Triệu Hoán Thần Binh

Chương 122: Rất nam nhân



Kẻ ngồi ngay ngắn ở chính giữa kia là Lý Khai đệ nhất cường giả của Cự Môn Doanh. May là, may là Dạ Tình gia nhập tiểu đội. Nếu không...

Tuy nói Vu Nhai lợi dụng Khu Phong Thứu từng đánh bại đệ nhất Văn Khúc Doanh, nhưng từ sau trận chiến ấy Tiếu Ly xếp hàng ngoài danh sách mười người đứng đầu. Hiển nhiên hắn quả thực thừa kế đặc tính năng lực não hoạt động cường đại của Văn Khúc Doanh. Trên phương diện chiến lực chân chính vẫn không thể so sánh với cao thủ.

Không nghĩ tới cũng có tinh binh lựa chọn nơi này, hơn nữa còn là nhân vật cấp quan trọng như thế.

- Phụt...

Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên phun ra, sắc mặt mất mặt tới cực điểm:

- Ta nhổ vào. Các ngươi xác định đây là rượu, không phải là cồn sao?

- Ha ha ha, tiểu tử, sẽ không uống thì đừng uống nữa. Tay mơ chính là tay mơ. Ngay cả một nữ tử cũng không bằng. Hắc hắc, tiểu thư, theo đám tay mơ này thì có ý nghĩa gì. Chúng ta là đội săn ma Phong Cuồng. Nàng uống một chén với chúng ta chứ?

Cảnh tượng thường thấy nhất trong tửu quán rất nhanh đã xuất hiện, chỉ thấy một nam tử toàn thân đầy mùi rượu đi tới, nhẹ nhàng đẩy Vu Nhai đang ngồi ở bên cạnh Dạ Tình ra nói. Đồng thời trên tay còn có động tác tính ôm Dạ Tình...

Nhoáng một cái, cũng không biết Dạ Tình làm thế nào tránh khỏi vòng tay đó, sau đó u oán nhìn về phía Vu Nhai, nói:

- Vu đại ca, người này muốn khi dễ ta. Đại ca mau giúp ta đuổi hắn đi!

Vu Nhai vốn không có cảm giác gì khi bị gia hỏa này đẩy hắn ra. Ngược lại hắn rất thưởng thức, nhìn biểu diễn tiếp đó của Dạ Tình. Hình như nhìn ra được ý định đứng ngoài xem cuộc vui của tiểu tử Vu Nhai này, Dạ Tình cảm thấy khó chịu, trực tiếp giơ đầu mâu chỉ về phía Vu Nhai.

- Đuổi ta sao? Ha ha ha, tiểu tử, đây là nữ nhân của ngươi sao?

- Đại ca, nếu ngươi có chút thông minh hẳn sẽ không tin vào những lời ma quỷ nàng vừa nói. Ta đây chỉ là tay mơ, đến uống chôn cất trên Hoang Nguyên gì đó còn phun ra ngoài. Nàng lại uống say sưa như vậy. Ngươi nói ta là nam nhân của nàng sao?

Vu Nhai không chút do dự phản kích.

Tuy rằng hắn rất muốn nói nàng chính là nữ nhân của ta, nhưng bởi vì một câu nói mà phải nhận lấy nhiều phiền toái như vậy, chỉ có kẻ ngu si mới nói. Anh hùng chỉ cách kẻ ngu si có một con đường. Giống như cảnh tượng ở trước cửa thành ngày trước, vị anh hùng nào chả gặp phải bi kịch.

- A, có đạo lý...

Người săn ma kia xoay người, không để ý tới Vu Nhai nữa, lại lộ vẻ háo sắc nhìn về phía Dạ Tình. Vu Nhai lại bắt đầu nghiên cứu chén rượu chôn cất trên Hoang Nguyên trong tay. Hắn nhấp một hớp nhỏ.

A, vẫn không thích. Không chỉ quá nóng, mà còn bởi vì mùi vị đó không hợp!

- Tiểu Mỹ, rượu của nàng không thích hợp cho nữ tính. Nếu không chúng ta đổi đi?

Trợn trừng mắt, Tiểu Mỹ che chén rượu trái cây ngọt ngào trong tay, sử dụng ống hút khẽ hút, mặt chậm rãi chớp chớp, khiến người ta không nhịn được kích động muốn nhéo má nàng. Sau đó nàng lại trở nên bình tĩnh, nói:

- Các tỷ tỷ đều nói, sau này không cho phép ta được nói chuyện với ngươi. Ngươi là tên lường gạt. Chỉ có điều ta vẫn rất muốn nói. Ngươi thật sự không là nam nhân. Để mặc cho Dạ Tình tỷ bị khi dễ!

Ách, bị Tiểu Mỹ khinh bỉ sao?

Trời ạ, nữ nhân này không đi khi dễ người ta là tốt rồi, còn ai có thể khi dễ nàng chứ?

Thế giới mỹ nữ thật đáng sợ. Kẻ vô sỉ không thể lý giải được.

