Không biết từ lúc nào, trên tay thiếu nữ đang che chở cho tên bại hoại kia đã xuất hiện một thanh tiểu kiếm. Tiếng kim lại va chạm đột ngột vang lên lúc nãy chính là do nàng dùng thanh kiếm nhỏ này đỡ lấy thanh loan đao của Cổ Phong. Không ngờ thiếu nữ nhìn dường như là tân sinh này lại chặn đao của Cổ Phong!
- Tiểu tiện nhân, tránh ra cho ta!
- Từ lúc nào học viện Bắc Đấu có thể tùy tiện mắng chửi người, tùy tiện giết người như vậy?
Vu Tiểu Dạ giơ kiếm nói.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Quả thực, Cổ Phong quá kích động, lại mắng tiểu cô nương người ta. Chỉ có điều ngẫm lại nguyên nhân chuyện ngày hôm qua thật ra cũng có thể bỏ qua. Đồng thời, ánh mắt vô số người rơi vào trên người Vu Nhai. Gia hỏa này thật sự là tên bại hoại kia sao? Chẳng lẽ hắn ăn gan hùm mật gấu, cho nên lúc này mới dám xuất hiện ở học viện Bắc Đấu?
- Hừ, tên lính này lợi dụng quyền lực trong tay, trước mặt mọi người đùa giỡn nữ hài đáng thương kia, người người đều muốn giết. Ngươi che chở hắn, tất nhiên phải mắng. Không giết ngươi đã là không tệ rồi!
Cổ Phong cũng bị người xung quanh khuyên bảo có phần lạnh lùng bình tĩnh trở lại. Nhưng khi nhớ tới vết thương trên đầu, nghĩ đến cảnh tượng mất mặt ngày hôm qua, hắn không kìm chế được lửa giận thiêu đốt, nửa điểm cũng không nhường, nói.
- Nữ hài đáng thương sao? Xin hỏi nữ hài kia đang ở đâu? Bảo nàng đi ra đi. Nếu biểu ca ta đứng ở chỗ này chứng minh hắn vô tội. Nếu không ngày hôm qua bị người của kỵ vệ Bắc Đấu mang đi, hiện tại hẳn phải ở trong ngục chứ?
Vu Tiểu Dạ nỗ lực giải thích.
Mọi người thoáng sững sờ. Có người gật đầu.
Đúng vậy, nếu như thật sự lợi dụng quyền lực trong tay đùa giỡn nữ hài, hắn làm sao có thể ở chỗ này được?
- Nói như vậy, đùa giỡn nữ hài còn có thể lý luận sao? Giữa quan với quan, ai biết bên trong có hoạt động gì?
- Đội kỵ vệ Bắc Đấu không phải được mọi người tín nhiệm nhất sao? Bọn họ là người chính nghĩa. Nếu như biểu ca ta thật sự làm chuyện như vậy, bọn họ sao có thể thả hắn ra được. Còn có nữ hài kia, hiện tại sợ rằng không có người nào có thể tìm được nữ hài kia. Ngươi tốt nhất là nghĩ biện pháp tìm ra nàng ta. Nếu không, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, ngươi có mười cái mạng cũng không bù nổi.
Vu Tiểu Dạ càng nói càng dũng cảm.
- Bắc Đấu Thành lớn như vậy, ta đi đâu tìm đây?
Mọi người khẽ nhíu mày. Học viện Bắc Đấu có đủ thiên tài. Loại như Cổ Phong dù sao cũng chỉ là số ít. Bọn họ vẫn nghe ra được vài điều. Đương nhiên, đó chỉ là lời nói của một phía mà thôi. Không có khả năng có người đi ra giúp Vu Tiểu Dạ. Hiện tại tất cả mọi người đều có thái độ đứng ngoài xem trò vui mà thôi.
- Ta cũng lười nói nhiều với nàng. Tránh ra.
Cổ Phong đã sớm không còn vì nữ hài kia nữa. Điều hắn muốn chính là lấy lại mặt mũi ngày hôm qua.
- Nếu như ta không tránh thì sao?
- Vậy ngay cả nàng ta cũng đánh. Đừng tưởng rằng nàng là nữ nhân ta sẽ không dám động thủ!
- Đùa giỡn nữ hài không được, nhưng khi dễ nữ hài thì được sao? Ngươi thật đúng là một vị học trưởng tốt.
Vu Tiểu Dạ không nhường, nói. Trong lòng nàng vẫn lo lắng không biết có phải biểu ca đã hồi phục lại nhớ hay không. Nếu đúng, vậy có lẽ không xong rồi.
- Vậy… vậy...
- Ta có một đề nghị. Dựa theo quy định của học viện Bắc Đấu, ai không phục, người đó quyết đấu. Thế nào tiểu muội muội? Để biểu ca muội và Cổ Phong niên đệ tiến hành quyết đấu, tiểu muội muội thấy sao?
