May là những con sói này cũng không biết leo cây. Cây lại vô cùng cứng rắn và cực lớn. Dựa vào ma lang vẫn không có biện pháp nào đẩy đổ được.
- Tê tê...
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng tê tê. Trong nháy mắt lông tơ toàn thân Vu Nhai liền dựng đứng. Hắn không cần nhìn cũng biết phía sau mình là cái gì.
Hắn quá sơ suất. Hắn cứ cho rằng ở trên cây là có thể an toàn. Nhưng tiếng tê tê vẫn đang đến gần. Vu Nhai nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn giả vờ đang khiếp sợ, leo sát lên ngọn cây. Âm thanh tê tê phía sau càng lúc càng tới gần...
Trong giây lát, Vu Nhai đã tiến vào phạm vi công kích của nó. Tốc độ di chuyển của nó thật khủng khiếp. Nó lao thẳng tới. Cái miệng rắn há cực lớn dường như muốn nuốt Vu Nhai vào. Vu Nhai không chút do dự quay người, U Hoang Kiếm chém ra...
- Đinh...
U Hoang Kiếm chém ở trên đầu rắn, không ngờ phát ra những tiếng keng keng!
Con rắn này lại chống đỡ được U Hoang Kiếm lục giai. Nghĩ tới đây, toàn thân Vu Nhai không nhịn được lại nổi da gà. Thật may, khi hắn quay đầu lại, vẫn thấy trên đầu rắn xuất hiện một vết thương nho nhỏ, ở trên cây bị ngã lăn xuống dưới.
Mà thời điểm con rắn rơi xuống đất, trong lúc bất chợt Ám Dạ Ma Lang vội vàng tránh ra. Chúng từ phía xa bắt đầu bao vây quan sát, cũng không để ý tới Vu Nhai đang ở trên cây nữa.
Thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Dường như hắn nghĩ tới điều gì...
- Hắc Kim Vương Xà, ma thú tứ giai. Vảy của nó cực kỳ cứng rắn, công kích đơn điệu!
Phong Doanh lại giải thích. Hiện tại nàng đơn giản chính là bảo điển ma thú di động.
- Tứ giai? Tại sao ở đây lại có ma thú tứ giai?
Vu Nhai đột nhiên lui lại. Lúc này mới tới ngọn núi thứ hai đã đáng sợ như vậy. Phía sau còn có thứ đáng sợ tới mức nào nữa?
Chỉ có điều ý nghĩ này chỉ thoáng xuất hiện rồi lập tức biến mất. Chí ít hắn chưa gặp được nguy hiểm thật sự kiên quyết không lùi.
- Tê tê...
Đúng lúc này, Hắc Kim Vương Xà lại kêu lên. Hiển nhiên lúc này vết thương trên đầu đã giảm đau. Nó tức giận trừng mắt nhìn Vu Nhai. Nó không nghĩ ra vì sao nhân loại yếu ớt như vậy có thể công kích được nó. Nếu không nghĩ ra, vậy cứ dùng thân thể đi thử nghiệm đã.
Ngay cả thân cây nó cũng không bò, trực tiếp từ dưới đất bắn tới. Vu Nhai lại vung U Hoang Kiếm lên, nhắm ngay vết thương kia đâm tới!
Ma thú tứ giai sao có thể để người ta muốn đâm thì đâm được. Trên không trung, con rắn xoay người, sử dụng đuôi rắn văng kiếm của Vu Nhai ra. Sau đó toàn bộ thân rắn cuốn tới.
Vu Nhai không chút do dự, nhảy xuống cây, phóng về phía Ám Dạ Ma Lang đang bao vây xung quanh.
Tất nhiên, Ám Dạ Ma Lang cũng nhào lên. Nhưng sau khi Vu Nhai chém chết hai trong số bọn chúng, bọn chúng liền lui lại. Không phải chúng sợ Vu Nhai, mà là Hắc Kim Vương Xà đang đuổi theo phía sau Vu Nhai.
Vu Nhai chính là nhìn trúng điểm ấy mới phá vòng vây. Sau đó cuộc chiến truy đuổi giữa rắn và người bắt đầu.
So với ma lang, Hắc Kim Vương Xà càng đáng sợ hơn. Không quan tâm ngươi trốn ở đâu, nó đều có thể tìm được. Vu Nhai chỉ có thể cố gắng một chút, ép khô tiềm lực thân thể không ngừng che giấu khí tức, không ngừng dung hợp cùng hắc ám. Lực lượng của vòng hắc ám và U Hoang Kiếm Linh không ngừng nâng cao.