- Vu… Vu Nhai, nếu quả thật là nữ nhân của ngươi, ngươi có thể đứng ra hay không?

Vừa nghe Vu Nhai nói, tâm tình Thủy Tinh rất tốt, lúc này lại di chuyển qua, nhỏ giọng hỏi.

- Hắc hắc, cái đó còn cần phải nói sao?

Vu Nhai lại hăng hái nói:

- Nếu như có người khi dễ Thủy Tinh, ta nhất định sẽ việc nghĩa chẳng từ!

Thủy Tinh cảm thấy gia hỏa này cười lên thật sự muốn ăn đánh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ. Nhưng câu nói tiếp theo của Vu Nhai lại khiến nàng thiếu chút nữa thì nhào tới cắn chết gia hỏa này:

- Tiểu Mỹ, nếu nàng bảo Dạ Tình tỷ nhà nàng thích ta, ta nhất định sẽ rất nam nhân!

Ba chữ rất nam nhân này hắn nói đặc biệt rõ ràng. Chỉ có điều Tiểu Mỹ trợn trừng mắt, lại không biết hắn định nói gì!

Đúng lúc này, đột nhiên nghe được Dạ Tình nói:

- Thật sự không dễ chơi. Mỗi lần tới chỗ như thế đều có kẻ đi tìm cái chết. Mỗi lần đều phải do ta tự ra tay. Ngay cả một nam nhân bảo vệ ta cũng không có. Rất không thú vị. Muốn uống một rượu ngon cũng không dễ dàng!

Nói xong, nàng đã tính vươn tay ngọc nhỏ nhắn ra. Đúng vào lúc này, một bóng lớn xuất hiện, trực tiếp đánh văng tên đang đắm đuối ở bên cạnh nàng ra, sau đó nói:

- Không ngờ Dạ Tình lại đi cùng những gia hỏa chẳng ra gì này. Ha hả, thật không có thưởng thức. Lão đại chúng ta...

- Đừng quấy rầy ta uống rượu!

Dạ Tình nhìn người đột nhiên đứng ra xuất thủ này một chút, sắc mặt thoáng cái đã biến thành lạnh lùng. Nàng cúi đầu quát.

Trong nháy mắt, người này bị đẩy lui hai bước. Chỉ một câu nói đã đẩy lui hai bước? Sắc mặt mọi người bên trong quầy rượu điên cuồng biến đổi.

Sắc mặt người vừa xuất thủ càng không dễ nhìn. Hắn quay đầu lại nhìn lão đại của hắn một lát.

Chỉ thấy sắc mặt lão đại cũng âm trầm đáng sợ. Trong lòng hắn biết lão đại thật sự mất hứng. Ban đầu mục đích hắn tới không phải là vì Dạ Tình. Lão đại bọn họ đã căn dặn hắn không nên trêu chọc Dạ Tình. Nhưng... kết quả không nghe lời.

- Xin lỗi, ta lỡ lời!

Thân ảnh cao lớn đứng ở nơi đó cúi đầu trước mặt nữ tử nhìn giống như nhu nhược. Nhưng mắt hắn ngược lại nhìn về phía Thủy Tinh đang chuẩn bị giáo huấn Vu Nhai, nghiêm sắc mặt, nói:

- Nàng tên là Thủy Tinh sao? Lần trước ta thua khẩu phục tâm không phục. Chỉ có điều lần này ta không phải tới khiêu chiến với nàng. Lão đại chúng ta cho mời. Nàng đi theo ta thôi!

Vu Nhai thật sự không ngờ, nhanh như vậy lại có chuyện ứng với lời Thủy Tinh vừa nói. Người tới chính là Liệt An của Cự Môn Doanh. Lần trước lúc Vu Nhai khiêu chiến Tiếu Ly, Thủy Tinh đã ra tay đánh bại người kia. Thực lực hắn trước nay vẫn ổn định đứng thứ tư trong Cự Môn Doanh.

- Không có hứng thú!

Thủy Tinh hờ hững nói. Chỉ cần không phải đối mặt với tên vô lại Vu Nhai này, so với Dạ Tình, nàng càng kiêu ngạo hơn.

- Đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!

Sắc mặt Liệt An trở nên lạnh lùng, nói.

- Chúng ta chỉ ngồi uống rượu của quầy rượu. Rượu của các ngươi, chúng ta không có hứng thú.

Vu Nhai nói được thì làm được. Không đợi Thủy Tinh đáp lời, hắn đã đứng dậy.

Lúc nên ra tay thì ra tay. Từ trước tới nay Vu Nhai chưa từng sợ hãi phải chiến đấu. Hơn nữa sau khi trải qua mười tám ngày khổ chiến liều cả tính mạng ở trong rừng rậm sương mù dày đặc kia, chậm rãi sự tự tin đã dung nhập trong xương cốt hắn.

Nếu như nói lúc mới bắt đầu đến thế giới này hắn thận trọng từng li từng tí, hiện tại hắn đã hoàn toàn buông tay buông chân dung nhập thế giới cường giả vi tôn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.