Tả Nhân Nhân liếc mắt nhìn Vu Tiểu Dạ miệng lưỡi bén nhọn, đột nhiên chen vào nói.
- Được, tiểu binh, ta hiện tại chính thức đưa ra lời mời quyết đấu với ngươi!
Cổ Phong nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời. Quyết đấu đúng là điều hắn muốn. Hắn phải chứng minh mình không bị gia hỏa cầm Huyền Binh cổ quái này đánh bại, phải cứu vãn lại mặt mũi ngày hôm qua.
- Nàng...
Vu Tiểu Dạ hung hăng trừng mắt với Tả Nhân Nhân:
- Tình trạng của biểu ca ta hiện tại không tốt. Để ta...
- Ta đáp ứng quyết đấu với ngươi!
Vu Tiểu Dạ đang muốn nói mình sẽ thay Vu Nhai quyết đấu, đột nhiên lại nghe từ phía sau truyền đến giọng nói của biểu ca.
Nàng quay đầu lại nhìn. Không biết biểu ca đã tỉnh táo lại từ lúc nào, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt. A, vẻ thản nhiên này dường như đang cố gắng che kỳ điều gì. Rõ ràng hắn có kích động như muốn ngửa mặt lên trời cười dài.
- Biểu ca...
- Được, giỏi lắm. Dựa vào dũng khí của ngươi, lát nữa ta sẽ nương tay một chút. Đi, lên chiến đài Bắc Đấu!
- Không cần, ở đây là được rồi!
- Vị tiên sinh này, ở đây không phải...
- Mượn kiếm dùng một lát!
Vu Nhai không đợi Tả Nhân Nhân nói xong, rất nhanh liền đoạt lấy thanh kiếm đeo bên hông một vị học sinh đứng gần đó. Đó là loại kiếm dùng để trang trí. Hắn đưa kiếm chỉ về phía Cổ Phong. Kiếm thế lên, gió dường như xoay chuyển ở xung quanh Vu Nhai. Trên thanh kiếm kia phát ra từng đợt huyền khí, khe khẽ ngân dài từng tiếng.
- Như ngươi mong muốn!
Cổ Phong tức giận vô cùng. Không ngờ tên tiểu binh này trực tiếp cầm thanh kiếm dùng để trang trí kia đối địch với thanh Huyền Binh tam giai của mình. Hắn làm vậy quả thực chính là muốn chết.
Keng
Một tiếng động vang lên. Hai người đồng thời lui về phía sau. Mọi người xung quanh lại nhường ra một khoảng trống:
- Tiểu binh thối tha kia. Ngươi nhanh lấy cục gạch Huyền Binh của ngươi ra. Loại binh khí tồi tệ như vậy cũng dám đấu với Huyền Binh tam giai của ta sao? Nát cho ta!
Coong...
Đáp lại hắn chính là tiếng thanh kiếm trang trí kia ngân vang. Vu Nhai không nói gì, dường như còn từ từ nhắm hai mắt lại. Trong chớp mắt, hắn lại mở mắt ra. Huyễn ảnh đủ bay.
Ngay lập tức Vu Nhai đã đi tới gần Cổ Phong, khẽ nâng kiếm đâm ra một cái. Đúng vậy, động tác đâm này dường như rất nhẹ nhàng, nhưng trong lúc va chạm lại có tiếng kim loại vang lên. Một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cái gọi là Huyền Binh chất lượng tam giai bị đánh văng ra ngoài. Cổ Phong bị chấn động lui lại mấy bước. Không chờ hắn kịp phản ứng, thanh kiếm kia lại đâm tới gần. Lần này là tay của Cổ Phong. Huyền Binh rơi xuống đất, nhưng Huyền Binh nhập thể có mối quan hệ liền mạch với thân thể, trong nháy mắt lại bay lên, muốn ngăn cản nhát kiếm thứ tư của Vu Nhai. Đáng tiếc lúc này đã quá muộn. Loan đao chỉ có thể ở bên cạnh Cổ Phong kêu lên từng tiếng coong coong.
Kiếm đã chỉ về phía mi tâm của Cổ Phong. Chỉ cần Vu Nhan khẽ đâm tới một chút nữa, Cổ Phong sẽ đi đời nhà ma.
- Đối với ngươi, cần gì phải dùng tới thần binh của ta. Binh khí bình thường là đủ rồi. Ba kiếm là đủ rồi!
Vu Nhai lạnh lùng nói, sau đó nhẹ nhàng thu hồi kiếm, xoay người lại đi tới trước mặt vị nhân huynh hắn đã mượn kiếm, đưa kiếm cho hắn. Nhân huynh chất phác kia tiếp nhận. Nhưng trong nháy mắt khi hắn tiếp nhận thanh kiếm kia, một trận gió thổi qua. Thanh kiếm trang trí kia lập tức biến thành bụi, ở trên tay vị nhân huynh kia bị gió thổi đi.