- Sức lực của ta rất lớn. Cho dù là Huyền Binh Giả cửu đoạn cũng không nhất định có thể thắng ta.
- Không sao. Chúng ta chỉ đánh vui một chút thôi.
Vu Nhai kiên trì nói.
Tuy rằng sức lực hắn không lớn, nhưng sau khi hắn được Phong Doanh cải
tạo, lại khiến hắn vô cùng tự tin. Hơn nữa, cũng không phải cứ sức lực
lớn là có thể thắng được. Huống hồ, người xung quanh còn có rất nhiều
nhược điểm.
- Vậy được rồi. Chúng ta đi ra bên kia đánh một trận. Chỉ có điều đến lúc đó ngươi bị thương cũng không thể oán trách ta.
- Yên tâm đi. Đến lúc đó ta sẽ tự bỏ tiền thuốc men cho mình là được.
Nói xong, hai người liền đi về một một bãi đất trống cách đó không xa.
Mọi người không nghe được cuộc đối thoại giữa Vu Nhai và Răng Lớn, nên
có chút ngạc nhiên khi thấy bọn họ đột nhiên rời đi như thế. Ánh mắt tất cả đều di chuyển theo bọn họ, cho tới khi thấy bọn họ dừng lại ở nơi đã định, tạo ra tư thế chiến đấu.
Thật không ngờ, bọn họ chuẩn bị đánh nhau bằng tay không. Liệu tiểu tử
này có phải đầu bị lừa đá rồi hay không? Đánh nhau với Răng Lớn sao?
- Răng Lớn huynh, tới đi!
Vu Nhai hoàn toàn không để ý tới ánh mắt mọi người nhìn mình như nhìn
một kẻ ngu si. Sau khi chuẩn bị tư thế xong, hắn tức ra quyền. Quyền thế chưa từng có từ trước đến nay. Trên nắm tay hắn dường như mang theo sát khí sắc bén.
Thủy Tinh ban đầu cũng không mấy chú ý. Trong lòng chỉ cảm thấy bất ngờ
khi tiểu tử này lại chọn đấu quyền với Răng Lớn. Hắn làm vậy quả thực
chính là muốn chết. Nhưng sau khi nhìn thấy Vu Nhai ra tay, sắc mặt của
nàng lập tức biến đổi.
Từ nhỏ, nàng đã ở trong nghiệp đoàn võ học, lại là thiên tài trong võ
học. Ngoại trừ nhìn không hiểu được thái cực quyền ra, bất kỳ quyền pháp nào khác đều có thể phân ra cao thấp. Loại quyền pháp này hình như rất
không bình thường.
Ánh mắt Huyết Lệnh chớp động vài cái, trong mắt cũng bạo phát tinh mang, lại xem trọng đối với Vu Nhai thêm vài phần.
Liệp Thủ khẽ nhíu mày. Hắn cảm giác được Vu Nhai ra quyền hình như không đơn giản như vậy, nhưng lại nhìn không ra rốt cuộc có chỗ nào không đơn giản. Trong lòng hắn vẫn mang theo chút xem thường, hi vọng Vu Nhai bị
Răng Lớn dần ra bã.
Tiễn Linh không hiểu về quyền, hai tay khoanh trước ngực. Ngực nàng vốn
đã lớn, hiện tại lại càng lớn hơn, trong lúc không để ý vẫn đứng đó xem
trò vui.
Những người khác lại cười như không cười, đang mong đợi tình cảnh Vu
Nhai bị Răng Lớn đánh bay. Có người còn thảo luận hắn sẽ bị đánh bay đi
bao nhiêu thước. Chỉ có điều trong chớp mắt khi hai người vừa giao đấu,
sắc mặt bọn họ chợt cứng đờ.
Không thể như vậy được...
Quân thể quyền, kiếp trước bình thường là do cao thủ võ học kết với với
khoa học kỹ thuật tổng hợp lại thành quyền pháp, là quyền pháp giết địch ở trên chiến trường. Vu Nhai chỉ là binh sĩ bình thường vốn không có tư cách học bộ quyền pháp này. Nhưng lần đó, sau khi chiến hữu vì hắn hi
sinh, quân đội thấy hắn suy sụp, không có chí tiến thủ, trước sau vẫn tự trách mình quá yếu nên đã ngoại lệ truyền cho hắn, cổ vũ hắn:
- Đây là quyền pháp mạnh nhất. Sau này ngươi gặp phải loại tình huống
như vậy, tuyệt đối phải bảo vệ chiến hữu của mình. Hiện tại đừng suy
nghĩ quá nhiều, luyện tập đi, nếu như ngươi không muốn lại nhìn thấy
chiến hữu của ngươi ngã xuống.
Trong thời gian đó, Vu Nhai điên cuồng luyện tập bộ quyền pháp này. Sau
đó tâm tình hắn trở nên bình tĩnh, nhưng không có tâm tư muốn đi giết
địch. Bởi vậy hắn chuyển sang làm tình báo viên. Nhưng võ học cho dù
không luyện tập cũng không thể quên được. Sau khi đi tới thế giới này,
hắn lại bắt đầu luyện tập lại.
