Triệu Hoán Thần Binh

Chương 114: Có thể quá hạn hay không?



- U Hoang tiền bối, tiền bối đã tỉnh lại!

- Ừ, giết nó. Thanh kiếm này của ngươi cần máu của loại tạp chủng Kiếm Long để tạo thành Thịt Kiếm.

U Hoang Kiếm Linh nói trong đầu hắn.

- Cái này... U Hoang tiền bối, tuy nói con ma thú này chỉ có thực lực ngũ giai sơ đoạn, nhưng lại nắm giữ huyết mạch của rồng, thực lực đáng sợ. Lấy năng lực của ta hiện nay sợ rằng dù có bày bố thế nào cũng không được?

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái nói.

- Quả thực, ngươi quá yếu. Chỉ có điều cũng không phải là không có cách. Ngươi đi giết chết ba con ma thú tứ giai đỉnh phong, mười tám con ma thú tứ giai sơ đoạn và tám mươi mốt con ma thú tam giai. Lấy hết ma tinh của chúng. Ta sẽ dạy cho ngươi cách xếp ma pháp kiếm trận!

U Hoang Kiếm Linh lạnh lùng nói.

- Tiền bối còn biết ma pháp sao?

- Không phải. Chỉ là chủ nhân trước kia của ta có biết một chút. Ta chỉ biết phương pháp bố trí, không biết nguyên lý, nhưng với một con ma thú như vậy là đủ rồi.

U Hoang Kiếm Linh tiêu diệt suy nghĩ hoang đường về ma vũ song tu của Vu Nhai. Hắn liền nghĩ tới câu chuyện kia. Lẽ nào câu chuyện vòng tay ánh sáng kia là thật. Nhưng hắn lại nghe thấy U Hoang Kiếm Linh đột nhiên nói:

- Ta đã đợi ngươi rất lâu...

-...

Vu Nhai không thể nói được gì nữa. Hình như ma pháp kiếm trận còn chưa dạy, tại sao lại phát điên trở lại rồi. Nhưng hắn không có thời gian để ý nhiều như vậy. Hắn bắt đầu thu thập ma tinh. May mà lúc trước hắn giết được không ít. Hiện tại chỉ cần lại giết thêm hai con ma thú tứ giai đỉnh phong là đủ rồi. Về phần tám mươi mốt viên ma thú tam giai, hiện tại Vu Nhai đã không để ma thú tam giai vào trong mắt. Tuy rằng hắn cũng chỉ có Tướng Binh Sư, nhưng thuật ẩn núp giết càng ngày càng mạnh!

Lại tốn thêm một ngày, hắn lợi dụng ma tinh của Hắc Kim Vương Xà trước đó vẫn chưa sử dụng, cũng xử lý xong hai con ma thú tứ giai đỉnh phong. Sau đó hắn tốn nửa ngày, một đường xông qua, cuối cùng cũng thu thập thủ số lượng ma tinh tam giai.

- Rất tốt. Nhớ kỹ cách bố trí trận pháp trước mắt. Chỉ cần lôi kéo con tạp chủng Kiếm Long kia vào trong trận là được. A, không được, còn chưa đủ. Thực lực của ngươi chỉ mới đạt tới Tướng Binh Sư nhị đoạn. Ngươi phải nâng cao lên hai đoạn mới có thể miễn cưỡng phát huy ra Thuật ám ảnh chặn giết của ta. Đồng thời thời gian vừa rồi ngươi sử dụng Thất Tinh Thần Kích quá nhiều, đã tiêu hao hết sạch huyền khí. Để ta suy nghĩ lại...

Ngay thời điểm Vu Nhai thu thập xong xuôi, U Hoang Kiếm Linh lại thức tỉnh. Xem ra hắn đối rất coi trọng thanh kiếm này.

Thuật ám ảnh chặn giết.

Mắt Vu Nhai đột nhiên sáng lên. Hóa ra U Hoang Kiếm Linh cũng có tuyệt kỹ. Phong Doanh có một vài vũ kỹ bí hiểm như Phong Tung Bộ các loại. Thất Tinh Thần Kích cũng thế. Nhưng U Hoang Kiếm Linh tuy rằng đều là thuật giết người, nhưng trong bộ sách ghi không rõ. Hình như cũng chỉ lợi dụng cơ sở thuật pháp diễn hóa ra. Cái gì mà thuật tiềm tàng, thuật ẩn sát… Tất cả đều là do hàng thông thường nâng cấp lên, tùy tâm sở dục!

Lúc mới đầu, Vu Nhai còn tưởng rằng tùy tâm sở dục mới là cảnh giới cao trong võ học. Cái gì mà hóa mục nát thành thần kỳ, không có biện pháp. Ở kiếp trước, hắn đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, nhưng không nghĩ U Hoang Kiếm Linh vẫn có tuyệt kỹ khác. Học, hắn nhất định phải học.

- Ngàn vạn đừng phát điên, ngàn vạn đừng phát điên...

