- Họ Vu kia mới nói thể hắc chú của Hắc Nguyệt đại quản sự, chẳng lẽ Hắc Nguyệt đại quản sự cũng chịu thiệt thòi vào tay hắn?
Hắc Nguyệt đại quản sự rất nổi tiếng, sức mạnh hắc chú không chỗ không ở.
Mắt Mộc Tinh Tinh sáng lên:
- Hắc Nguyệt đại quản sự cũng thua vào tay hắn thì Lam đại ca, chúng ta thất bại cũng đáng gì.
Lam Thương Tử cuồng cười:
- A . . . Ha ha ha, Lam Thương Tử ta cần loại an ủi này sao? Buồn cười,
rất buồn cười. Hắc Nguyệt đại quản sự chỉ là nô tài Hắc Nguyệt thần tộc, ngươi đánh đồng hắn với ta?
- Lam đại ca, ta . . .
Lam Thương Tử lạnh lùng nói:
- Đủ rồi, đừng lặp lại nữa. Đừng quên lúc trước là ta cứu mạng các ngươi!
Lam Thương Tử trở nên âm trầm khủng khiếp, từ từ mỉm cười. Nụ cười này
không giống trước kia, nó âm trầm, lạnh lùng. Lam Thương Tử đang trút
giận vào Mộc Tinh Tinh, gã cần có chỗ trút nên mới tìm nữ nhân bên cạnh
mình. Nếu Vu Nhai nghe lời Lam Thương Tử nói cũng sẽ cười lạnh, là vì
bản thân ngươi vô dụng nên thuộc hạ của ngươi mới rơi vào nguy hiểm.
Mộc Tinh Tinh không phải Vu Nhai, nàng chỉ có thể yếu ớt nói:
- Lam đại ca, Hắc Đạt Tư này . . .
- Mang đi, giao hắn cho Hắc Nguyệt thần tộc.
Mộc Tinh Tinh khẽ kêu:
- Ừm!
Cự long băng hệ bay hướng nam, xác Hắc Đạt Tư nằm ở đuôi rồng, đôi mắt
trống rỗng trừng hướng Bắc Đẩu hành tỉnh. Hắc Đạt Tư không thấy Bắc Đẩu
hành tỉnh máu chảy thành sông, nhưng gã chứng kiến Cổ Duệ quân thảm
thiết. Lời Vu Nhai đã nói khắc sâu trong lòng Hắc Đạt Tư, nhân loại bình thường này thật sự thực hiện, khiến nhân loại bình thường có đến mà
không có về.
Hắc Đạt Tư chết không nhắm mắt, đến chết vẫn không tin nổi, chết cực kỳ
khó chịu. Đau đớn thể xác không đáng sợ, sợ là nỗi đau tâm hồn. Trước
khi chết Hắc Đạt Tư có ảo giác nhân loại bình thường này có thể đánh bại Cổ Duệ chi dân.
Hắc Đạt Tư nhìn thấy Thần Huyền đại lục xinh đẹp lần cuối, trong mắt chứa không cam lòng, lưu luyến dày vò rồi tắt thở.
Trước khi chết Hắc Đạt Tư suy nghĩ là nhân loại bình thường chết tiệt
nói gì mà giết mình trong ma thú hắc ám là quá tàn nhẫn, cho mình thấy
Thần Huyền đại lục lần cuối, thế này mới không tàn nhẫn. Không tàn nhẫn
cái con khỉ, ca lưu luyến, ca không muốn chết . . .
* * *
- Đây chính là chiến tranh sao?
Khi Vu Nhai trở về không đi nhanh, chậm rãi bay giữa không trung. Mặt
đất loang lổ vết máu, mắt Vu Nhai lóe tia bi thương, tâm tình tốt đẹp
bay theo gió, mùi máu nồng nặc thoảng qua.
Tuy lấy được chiến thắng nhưng có nhiều người Bắc Đẩu hành tỉnh đã chết.
Vu Nhai cười tự giễu:
- Nếu có thể thì thật sự không hy vọng có chiến tranh, ta không phải chiến sĩ hợp cách, càng không đủ tư cách làm tướng lĩnh.
Vu Nhai nhẹ phất tay xua tan mùi máu. Vu Nhai chợt cảm thấy chỉ một mình hắn không ngửi được mùi máu là rất ích kỷ, bên dưới thỉnh thoảng thấy
mọi người tràn ngập các loại cảm xúc. Bọn họ reo hò vì chiến thắng, bi
thương vì binh sĩ, người thường đã chết. Dù thắng hay thua luôn có người chết.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Với lực lượng hiện tại của ta không làm được gì, nhưng ít nhất khiến bọn họ tạm thời không ngửi được mùi này.
Vu Nhai phất tay, hắn chợt nhớ hắn không phải ma pháp sư phong hệ, chút
gió này không đạt đến hiệu quả. Vu Nhai chợt nảy một ýt, hắn đứng bật
dậy, tay cầm thanh kiếm màu xanh, là kiếm Phong Doanh mới được rèn lại.
Vu Nhai chậm rãi múa, gió dần to hơn.
