Hắn ném nghị định bổ nhiệm và lá thư vào trong ngăn kéo, tiếp đó ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Vu Nhai thức dậy rất đúng giờ, sau đó chạy tới sân rộng trong thôn.
Khi mọi người tập hợp xong, buổi huấn luyện bắt đầu. Việc huấn luyện do
Thủy Tinh dẫn dắt và lập ra kế hoạch. Lúc đầu vận động rèn luyện sức lực chứ không phải là luyện quyền kỹ.
Đương nhiên, xét về tương đối mà nói, nếu như đặt ở trong quân đội kiếp trước, bộ quyền kỹ này có thể khiến người ta mệt chết.
- Vu Nhai, thế nào, học được bao nhiêu?
Thủy Tinh trước hết để cho Vu Nhai đứng ở bên cạnh xem một lần, đồng
thời cho một bộ quyền pháp ghi lại các động tác võ thuật, để hắn tổng
hợp lại học tập. Thật ra nàng có ý gây khó dễ cho hắn. Dù sao sách vốn
có sẵn, ngày hôm qua nàng có thể đưa cho hắn. Nhưng nàng lại chờ tới
ngày hôm nay mới đưa khiến hắn tạm thời nước tới chân mới nhảy, sao có
thể dễ dàng như vậy?
Tiện thể nói một chút, ngoại trừ Răng Lớn to con ra, không ai gọi hắn là Thần binh. Thật sự rất buồn nôn.
- Gần hết.
Vu Nhai gật đầu. Hắn cũng không biết có phải bởi vì nhận được Huyền Binh Điển, hắn đối với việc lĩnh ngộ chiến kỹ rất nhanh. Hoặc bởi vì bản
thân hắn đã lĩnh ngộ và làm quen với chiến kỹ cao, nên đối với chiến kỹ
đơn giản tự nhiên là hạ bút thành văn.
Dưới sự giám sát của đám người Thủy Tinh, Vu Nhai đánh lại bộ quyền kỹ này được tám phần mười.
Lúc này, biểu tình của đám người Thủy Tinh đã biến thành kinh ngạc.
Chẳng lẽ tiểu tử này đã từng học qua sao? Không có khả năng. Chỉ có Thủy Tinh biết bộ quyền pháp này là do tiền bối trong nghiệp đoàn võ học
nghiên cứu ra được, tuyệt đối không có xuất hiện ở chỗ khác. Ngoại trừ
đêm qua có người dạy cho hắn, bằng không lẽ nào khả năng lĩnh ngộ của
gia hỏa này lại thật sự mạnh như vậy? Được rồi, sau khi hắn nhận được
truyền thừa của Thất Tinh Thần Kích, lập tức sử dụng, cưỡi Khu Phong
Thứu đại sát tứ phương. Người này không phải là giấu giếm thực lực, thì
chắc hẳn hắn là một thiên tài siêu cấp.
- Tạm được, còn chưa đủ thành thạo. Tiếp tục luyện tập thêm một chút.
Đừng tưởng rằng thực lực đạt được tới Chưởng Binh Sư là không cần luyện
tập. Kỳ binh của chúng ta khác với binh khí của người, căn bản cũng
không thích hợp để chiến đấu. Nắm đấm chính là trợ giúp tốt nhất của
chúng ta.
Thủy Tinh giả vờ trấn định nói. Đột nhiên nàng phát hiện Vu Nhai căn bản không có nghe nàng nói, còn cau mày. Lẽ nào hắn lại nghiêm túc như vậy
được. Nàng hỏi:
- Thế nào?
- Ta không phải là không đủ thành thạo. Ta chỉ cảm thấy quyền pháp này có chút vấn đề.
- Họ Vu kia, ngươi đừng thấy được một tấc lại muốn tiến một thước. Một
tân binh như ngươi có tư cách gì nghi vấn quyền pháp của Thủy Tinh.
Trong nháy mắt, Liệp Thủ nhảy ra ngoài. Cùng lúc đó, hai mươi mấy người Chưởng Binh Giả cũng quần hùng đều xúc động.
Vu Nhai vừa rồi trong lúc hoảng hốt, theo bản năng nói ra khỏi miệng. Hắn bị tình huống đột ngột phát sinh làm hoảng sợ.
Con bà nó, mình đây không phải là không có việc gì tự đi tìm việc sao?
Cho dù có chút vấn đề nhỏ, mình tự sửa đổi một chút là được, cần gì phải nói ra.
- Ấy, vừa rồi ta nói loạn...
- Vu Nhai, có nghi vấn gì ngươi cứ nói ra. Chúng ta cùng một tổ Kỳ Binh, tất cả mọi người có thể thảo luận một chút. Được rồi, mọi người cũng
đừng quá kích động. Trước hết cứ nghe Vu Nhai nói thế nào đã.