- Ta đã đợi ngươi rất lâu...

Vu Nhai lại không còn gì nói để nữa. Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Nếu sớm biết vậy, trước hết cứ để cho hắn dung hợp Thuật ám ảnh chặn giết cùng mình. Hiện tại đã không có biện pháp nào khác. Trước hết cứ sử dụng đá nhỏ bố trí ma pháp kiếm trận vài lần, ghi nhớ hoàn toàn kiếm trận này đã. Những thứ này đều là tri thức. Nói không chừng tương lai sẽ hữu dụng.

- Nghĩ ra rồi. Ngươi trở lại ngọn núi lúc đầu kia, tìm được cái chai có hình hoa sen. Bên trong có ba viên Huyền Lăng Đan. Sau khi ngươi ăn vào một viên là đạt được Tướng Binh Sư tứ đoạn!

U Hoang Kiếm Linh lại quỷ dị xông ra nói.

- Tiền bối, có thể dạy ta Thuật ám ảnh chặn giết trước hay không?

Vu Nhai không đợi U Hoang Kiếm Linh lại phát điên, vội vàng kêu lên. Ngay cả chuyện có thể đột phá Tướng Binh Sư tứ đoạn hắn cũng quên mất.

- Cũng tốt, di chuyển theo ta!

Vu Nhai vội vàng giơ kiếm theo sự di chuyển của U Hoang Kiếm Linh trong đầu mình, chuyên tâm dung hợp loại thuật giết người này. Thời điểm mới dung hợp được một nửa hắn không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.

Không trách được U Hoang Kiếm Linh nói cần Tướng Binh Sư tứ đoạn mới có thể sử dụng. Bộ thuật giết người này thật sự quá khó. Không phải rất tiêu hao huyền khí, mà là tiêu hao huyền khí và huyền tướng khí.

Tướng khí của Vu Nhai chưa đầy. Nửa sau, hắn cảm giác cả người giống như bị rút mất linh hồn, vô cùng khó chịu. Mãi đến khi U Hoang Kiếm Linh lại phát điên, nghỉ ngơ một hồi lâu hắn mới khôi phục.

- Phong Doanh, đi thôi. Chúng ta đi tìm Huyền Lăng Đan đi!

Thở hắt ra một hơi, cuối cùng Vu Nhai cũng đã khôi phục lại. Hắn chạy thật nhanh về phía ngọn núi nhỏ đầu tiên, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong đống rác xương người, xương thú và các loại Huyền Binh hỏng. Sau khi tìm hơn nửa ngày, hắn mới tìm được cái chai hình hoa sen kia ở trong đống xương khô tại một khe đá. May là hắn có Phong Doanh hỗ trợ. Nếu như dựa vào bản thân hắn, thật sự không biết phải tìm tới năm nào tháng nào.

Đương nhiên, tìm như thế cũng có lợi ích mới. Hắn vừa tìm được mấy thanh kiếm có phẩm chất không tệ, Đáng tiếc là, không biết trong đống đồ này còn có thứ tốt như Huyền Lăng Đan nữa hay không. Ở đây quá lộn xộn, thật không biết có giấu thứ gì nữa.

- Không có vật gì tốt. Huyền Lăng Đan là do chủ nhân ta năm đó phân cho thủ hạ của hắn để liều mạng sử dụng. Một tên thủ hạ trong đó chết ở chỗ này. Đồ của chủ nhân ta đều đang tồn tại. Chỉ có điều năm đó chiếc nhẫn trữ vật của hắn bị hỏng. Chắc hẳn thứ bên trong cũng bị ma thú chia nhau rồi!

U Hoang Kiếm Linh dường như không vui không buồn nói:

- Đừng lo. Lần đầu tiên sử dụng Huyền Lăng Đan sẽ không tổn thương tới căn bản, còn có thể nâng cao huyền khí. Ngươi cứ dùng công pháp của mình vận chuyển nó là được. Lát nữa ta sẽ dung hợp tướng khí của ta với ngươi. Bắt đầu đi!

Vu Nhai nghe được hai chữ Liều mạng trong lòng đã không muốn dùng tới. Không ngờ, hắn lại bị U Hoang Kiếm Linh nhìn thấu.

Nếu như U Hoang Kiếm Linh đã nói như vậy, Vu Nhai cũng không tiếp tục lo lắng nữa. Hắn trực tiếp ngồi xếp bằng trên một bộ xương cực lớn, nuốt viên Huyền Lăng Đan có màu đen như mực kia vào.

- U Hoang tiền bối, vậy... chủ nhân trước kia của tiền bối đã qua đời bao nhiêu năm như vậy, thứ này sẽ không quá hạn sử dụng chứ?

Đến lúc đưa thuốc tới bên miệng, Vu Nhai lại nghĩ tới một vấn đề như thế. Hắn thật không có cách nào. Hắn chịu ảnh hưởng của giáo dục bảo đảm chất lượng của kiếp trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.