Triệu Hoán Thần Binh

Chương 134: Không phải kẻ keo kiệt



- Đi. Cưỡi lên Thanh Giác Tê, lập tức rời khỏi nơi này.

Tất cả Thiên Hạt Thứu đã ngã xuống. Vu Nhai lập tức hạ lệnh. Sau đó mọi người lao vào sâu hơn trong rừng loạn thạch.

Những con Thiên Hạt Thứu thật khó dây dưa. Lúc tiến vào Hoang Nguyên, bọn họ cũng không chuẩn bị phương pháp đối phó hoặc đuổi chúng đi.

Hiện tại gần như là tình trạng không chết không thôi. Một khi bọn họ đã hạ sát thủ, chỉ có thể trốn xa hơn.

Rất nhanh bọn họ liền tìm được một chỗ ẩn thân không tồi. Mọi người nghỉ ngơi có chút trầm mặc. Đồng thời, bọn họ cũng xóa đi khí tức Thiên Hạt Thứu trên người mình. Sau đó, tất cả có phần ảm đạm đi ngủ. Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Mọi người quá mệt mỏi. Trên người mọi người còn có vài vết thương nhẹ.

- Ngao...

Một tiếng kêu lại khiến mọi người đang mơ mơ màng màng tỉnh lại. Khi mở mắt ra, bọn họ đã phát hiện không biết từ lúc nào xung quanh lại có thêm hơn mười con Thiên Hạt Thứu đã chết. Vu Nhai và Dạ Tình đứng ở trên tảng đá lớn, đưa mắt nhìn về phía xa.

- Thật đúng là không chết không dừng. Sợ rằng lần sau sẽ đến càng nhiều hơn. Làm sao bây giờ, chiến hữu Dạ Tình?

Vu Nhai cười khổ nhìn Dạ Tình, có chút buồn bực nói. May là hắn đã để Tiểu Thúy mang trứng của bọn chúng đi. Nếu không sợ rằng thật sự phải xong đời. Hiện tại có không ít Thiên Hạt Thứu đuổi theo Tiểu Thúy. Cũng không biết từ lúc nào, chúng đuổi không kịp lại quay về.

Con bà nó, sớm biết vậy, thật sự đã giết chết Liệp Thủ từ lâu.

Đương nhiên, hắn cũng không hối hận. Nếu quả thật giết chết Liệp Thủ sớm hơn, sợ rằng thành viên tổ Kỳ Binh không có tình trạng lột xác như hiện nay. Mình cũng không ở nổi với bọn họ nữa.

Làm chiến sĩ, vốn chính là vì chiến đấu mà hình thành. Chỉ có chiến đấu mới có thể tiến bộ, nhanh chóng tiến bộ. Tất cả đều nói luyện công không có con đường tắt, nhưng thật ra là có. Chính là phục vụ quên mình, chiến đấu sinh tử. Đó chính là con đường tắt nhanh nhất.

Đương nhiên, Huyền Binh Điển của Vu Nhai là bug.

Dạ Tình nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Tiểu tử này thật sự là vượt quá khả năng dự đoán của nàng. Không ngờ thời điểm Thiên Hạt Thứu bay tới, hắn có thể tỉnh táo lại trước, so với nàng còn nhanh hơn nửa đường. Đây tuyệt đối là do rèn luyện trong sinh tử mà ra!

- Ta làm sao biết được? Có thể chỉ có một biện pháp. Tìm được một chỗ đủ để ngăn cản được Thiên Hạt Thứu. Nói ví dụ như sơn động.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn cũng biết sơn động có thể an toàn. Nhưng nơi này là Hoang Nguyên với những tảng đá lớn nhỏ. Có một nơi như loạn thạch này đã là tốt rồi, còn mong kiếm ở đâu ra sơn động?

Đúng lúc này, Vu Nhai thấy Tiểu Mỹ mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Tiểu nha đầu này thật đúng là hậu tri hậu giác. Cũng không biết nàng làm thế nào có được một thân lực lượng như vậy.

Được rồi, lực lượng.

Mắt Vu Nhai híp một cái, không có thiện ý nhìn chằm chằm vào Tiểu Mỹ.

- Hỗn đản, hỗn đản, đại hỗn đản, một chút thân sĩ cũng không có. cũng không biết chiếu cố tới trẻ nhỏ, chỉ biết bắt người ta lao động tay chân!

Mang tảng đá cực lớn, trong miệng không ngừng mắng, mặt Tiểu Mỹ phồng lên giống như bánh bao.

Ầm.

Một tiếng động vang lên. Nàng đã ném tảng đá cực lớn này xuống mặt đất. Không biết từ lúc nào. Các tảng đá cực lớn này đã hợp cùng một chỗ, biến thành một hòn giả sơn nhân tạo. Dưới hòn giả sơn là một huyệt động cực lớn, có ba lối ra. Vào thời điểm nguy hiểm nhất có thể rút lui khỏi đó.