- Giết...
Vu Nhai giống như một con báo săn sổng chuồng, một quyền tiếp một quyền, đồng thời phối hợp với đá chân, khiến Răng Lớn không còn chút sức lực
nào để đánh trả. Ngay cả có lực lượng trăm nghìn cân cũng không thể nào
thi triển ra được, trừ khi hắn dùng huyền khí đẩy lùi Vu Nhai.
Răng Lớn là người thành thật. Trước đó đã nói rõ không dùng huyền khí,
nên hiện tại hắn sẽ không sử dụng tới. Cho nên kẻ đáng thương này chỉ có thể chịu bị đánh.
Ầm...
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên liên tục đá ra mấy cú. Răng Lớn che chở
thân trên, vội vàng xoay quanh. Chân đột nhiên mất thăng bằng, ngã ngồi
xuống. Cái mông cực lớn đập xuống đất, khiến bụi bay đầy.
Vu Nhai lập tức dừng động tác. Sau khi thở hổn hển một chút, hắn lại đưa tay ra kéo Răng Lớn lên hỏi:
- Không sao chứ?
- Hắc hắc, không có việc gì. Thần Binh huynh đệ, ngươi thật lợi hại. Đây là quyền pháp gì vậy? Ngươi có thể dạy cho ta được không?
Răng Lớn sờ gáy, đặc biệt khiêm tốn thỉnh giáo. Vu Nhai tất nhiên sẽ
không cảm thấy có vấn đề gì, bảo hắn buổi tối đến vườn trái cây.
- Họ Vu kia, ta phải khiêu chiến với ngươi.
Thấy Vu Nhai lợi hại như vậy, Liệp Thủ ngồi không yên, nhảy ra nói.
- Không rảnh. Ta quá mệt mỏi rồi. Vừa rồi đã tiêu hao sức lực cực lớn.
Vu Nhai trực tiếp từ chối nói.
- Ngươi sợ.
- Ngươi bao giờ cũng tự cho mình là đúng. Ta sợ sao? Buồn cười, tại sao
ta phải sợ? Ở trong mắt ta, ngươi không có tư cách khiêu chiến với ta.
Tượng đất cũng có ba phần khí, người này từ khi mình tới tổ Kỳ Binh vẫn
không ngừng dây dưa, không ngừng muốn giết chết mình, muốn khiêu chiến
với mình, giống như mình giết cả nhà của hắn vậy. Mình không chấp nhặt
với hắn, hắn lại càng tự cho mình là đúng.
- Ngươi nói cái gì? Một mình ngươi...
- Như ngươi mong muốn!
Vu Nhai lười nghe hắn kêu gào thêm nữa. Người như vậy nếu không đánh hắn một trận, đánh đến mức hắn sợ, hắn sẽ cho mình là bùn nhão dễ nặn.
Vu Nhai trực tiếp ra quyền. Lần này hắn dùng tới huyền khí. Người bình
thường chỉ sử dụng Huyền Binh bản mạng khi có khả năng hoàn toàn phát
huy lực lượng huyền khí. Hắn lại không chịu sự trói buộc này.
Huyền khí Chưởng Binh Sư ngũ đoạn hoàn toàn bạo phát. Cùng là quân thể
quyền kiếp trước, tuy nhiên quân thể quyền lần này có chút khác biệt,
càng hung mãnh tàn độc hơn, càng hung hiểm hơn, giết...
Liệp Thủ nào ngờ được Vu Nhai sẽ ra tay trong nháy mắt như vậy. dưới
tình huống không kịp phản ứng, hắn bị Vu Nhai chiếm thượng phong. Hắn
giống như Răng Lớn, một khi bị Vu Nhai chiếm thế chủ động, dù sống hay
chết cũng không nằm trong sự khống chế của hắn.
Nắm đấm của hắn đập xuống giống như mưa rơi điên cuồng. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó, đều trợn mắt há hốc mồm.
- Dừng tay...
Thủy Tinh hét lên một tiếng. Phản ứng của nàng tương đối nhanh. Đáng tiếc Vu Nhai lại không để ý tới nàng, tiếp tục đánh xuống.
Mẹ nó, người như vậy không thể đánh chết, nhưng phải đánh đến khi hắn
sợ, đánh tới mức sau này hắn không dám đến gây chuyện với mình. Tổ Kỳ
Binh hài hòa, các ngươi hài hòa phải được thành lập ở trên cơ sở ta bị
không ngừng quấy rầy. Nếu không có ý tứ, lão tử mặc kệ!
- Vu Nhai, mau dừng tay!
Huyết Lệnh cũng kêu lên. Huy chương huyết sắc của hắn cũng lao ra, rơi thẳng tới phía sau Vu Nhai.
Vu Nhai cũng không nhìn, sử dụng Phong Tung Bộ, cả người bay lên trời,
tránh thoát khỏi Huyền Binh kỳ quái này, đúng lúc lại đè lên người Liệp
Thủ.