Tuy nói U Hoang Kiếm Linh vẫn không tỉnh, nhưng bởi vì U Hoang Kiếm, hắn có thể mượn U Hoang Kiếm Linh, lấy ra một phần lực lượng nhỏ, đồng thời học tập loại cảnh giới hòa thân thể vào trong bóng tối. Đó là một loại cảnh giới sát thủ chân chính.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai cuối cùng che giấu khí tức, đã một lần đánh lén trúng, cắm kiếm thật sâu vào trên đầu Hắc Kim Vương Xà. Điều này khiến Ám Dạ Ma Lang vẫn ở xung quanh phía trong sườn núi tối đen, nhìn thấy đều trở nên điên cuồng, chậm rãi lui lại.
- Chủ nhân, ma tinh của ma thú tứ giai này lại gấp mười lần so với ma thú tam giai. Nọc độc của Hắc Kim Vương Xà có thể độc chết bất kỳ Linh Binh Sư nào!
Phong Doanh bỗng nhiên cao hứng kêu lên. Thật không nghĩ tới nàng còn là một tiểu tham tiền như vậy.
Vu Nhai thở hắt ra một hơi. Hắn suy nghĩ một chút, trực tiếp sử dụng U Hoang Kiếm cắm vào vị trí nào đó của con rắn, từ đó móc ra một thứ đen như mực, máu chảy đầm đìa. Mật rắn, lấy tư tưởng địa cầu của hắn, mật rắn chính là thứ tốt nhất. Chỉ có điều hắn vẫn để bụng cẩn thận hỏi một chút. Tiểu muội muội Phong Doanh lại có chút giận dỗi, cảm thấy Vu Nhai đang cầm thứ tồi tệ. Mật rắn, ngoại trừ có thể làm thức ăn ra, hoàn toàn vô ích.
Vu Nhai khẽ cười. Nếu không độc, vậy hắn không khách khí, một ngụm nuốt xuống. Cho dù là thức ăn cũng tốt. Có trời biết hắn sẽ còn ở bên trong bao lâu. Tuy rằng thực ăn mang theo không thiếu, nhưng có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Oong...
Trong giây lát, một khí tức từ trong dạ dày lan tỏa ra toàn thân. Hình như bởi vì có mật rắn dẫn động, huyền khí trong cơ thể Vu Nhai vốn no đủ đã có đột phá.
Tướng Binh Sư nhị đoạn.
Vu Nhai còn chưa kịp vui mừng, khí tức tới từ chính mật rắn lại đột nhiên xông về phía hai mắt của hắn. Nước mắt hắn không ngừng rơi ra. Con bà nó, loại lưu lượng này chắc hẳn ngay cả Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành cũng muốn bại lui.
May là, thời gian không lâu lắm, khí tức này đã biến mất không thấy tăm hơi. Vu Nhai trợn trừng mắt, nhìn xung quanh một chút. Mụ nội nó, không biết có phải do dinh dưỡng của mật rắn đều hóa thành nước mắt. Không ngờ, thế giới hắc ám rõ ràng không giống trước nữa. Tầm nhìn trở nên… trở nên rõ ràng hơn.
Vu Nhai há hốc miệng. Khẳng định không phải là do sương mù đột nhiên tiêu tan, mà đó chính là công lao của mật rắn.
- Không ngờ mật rắn Hắc Kim Vương Xà lại có chức năng này. Phong Doanh lại không biết!
Tiểu muội muội Phong Doanh cũng ngẩn người một lát, không thể tưởng tượng nổi nói.
- Hắc hắc, đi, tìm Hắc Kim Vương Xà đi!
Vu Nhai nhận được lợi ích, đâu đồng ý buông tha. Hắn bắt đầu lục tìm ở trên khắp ngọn núi này.
Hắc Kim Vương Xà đúng là gặp phải tai ương. Mới một ngày, tất cả Hắc Kim Vương Xà trên núi nhỏ đều xong đời. Cao hứng nhất chính là Vu Nhai. Trong bóng tối, hai mắt của hắn tuy rằng không thể thấy vật giống như bình thường, nhưng lại giống như một ngọn đèn ở giữa một tầng sương mù bao quanh, cũng không phải là căn phòng hoàn toàn tối nữa.
Tiếc nuối duy nhất là, mật rắn không bất kỳ công năng đề khí nào. Quả nhiên trước đó bởi vì huyền khí hắn no đủ mới có thể đột phá. Vu Nhai không biết, hắn đột phá còn vì một nguyên nhân khác. Đối mặt nguy hiểm, hắn đã có lòng tin dũng cảm tiến lên.
Nguy hiểm mới thật sự là nơi tôi luyện người. Những kẻ chỉ biết bế quan vĩnh viễn không thể trở thành cao thủ chân chính.
Ma tinh và nọc độc Hắc Kim Vương Xà bị Vu Nhai thật sự ra lấy. Bên trong vẫn có rất nhiều thứ còn nguy hiểm hơn nữa. Có lẽ nọc độc sẽ có tác dụng.
Vu Nhai không để ý tới số lượng Ám Dạ Ma Lang xung quanh, lại xuất phát tiến về phía ngọn núi thứ ba.