Cơn gió kỳ lạ thổi đi mùi máu nồng nặc, mang theo sức sống bừng bừng như trở về thời tiết mùa xuân hoa nở. Đám người bên dưới ngẩng đầu lên,
kinh ngạc nhìn ma thú hắc ám trên bầu trời.
- Là Vu đại tướng quân, cơn gió thât thoải mái. Vu đại tướng quân đang dùng cách này cầu nguyện cho người đã chết sao?
- Chắc chắn rồi, Vu đại tướng quân là tướng quân nhân từ nhất.
- Đúng vậy! Bắc Đẩu có Vu đại tướng quân, chúng ta chắc chắn sẽ thắng!
Dọc theo đường đi có rất nhiều đoạn đối thoại tương tự, bọn họ hành lễ
lớn với Vu Nhai. Đặc biệt những gia đình, thôn trang không bị chiến
tranh tàn phá, Vu Nhai biết hành động đột ngột của hắn sẽ khiến Bắc Đẩu
hành tỉnh càng bền chắc hơn.
Vu Nhai không biết hành động của hắn khiến ngày tháng tiếp theo Bắc Đẩu
hành tỉnh tin phúc hắn còn nhiều hơn hoàng tộc Huyền Binh đế quốc.
Lúc này Vu Nhai chậm rãi vung kiếm kỹ Phong Doanh, làm chuyện hắn muốn làm.
Thôn Thiên kiếm linh nhỏ giọng nói:
- Phong đạo thành thánh.
Các binh linh vốn bị cảm xúc của Vu Nhai ảnh hưởng nghe vậy giật nảy
mình, ngơ ngác há hốc mồm. Vậy mà cũng được? Đơn giản thành thánh? Lừa
gạt nhất là tiểu tử này chưa nhận ra hắn đã cảm ngộ phong đạo thành
thánh.
Hôm nay mới phát hiện tiểu tử này có mặt lương thiện.
Các binh linh im lặng, đặc biệt là Thôn Thiên kiếm linh, nàng mới biết
nhìn người không thể xem bề ngoài. Lúc trước Thôn Thiên kiếm linh phán
đoán sai quá nhiều, có lẽ từ lúc ban đầu nàng nên thừa nhận thừa nhận Vu Nhai là chủ nhân, sau đó từ từ bồi dưỡng.
- Ủa? Ta phong đạo thành thánh, ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên ta nhân
phẩm vô địch, sau này cần làm nhiều chuyện tốt nhàm chán này, vậy là
càng dễ thành thánh hơn! Đúng đúng, chờ trở về phải tính toán lại.
Ảo giác, tất cả những gì tiểu tử này vừa làm toàn là ảo giác. Các binh
linh nghe lời Vu Nhai nói giật mình tỉnh lại, muốn đập đầu vô gối. Trong lòng binh linh cùng nghĩ một câu: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Nói một câu càng khó nghe hơn, đó là chó không sửa tính ăn 'cái kia'.
Vu Nhai không biết các binh linh đang đánh giá hắn bằng những gì xấu xa
nhất, nếu không hắn sẽ nổi khùng. Ít nhất khiến Thôn Thiên kiếm linh xin lỗi, làm ra bồi thường chỉ nữ nhân mới có. Dù bây giờ Thôn Thiên kiếm
linh không thể bồi thường thì Vu Nhai sẽ ký sổ, chờ có cơ hội rồi tính
từ từ.
Hiện tại Vu Nhai không biết gì, hắn chú ý tới tình hình trước mặt:
- Ủa? Đằng trước có chuyện gì? Không khí là lạ.
Vu Nhai tạm quên chuyện phong đạo thành thánh.
Bất giác Vu Nhai đã trở lại một chỗ cao giữa Bắc Đẩu thành và thất tinh
thành. Tuy chỗ này không có thành thị nhưng là nơi trú quân tốt, đa số
quân đội đang tập kết ở chỗ cao. Vu Nhai truy sát Lam Thương Tử, Mộc
Tinh Tinh, Xích Mãng, cự long băng hệ rồi quay về múa phong đạo thành
thánh tốn khá nhiều thời gian. Lúc này Cổ Duệ quân của Lam Thương Tử đã
bị bình định, quân đội Bắc Đẩu hành tỉnh tìm chỗ tập kết.
Quân đội sếp hàng ngay ngắn, sát khí đằng đằng. Nếu chỉ có thế thì thôi, trong sát khí ẩn chứa không khí lạ lùng, không cam lòng rồi lại mắt
lạnh bàng quan. Nếu chỉ một nhân loại có cảm xúc này thì thôi, nhưng
toàn quân đội đều như thế, rất lạ.
Vu Nhai nghe một thanh âm xa lạ diễn thuyết:
- Chúng ta lấy được chiến thắng vĩ đại, đây là chiến thắng thứ nhất của
đế quốc đối với Cổ Duệ chi dân, là vinh quang thuộc về chúng ta. Ta sẽ
báo lên công lao của các ngươi, khi đó đế quốc sẽ khen ngợi tất cả quân
dân chúng ta thật nhiều.