Chỉ có điều hiện tại chuyện đã ầm ĩ lên như thế, bọn họ hoàn toàn tin tưởng, nhất định chính là do tiểu tử này làm.
- Chúng ta chẳng lẽ phải gánh chịu nỗi oan ức này trên lưng sao? Không có cách nào sao?
- Chỉ có thể cố gắng tạo ra nhiều lời đồn một chút. Chỉ có điều chắc hẳn không ai tin tưởng vào điều này. Lực lượng chênh lệch quá lớn. Tin tốt duy nhất chính là tạm thời phía quan lại Bắc Đấu còn chưa công khai tin tức hắn nhận được truyền thừa Thất Tinh Thần Kích. Nhưng có vài người cũng đã biết.
Diêm lão cười khổ nói. Hắn buồn bực vì gặp trở ngại. Hiện tại hắn đã hiểu rõ sự thù hận của công chúa Nguyệt Lâm Sa đối với tiểu binh này.
- Chênh lệch, chênh lệch như thế, tại sao hắn không bị chúng ta giết chết?
Sắc mặt Nguyệt Lâm Sa biến đổi liên tục, nghiến răng nghiến lợi, phát tiết quát lớn:
- Họ Vu kia, ngươi đừng rơi vào trong tay cô nãi nãi, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Nguyệt Lâm Sa buồn bực đi ra ngoài giải sầu. Diêm lão đi theo bảo vệ nàng. Bên trong gian phòng chỉ còn lại có pháp sư tiểu bạch kiểm cùng một lão già khác. Tiểu bạch kiểm nói:
- Tiểu binh này thật sự thần thông quảng đại như thế sao?
- Thiếu gia Tạp Đức, ta cũng không ngờ được.
- Hắn thật sự nhận được Thất Tinh Thần Kích sao?
Tiểu bạch kiểm lại hỏi.
- Có thể xác định chín phần. Chỉ có điều không biết tiểu tử này giấu ở chỗ nào. Cao tầng của Bắc Đấu Thành khẳng định cũng nghi ngờ. Bọn họ khẳng định cũng tiến hành mọi cách để tìm kiếm, chỉ có điều không có tin tức gì.
Lão già gật đầu một cái nói.
- Đã như vậy, hãy phái vài người tìm cách khiến hắn mở miệng ra. Tốt nhất là có thể tìm được Thất Tinh Thần Kích. Nếu không tìm được cũng không sao. Huyền Binh đối với ma pháp sư chúng ta giống như phế vật. Không thể tìm được vậy trực tiếp giết chết hắn đi.
Sắc mặt tiểu bạch kiểm thâm trầm nói.
- Vâng, thiếu gia Tạp Đức. Chỉ có điều gần đây Bắc Đấu Thành nhất định sẽ canh phòng nghiêm ngặt...
- Không sao. Hắn chỉ là một tên tiểu binh mà thôi. Có cho hắn nhiều thời gian hơn nữa, hắn cũng không thể trở mình gây sóng gió gì được. Nếu không được, trước hết cứ tạm thời chờ một chút. Không ngờ hắn có thể khiến Sa Sa nhớ thương như vậy. Chỉ bằng vào điểm ấy, hắn đã đáng chết nghìn lần vạn lần rồi.
Lúc này, pháp sư tiểu bạch kiểm lộ vẻ vô cùng dữ tợn. Nhưng hắn lại nở nụ cười:
- Lần này ngươi làm không tồi. Tiếp tục đi theo bên cạnh Sa Sa. Có tin tức gì, lập tức báo cho ta biết.
- Vâng!
Lão già cười hắc hắc nói, sau đó xoay người đi ra cửa.
...
- Dũng sĩ Vu Nhai, thật sự không nói sao?
Hồng Đại Bảo đã ở trước mặt đại tiểu thư vỗ ngực bảo đảm có thể làm được. Hiện tại tiểu thư ở ngay sau tấm bình phong, hắn không xuống đài được. Lúc trước tiểu thư muốn đích thân tìm hắn nói chuyện. Chỉ có điều chiếc mặt nạ của đại tiểu thư thật sự có chút dọa người, thân phận cũng hơi cao. Hơn nữa mình phải biểu hiện một chút, không cho tiểu thư ra mặt.
- Rất xin lỗi, chúng ta còn có việc. Cứ tạm thời như vậy, tái kiến!
- Dũng sĩ Vu Nhai, chờ một chút. Nếu không hài lòng về điều kiện, chúng ta có thể bàn lại. Vu Nhai...
- Dũng sĩ Vu Nhai. Mong hãy cho chúng ta một phần kích kỹ Thất Tinh Thần Kích. Chúng ta chỉ cần một phần nhỏ mà thôi. Đương nhiên, chúng ta vẫn chiếm tiện nghi, sẽ bồi thường nhiều hơn, sẽ cho dũng sĩ tư cách là hội viên ngũ cấp. Dũng sĩ thấy thế nào? Nếu như có điều kiện gì, dũng sĩ có thể nói ra!
