Tuy trong mắt Hắc Ma Cự Thiên Hống hưng phấn nhưng không nhiệt tình như
khi ăn trứng rồng. Hắc Ma Cự Thiên Hống cảm thấy dù nhân loại trên lưng
nó có Ám Hắc Ma Vân căn cùng lắm là một khúc nhỏ, Ám Hắc Ma Vân căn sớm
tuyệt chủng trong Mê Vụ sơn mạch, hoặc được ma thú cường đại bảo vệ sinh trưởng.
Nhưng rất nhanh Hắc Ma Cự Thiên Hống phát hiện nó sai, sai rất nhiều.
Đôi mắt đỏ thẫm nhìn một khúc Ám Hắc Ma Vân căn to, mỗi nhánh thô to.
Hắc Ma Cự Thiên Hống không dám tin vào mắt mình, là đồ giả sao?
- Như thế nào? Không muốn?
Vu Nhai cười thầmg trong bụng, Ám Hắc Ma Vân căn hấp dẫn sinh vật hắc ám rất lớn.
- Grao!
Không muốn mới lạ, mặc kệ là thật hay giả. Hắc Ma Cự Thiên Hống vươn đầu lưỡi to cuốn Ám Hắc Ma Vân căn vào trong, lực lượng hắc ám siêu tinh
thuần, tinh khiết hơn bất cứ Ám Hắc Ma Vân căn nào nó từng ăn tuôn ra.
Là hàng thật, còn là Ám Hắc Ma Vân căn trưởng thành nhất trong truyền thuyết.
- Grao! Grao grao!!!
Hắc Ma Cự Thiên Hống gầm rống mấy tiếng, không biết làm sao biểu đạt nỗi xúc động, không phải nó cảm động vì Vu Nhai mà hưng phấn vì ăn nhiều Ám Hắc Ma Vân căn. Nhưng rất nhanh Hắc Ma Cự Thiên Hống không rống nữa, nó vãnh tai.
Tiểu Hắc giật mình khi Vu Nhai lấy Ám Hắc Ma Vân căn ra, rất bất mãn hắn cho Hắc Ma Cự Thiên Hống nhiều như thế.
- Chít chít!
Vu Nhai lấy mấy khúc Ám Hắc Ma Vân căn ra trấn an Tiểu Hắc:
- Yên tâm, chỉ là một cọng lông trâu, ta còn có rất nhiều. N hìn xem, cho ngươi mấy cây ăn kèm trứng rồng.
Vu Nhai liếc hướng Hắc Ma Cự Thiên Hống, khuôn mặt đen thui của nó lộ
biểu tình sinh động, hắn nhìn ra ngay. Lời Vu Nhai nói với Tiểu Hắc là
cố ý cho Hắc Ma Cự Thiên Hống nghe, hắn không muốn chỉ đánh ra ấn phù
cưỡng chế ma thú mới điều khiển được con ma thú cường đại này. Dù sao Vu Nhai chỉ còn lại hai ấn phù cưỡng chế ma thú, không biết bao lâu Hắc Ma Cự Thiên Hống sẽ giải trừ ấn phù cưỡng chế ma thú.
- Chít chít!
Tiểu Hắc giật lấy Ám Hắc Ma Vân căn, nó đâu biết bụng dạ Vu Nhai nghĩ gì?
Vu Nhai khóe môi co giật nhìn Tiểu Hắc. Chẳng phải Tiểu Hắc là thần thú
quang minh sao? Tại sao Tiểu Hắc cũng thích Ám Hắc Ma Vân căn? Con này
đúng là quai thai, không biết khi nó trưởng thành thật sự sẽ là bộ dạng
gì.
Nhìn một người hai thú ăn uống, đám người không biết nên nói cái gì. Các ngươi quá thoải mái đi, đối diện đang co kẻ địch khủng bố! Tuy nhiên
đám người Lãnh Thu Dương rất khâm phục, hèn gì người ta là thiên tài,
thấy không? Dù ở trong chiến trường đẳng cấp cỡ này vẫn bình tĩnh như
núi, cũng ảnh hưởng tâm tình của binh sĩ, dân chúng.
Vu Nhai bình tĩnh khiến mọi người vốn hoảng loạn dần bình ổn cảm xúc.
Vu Nhai thành chủ thần thoại tràn đầy tự tin thì còn gì để sợ?
Trong lúc tạm ngừng chiến đấu Cổ Duệ quân rút về, bên Bắc Đẩu hành tỉnh
cũng không tấn công. Ngọc Vấn Hiền tổng hợp lại và bài binh bố trận. Dạ
Tình còn trong Thanh Kỳ kỵ sĩ đội, nàng không vội vã tìm Vu Nhai, nàng
không phải loại nữ nhân không hiểu gì.
Thủy Tinh không tham gia vào nhóm nướng trứng rồng, nàng nhanh chóng chữa thương cho mọi người bằng huyền binh ma pháp.