Thủy Tinh đột nhiên bình tĩnh nói. Đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy
ánh mắt của nàng. Trong đó tràn ngập sự bất mãn và sáng tỏ. Gia hỏa
thối, dám nghi ngờ ta. Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định phải giáo
huấn ngươi một trận.
Vu Nhai cũng là cao thủ về nữ nhân, sao có thể không nghe ra được Thủy
Tinh không có thiện ý. Chỉ có điều nhìn đám người xung quanh hùng hổ như vậy, nếu như mình không thể chinh phục bọn họ, vậy chỉ có thể là mình
bị chinh phục. Hơn nữa có thể là phải cúi đầu chịu phục.
Trong lòng hắn thoáng động. Nghiêm Lôi bảo mình tiếp quản tổ Kỳ Binh. Tại sao mình không nhân cơ hội này biểu hiện tốt một chút?
A, không phải mình nói không muốn tiếp quản sao?
Thôi đi, coi như tạo chỗ đứng ở chỗ này, cũng không thể để mọi người thù địch đối với mình. Ở chỗ này có gì thú vị chứ? Nếu như người của kỵ vệ
Bắc Đấu trả thù, làm không tốt, không chừng còn bị những người này bỏ đá xuống giếng nữa. Tới khi đó sẽ chết, không thể chết lại. Mới nghĩ tới
đây, sắc mặt Vu Nhai liền trở nên nghiêm túc nói:
- Ta quả thực cảm thấy bên trong có vấn đề!
- A, vấn đề gì?
Thủy Tinh nói.
- Nhìn này. Khi hai quyền giao nhau, uy lực tuy lớn, nhưng dễ tổn thương tới gân cốt. Huấn luyện bình thường còn không có cảm giác gì. Nhưng khi ở trên chiến trường, dùng kỹ xảo phát lực lại không thể luôn luôn bất
biến. Lúc đó tình hình sẽ biến đổi tới mức khiến ngươi mệt nhọc, thậm
chí đau đớn. Chỉ cần thời điểm hai quyền phát lực không phối hợp với
nhau, có thể gây ra tổn thương, thậm chí để lại tổn thương lâu dài.
Vu Nhai vừa nói vừa vận dụng bộ quyền pháp này. Đồng thời hắn lại lấy phương thức của hắn ra đánh:
- Hẳn là như vậy. Tuy rằng nhìn như uy lực rất yếu, nhưng khả năng biến hóa và mức độ phối hợp lại đáng sợ hơn.
Mọi người im lặng nhìn.
Khi Vu Nhai thực hiện động tác, cục diện trở nên im ắng. Vu Nhai ngẩn
người. Chẳng lẽ mình nói lại gây ra chấn động như thế. Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Trong giây lát chợt có một tiếng cười truyền đến:
- Tiểu tử, một quyền đánh lại vừa nãy của ngươi chính là tối kỵ. Tóm lại ngươi có hiểu cách dùng quyền hay không?
- Thôi đi, mệt cho hắn còn tu luyện đến Chưởng Binh Sư. Ông trời đúng thật là mắt bị mù rồi.
- Đừng để ý tới hắn làm gì. Chúng ta luyện tập thôi. Tên tân binh này tự cho mình là đúng, muốn gây náo động mà thôi.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, xem Vu Nhai như con khỉ làm xiếc. Một quyền
hắn vừa đánh quả thật có vấn đề. Bởi vì trong đó dung hợp cả thái cực
quyền. Trên thế giới này, không có ai biết về thái cực quyền, cũng không có ai có thể hiểu được, tất nhiên xem nó là bi kịch.
- Thần Binh huynh đệ, ngươi quả thực đã phạm vào tối kỵ. Nắm đấm này không thể vung lên như thế. Hẳn là trước nay chưa từng có.
Răng Lớn đã đi tới vỗ nhẹ vào vai Vu Nhai, cười mộc mạc:
- Thủy Tinh là đại gia của võ học, không có sai đâu.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn cũng không biết tại sao mình lại bị khinh bỉ. Dường như ngay cả Phong Doanh cũng khinh bỉ hắn. Nhưng hắn là một người vô cùng tự tin. Cho dù là ở trong quân ngũ kiếp trước, khi hắn làm tình báo viên, quyền pháp của hắn cũng mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ
nào. Đây cũng bởi vì hắn có thái cực quyền. Thái cực của Vu Nhai là do
hắn theo học từ lão gia gia nhà hắn, hơn nữa dường như còn là chính
tông.
Xoay chuyển ánh mắt, Vu Nhai nói:
- Răng Lớn huynh, nếu không chúng ta không cần dùng tới huyền khí, đánh
một trận được không? Chỗ của ta có một bộ quyền pháp ta cho rằng không
tồi, đấu với bộ quyền pháp của đại gia võ học Thủy Tinh. Thế nào, huynh
có dám tới hay không?