Ngay thời điểm Vu Nhai và Lữ Nham chuẩn bị rời đi, phía sau tấm bình phong truyền đến một giọng nói giống như u linh.
Vu Nhai và Lữ Nham có chút sững sờ. Chợt trong mắt Lữ Nham bạo phát ra tinh quang, bắn về phía sau tấm bình phong. Trong nháy mắt, hắn lại nhìn về phía Hồng Đại Bảo đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Hồng hội trưởng, ngươi làm vậy là có ý gì?
Tiểu thư à, Đại tiểu thư của ta, tiểu thư có thể đừng dằn vặt ta như vậy được không? Trong lúc đàm phán, giấu người ở phía sau, đây chính là chuyện tối kỵ!
- Không trách được hắn. Ban đầu là ta muốn nói chuyện với các ngươi. Ta là một thành viên trong tổ chức của nghiệp đoàn võ học. Bởi vì bộ dạng của ta quá xấu, Hồng hội trưởng rất sợ ta hù dọa các ngươi, mới không cho ta đứng ra. Rất xin lỗi.
Giọng nói giống như u linh lại vang lên.
- Ngươi trong tổ chức?
Vu Nhai khẽ nhíu mày. Nghiệp đoàn võ học khẳng định trải rộng khắp Thần Huyền. Người của tổ chức không phải là trung tâm sao? Chỉ có điều mặc kệ là chuyện gì, người giấu mặt này thật đúng là lợi hại. Cũng không biết là lão vu bà thế nào, thậm chí ngay cả Phong Doanh cũng không phát hiện ra.
- Dũng sĩ Vu Nhai, ngươi có điều kiện gì, cứ việc nói!
- Ta thật sự không điều kiện gì, cáo từ!
Vu Nhai đối với có người đứng ở phía sau tấm bình phong cũng không cảm thấy thoải mái. Tuy nói tính cách hắn tương đối ôn hoà, nhưng không phải không biết tức giận. Loại chuyện này rơi vào trên người ai, người đó cũng sẽ khó chịu.
- Dũng sĩ Vu Nhai, sợ rằng ngươi không biết quyền hạn của hội viên ngũ cấp thế nào. Đó là người có thể đọc tất cả chiến kỹ dưới Hoàng Binh Sư trong nghiệp đoàn võ học. Khi đến nghiệp đoàn võ học trong các thành đều được tiếp đón. Hơn nữa phương pháp tu luyện cục gạch mà chúng ta cung cấp cũng tuyệt đối là tốt nhất trên đời. So với phương pháp ngươi hiện tại đang tu luyện khẳng định mạnh hơn rất nhiều. Về điểm này ta có thể bảo đảm.
Giọng nói u linh từ phía sau truyền ra.
Hồng Đại Bảo thật sự muốn khóc. Người ta vốn không cảm mạo. Giọng điệu của tiểu thư như vậy không phải muốn đuổi người sao? Nghiệp đoàn võ học chúng ta còn chưa tới mức có thể cao cao tại thượng như vậy. Nếu như nghiệp đoàn thợ rèn nói với loại giọng nói này, may ra còn được.
Quả nhiên, sau Lữ Nham, sắc mặt Vu Nhai cũng trở nên khó coi.
Hội viên ngũ cấp, quả thực rất trâu bò. Chỉ có điều ta lại không có hứng thú gì. Giọng điệu của nữ nhân này cho ta cảm giác giống như vu bà. Ngẫm lại chuyện bị một người giọng điệu như Vu bà, u ám nhìn trộm nửa ngày, Vu Nhai khiếp sợ tới cực độ, nói:
- Vị đại nhân nghiệp đoàn võ học này, ta cho rằng phương pháp tu luyện của ta mới là tốt nhất. Hơn nữa ta không thích có người giả thần giả quỷ, cáo từ!
- Chờ một chút. Vị đại nhân này của chúng ta không có ý xấu. Thật vậy. Lão Hồng ta có thể bảo đảm. Nếu có điểm nào đắc tội, ta lập tức nhận lỗi. Mong dũng sĩ Vu Nhai thứ lỗi cho. Cái gọi là kinh doanh thì phải không nghi ngờ. Dũng sĩ Vu Nhai nên đăng kí làm hội viên của chúng ta, không thu bất kỳ phí tổn nào. Chỉ cần tùy ý thể hiện một vài vũ kỹ bình thường là được. Vũ kỹ của quân đội cũng được!
- Vũ kỹ?
Vu Nhai khẽ nhíu mày. Hắn thật sự không có vũ kỹ gì cả. Quân đội sao? Kiếp trước thật ra hắn có. Nhưng kiếp này hắn chẳng qua chỉ là tiểu binh, căn bản sẽ không học qua. Phong Doanh khẳng định cũng không thể lấy ra. Vậy chỉ có thể lấy vũ kỹ của kiếp trước.