh thuộc về nó rồi từ từ ăn. Lão nhân đại quản sự thấy tiểu thế giới binh linh của Vu Nhai là một mảnh hỗn độn, binh linh ăn lão là quái vật cắn nuốt bóng đen hình người.
Vu Nhai rời khỏi thế giới Huyền Binh Điển, thở hắt ra:
- Phù.
Nếu chậm thêm một bước thì rất nguy hiểm, Luân Chuyển Thần Ấn chữ thu không thể thu bóng đen hình người có ý thức.
Dù sao thì trước mắt Vu Nhai an toàn.
Vu Nhai định thả lỏng thần kinh phục hồi thì đám binh linh tạt bồn nước lạnh xuống.
- Tiểu tử, đừng mừng quá sớm. Hắc Đạt Tư kia còn sống.
Vu Nhai rất muốn chửi thề. Cổ Duệ chi dân chết tiệt sao mà khó gặm. Vu Nhai thề chờ vượt qua ải này hắn sẽ nghiên cứu cách nào giết hẳn Cổ Duệ chi dân, cứ sống rồi chết chết rồi lại sống khiến người ta khó chịu.
Vu Nhai khó chịu cách mấy cũng phải đứng lên, phải giết Hắc Đạt Tư. Vu Nhai nhớ hình như Hắc Đạt Tư cũng rất suy yếu.
Trong khi Vu Nhai giãy dụa trứ từng bước một đi hướng Hắc Đạt Tư thì thanh âm từ bốn phương tám hướng vọng lại:
- Hắc Đạt Tư, bây giờ ta không thể cho ngươi lực lượng, trốn ngay đi, trốn xa thật xa. Tuy các ngươi yếu ớt như nhau nhưng tiểu tử đó có thần binh, ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Là giọng của lão nhân đại quản sự:
- Trốn đi ngay, sau đó phục hồi lực lượng rồi trở về giết chết tiểu tử này. Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, giết hắn sau đó xách đầu về gặp ta. Không, mang nguyên cái xác về, ta muốn dùng sức mạnh hắc chú thức tỉnh ý thức của hắn rồi từ từ hành hạ . . . A!
Bùm!
Thanh âm ngừng bặt sau đó là tiếng gầm rống không cam lòng. Không gian vỡ vụn giờ hoàn toàn tan vỡ, lão nhân đại quản sự mượn lực lượng cuối cùng trong không gian bị phong tỏa của lão để phát ra tiếng, sau đó kết thúc.
Hắc Đạt Tư vốn định ứng chiến nhưng nghe lão nhân đại quản sự nói xong gã hiểu rằng lão đã thua. Hắc Đạt Tư trông thấy rõ mới rồi bóng đen hình người bị nhân loại này hút vào cơ thể, nhân loại này quá kỳ dị.
Hắc Đạt Tư không biết Vu Nhai dùng Huyền Binh Điển hút bóng đen hình người.
- Tiểu . . . Tiểu tử . . . Con kiến nhân loại, ta cho ngươi sống thêm một lúc.
Nếu lão nhân đại quản sự đã kêu Hắc Đạt Tư trốn thì dĩ nhiên hậu duệ của thần cao quý dù bỏ chạy vẫn không quên uy hiếp, biểu thị khinh thường nhân loại bình thường. Hắc Đạt Tư rất giỏi làm điều này.
- Thôn Thiên kiếm, có thể rút sạch lực lượng của ta rồi giết hắn không?
Thôn Thiên kiếm linh đánh tan ước mơ của Vu Nhai:
- Rất đáng tiếc, bây giờ ngươi không đủ huyền khí.
Khóe môi Vu Nhai co giật, nặng nề ngã xuống, thở hổn hển. Vu Nhai không sợ Hắc Đạt Tư, dừng quên nơi àny chính là Mê Vụ sơn mạch. Như Thủy Tinh đã nói, Mê Vụ sơn mạch là sân nhà của Vu Nhai.
Chỉ cần lão nhân đại quản sự không nhập xác thì hắn không sợ Hắc Đạt Tư.
Vu Nhai không cưỡng cầu Thôn Thiên kiếm giết Hắc Đạt Tư khi hắn phục hồi được chút huyền khí. Vu Nhai không thể chỉ dựa vào Thôn Thiên kiếm linh mãi, chưa chắc nàng chịu giúp hắn. Giống như lúc trước Thôn Thiên kiếm không thèm cho Vu Nhai dùng.
Nếu không phải gặp nguy hiểm lớn thì đến khi nào Thôn Thiên kiếm hoàn toàn thừa nhận thực lực của Vu Nhai mới chịu cho hắn dùng.
- Trông chừng tình huống xung quanh giúp ta, đợi ta tu luyện.
Có kẻ thù Hắc Đạt Tư ẩn núp nên Vu Nhai không dám lơ là, hắn nghỉ ngơi một lúc rồi ngồi xếp bằng, phục hồi lực lượng. Tuy Mê Vụ sơn mạch là sân nhà của Vu Nhai nhưng các Đan Đạo Hùng bên trong không nghĩ vậy. Trời biết xung quanh Vu Nhai có ma thú hắc ám khủng bố gì không, nếu gặp con ma thú lúc trước còn nhớ hắn thì tàn đời.
Lúc trước Vu Nhai chọc giận các ma thú hắc ám truy sát xuyên suốt Mê Vụ sơn mạch.
Tóm lại Vu Nhai phải nhanh chóng phục hồi thực lực, trong khi tu luyện hắn kêu các binh linh cảnh giới giùm.
Trong khi Vu Nhai bắt đầu tu luyện, trên bầu trời gần Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, lão nhân đại quản sự phun ra búng máu.
- Phụt!
Mặt lão nhân đại quản sự trắng bệch, nếp nhăn trên mặt co giật.
Lão nhân đại quản sự không ngờ sẽ bị một tiểu tử nhân loại bình thường hành thảm như vậy.
Ba lần, lão nhân đại quản sự hao tổn thần thể ba lần. Bực mình nhất là lão nhân đại quản sự hao tổn thần thể nhưng chưa tiêu diệt được tiểu tử này. Không chỉ là thần thể, lão nhân đại quản sự lợi dụng ý thức phân ra từ sức mạnh hắc chú bị binh linh của Vu Nhai nuốt mất.