Hai chuẩn phu nhân của thành chủ dốc sức như vậy hỏi sao binh sĩ không cảm động? Bất giác Thủy Tinh, Dạ Tình cũng ủng hộ sĩ khí.
Lãnh Thu Dương mặt dày chạy tới hỏi:
- Cái kia Vu Nhai, ngươi có thể chia cho mỗi người chúng ta một ít trứng rồng được không? Chúng ta chưa từng ăn thứ cao cấp như vậy.
Mấy thánh binh sư khác theo sau Lãnh Thu Dương, rất là mong chờ.
- Không thành vấn đề, nhưng các ngươi cũng thấy là vì ta ăn trứng rồng
nên bị cự long phát hiện ra ngay. Nếu các ngươi không ngại tương lai gặp cự long bị công kích đầu tiên thì được thôi.
Vu Nhai bày ra bộ dạng chân chất nói:
- Ta có được trứng rồng nhưng không chia cho các bằng hữu cũng vì nguyên nhân này.
Cả đám thánh binh sư biến sắc mặt, nhìn trứng rồng như ngó độc dược, xám xịt chạy đi.
- Chít chít!
Tiểu Hắc khinh bỉ nhìn đám thánh binh sư Bắc Đẩu hành tỉnh, nó vừa ăn
trứng rồng vừa cắn Ám Hắc Ma Vân căn, rất là thích thú. Hắc Ma Cự Thiên
Hống nuốt Ám Hắc Ma Vân căn to nhanh chóng phục hồi lực lượng, vết
thương.
Vu Nhai gọi Lãnh Thu Dương lại:
- Lãnh thành chủ . . .
Lãnh Thu Dương không dám lơ là, cẩn thận hỏi:
- Vu tướng quân còn có chuyện gì?
Vu Nhai ngẫm nghĩ, lắc đầu, nói:
- Thôi, không có gì.
Vu Nhai vốn định lấy sáu trăm bộ Thí Thần binh giáp từ Cổ Ma đế thành
ra, nhưng nghĩ lại thế cục hiện nay liền ngừng. Lấy Thí Thần binh giáp
ra không chừng càng loạn, chỉ có sáu trăm bộ, nên đưa cho ai? Chẳng lẽ
lại lựa chọn sàn lọc người? Hơn nữa Thí Thần binh giáp rất kinh khủng,
binh lính bình thường không khống chế nó được.
Lãnh Thu Dương chớp mắt, suy đoán Vu Nhai muốn nói gì nhưng không đoán ra, đành rời đi.
Người Tiên Vực hành tỉnh đứng yên tại chỗ không biết nên làm sao. Lúc
trước xảy ra một chuỗi biến đổi làm người Tiên Vực hành tỉnh khó thể
chấp nhận, khi hai phe ngừng chiến đấu là bọn họ bắt đầu khắc khẩu. Có
người nói bây giờ là lúc tấn công, có người nói chẳng lẽ da mặt dày đi
giúp Vu Nhai? Đường đường là Tiên Vực hành tỉnh biến thành vai phụ?
- Quảng Vân ca, chẳng lẽ chúng ta thật sự không làm gì sao?
Đừng quên mới rồi mấy thánh binh sư bị binh sĩ kích thích xử lý hết.
Một thánh binh sư Tiên Vực hành tỉnh mở miệng nói:
- Quảng Vân ca, tới luôn đi! Bây giờ hai phe đang cân bằng, chỉ cần
chúng ta lao ra là có thể phá vỡ cân bằng, Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ thắng.
Hô Diên Không Đài nêu ý kiến:
- Thắng thì thắng nhưng đó là Bắc Đẩu thắng, là chiến thắng của bọn họ, liên quan gì chúng ta?
Hô Diên Không Đài vẫn không lấy đại cục làm trọng, không xem mình là một thành viên của Huyền Binh đế quốc, đặt ân oán cá nhân lên hàng đầu. Nếu có thể thì Hô Diên Không Đài rất muốn kêu phụ thân đi giúp Cổ Duệ chi
dân phá vỡ cân bằng.
Phản đồ thì kệ nó, chỉ cần có thể giết người kia.
Một thánh binh sư Tiên Vực hành tỉnh nói:
- Hừ! Đến lúc chúng ta trình báo công lao lên chẳng lẽ không thể nói là
chúng ta làm sao? Là chúng ta chỉ huy, chúng ta vốn chính là chỉ huy. Vu Nhai là thứ gì? Dám cướp công của chúng ta sao?
- Ki mbào Độc Cô gia, còn có chỗ dựa Thất hoàng tử, hắn có gì không dám? Trừ phi giết hắn, giết chết hắn!
Cao thủ Tiên Vực hành tỉnh khắc khẩu kịch liệt, lộ ra mặt xấu xí của mình.
Thật lâu sau Hô Diên Quảng Vân quyết định:
- Xuất kích đi, nếu không chúng ta sẽ bị người lên án.