Thật ra không chỉ Tiểu Mỹ chuyển đá. Tất cả mọi người đều đang chuyển đá. Chỉ có điều tác dụng của tất cả mọi người tổng hợp lại hình như vẫn chưa bằng tác dụng của người nào đó. Răng Lớn, gia hỏa này tự xưng là Đại Lực Vương đã chuẩn bị bái Tiểu Mỹ làm thầy.

- Tiểu Mỹ lợi hại nhất. Q, để thưởng cho nàng, chờ sau khi trở về, ta sẽ mua cho nàng một con búp bê vải thật lớn!

Vu Nhai nhìn hòn giả sơn đã được làm xong, vẻ mặt căng thẳng đã thả lỏng một chút. Hắn quay lại nhìn Tiểu Mỹ dụ dỗ nói.

- Ta không cần. Ta còn nhiều búp bê vải mà. Ngươi là tên đại lường gạt này, đại hỗn đản.

- Nàng muốn ta đưa cho nàng tên lường gạt và đại hỗn đản sao?

- Cái gì? Ta ghét nhất là tên lường gạt và đại hỗn đản!

- Nếu nàng ghét nhất là tên lường gạt và đại hỗn đản, vậy tại sao nàng luôn miệng kêu tên lường gạt và đại hỗn đản đáng ghét?

Tiểu Mỹ đáng thương lại cảm thấy mơ hồ, bị Vu Nhai cho vào vòng hôn mê. Dạ Tình hung hăng chạy tới, chắn ở trước mặt Tiểu Mỹ giống như gà mái bảo vệ con gà con, trừng mắt với Vu Nhai nói:

- Ngươi lại dám khi dễ Tiểu Mỹ, ta sẽ bảo nàng dùng đá đập ngươi. Nơi này chính là sân nhà của nàng!

Vu Nhai nhìn đám đá lớn nhỏ xung quanh một chút, mồ hôi không ngừng đổ ra. Nếu như không dùng tới thuật giết người, hắn thật sự không phải là đối thủ của Lolyta bạo lực.

- Cái này, tặng cho nàng!

Vu Nhai suy nghĩ một chút, đột nhiên lấy từ trong túi ra một bình nhỏ, đổ ra một viên màu đen thui , đưa cho Tiểu Mỹ.

- Đây là cái gì?

Dạ Tình cảnh giác hỏi.

Chẳng lẽ gia hỏa này lấy xuân dược nào đó sao?

- Huyền Lăng Đan. Có tác dụng lớn đối với Tiểu Mỹ. Sau khi ăn vào có thể đột phá cảnh giới ban đầu, không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

- Thật sao? Tiểu Mỹ mới là Linh Binh Sư nhị đoạn, thật sự có thể đột phá đến tam đoạn sao?

Ánh mắt Tiểu Mỹ sáng rực lên.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Người của tổ Kỳ Binh đều muốn đập đầu chết.

Nếu như lời này truyền tới trong tiểu đoàn Tinh Binh nói, sợ rằng sẽ có một đám người phát điên mất. Thật quá đả kích người khác. Lúc trước mọi người đều biết Tiểu Mỹ vì Linh Binh Sư, nhưng đều là suy đoán. Hiện tại khi thật sự nghe được điều này, con mẹ nhó cảm giác kia thật sự không hay ho gì.

Tiểu Mỹ cũng không khách khí, nuốt Huyền Lăng Đan vào, nhai như ăn kẹo, sau đó nói:

- Thật là đắng, thật là khó ăn!

Nói xong chân mày khẽ nhíu lại, khoanh chân ngồi xuống. Rất nhanh, thân thể nàng đã đổ mồ hôi, sắc mặt bắt đầu nhăn nhó đau khổ, thân thể hơi run rẩy. Dạ Tình thấy vậy lại hoảng sợ, vọt tới nói:

- Ngươi cho Tiểu Mỹ ăn cái gì vậy? Không có sao chứ?

- Yên tâm, ta cũng đã ăn. Nếu không nàng nghĩ ta dựa vào cái gì tiến bộ nhanh như vậy?

- Ừ? Tiểu Mỹ, không có sao chứ?

Ngay khi Vu Nhai vừa dứt lời, Tiểu Mỹ đột nhiên ngừng run rẩy, mở mắt. Nàng nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cuối cùng nhìn tới trên người Vu Nhai:

- Coi như ngươi không gạt người. Dạ Tình tỷ, ta không sao. Ta đã là Linh Binh Sư tam đoạn.

Nếu như nói lúc trước Vu Nhai còn không nghĩ tới chuyện đập đầu chết, hiện tại hắn thật sự có ý nghĩ này.

Trước đây ta chịu đựng bao nhiêu khổ cực mới đột phá. Tại sao người ta chỉ trong một cái nháy mắt đã tiêu hóa hết dược lực. Huyền Binh Điển là bug cái gì. Rõ ràng vị trước mắt này mới là bug.

- Xem ra ngươi cũng không phải là kẻ keo kiệt!

Dạ Tình thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vu Nhai nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.