Triệu Hoán Tử Thần Ở Mạt Thế

Chương 17: Nam động kinh nữ thần kinh



"Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"Tiêu Phong đi tới liền nhìn qua Lục Thanh Dao đang khóc trên đất và Nguyệt An Tuyết đang mặt lạnh đứng đối diện.

Vừa rồi trong siêu thị,hắn nghe được tiếng nổ rất lớn phát ra,một phần vì tò mò muốn xem có chuyện gì xảy ra,một phần còn lại là vì hắn muốn đánh cược xem có gặp lại nữ nhân cho hắn thấy hứng thú kia hay không,vừa đến đầu đường,khi nhìn thấy bóng dáng kia hắn liền biết mình đánh cược thắng.

Nguyệt An Tuyết nhìn Tiêu Phong đi tới,trên mặt dù vẫn là lạnh băng nhưng cô lại nhìn thấy được ánh mắt hứng thú của hắn khi nhìn cô,điều này càng khiến Nguyệt An Tuyết vừa khó chịu vừa khó hiểu,tên nam chủ này bị động kinh gì rồi đúng không?Vì cái quần gì không phải nhìn nữ chủ hứng thú mà nhìn cô hứng thú chứ,cô không chút hứng thú nào với bọn nam chủ đâu a~.

Vừa định xoay người mở cửa xe,Nguyệt An Tuyết liền bị cảm giác được ai đó nắm lấy cái áo khoác dài trên người mà kéo lại,vừa quay đầu thiếu chút nữa cô không kìm được mà cho nữ chủ thêm một đạp vào mặt,mẹ nó có để yên hay không hả,bà thật sự rất mệt đó có được không,nam chủ của ngươi ở bên kia thì chạy quá đó mà bồi cảm tình đi,đi nắm áo bà làm cái vẹo gì chứ,đã thế còn dùng khuôn mắt đáng thương như vị vứt bỏ kia là cái chuyện gì xảy ra a a a!!!!

"Tuyết Tuyết,cậu đừng giận mình nữa mà,cậu đừng tin em gái mình nói bậy,mình không có như cậu nghĩ đâu!"Lục Thanh Dao nghẹn ngào nói,một bên Tiêu Phong nhìn thấy cũng khẽ nhíu mày một chút mà nhìn sang có điểm trách cứ, Nguyệt An Tuyết mặt ngày càng đen như đít nồi.

"Lục Thanh Dao,rốt cuộc là cô bị tang thi nuốt mất não hay là lúc chạy trốn mà làm rớt não trên đường vậy hả,từ nãy tới giờ tôi nói gì chẳng lẽ không lọt vào tai cô một chút nào sao,cô nghĩ những việc cô dùng tiền của bà đây đi ăn chơi thì bà không điều tra ra được sao,mẹ kiếp,bà nhịn nãy giờ đủ rồi đó,khóc khóc cái gì,muốn khóc thì tìm nam nhân mà khóc,bà không phải đồng tính,cút!"Nguyệt An Tuyết cuối cùng lại bạo phát lửa giận mà chửi một tràng rồi trực tiếp một chân đạp Lục Thanh Dao đang kéo áo mình ra,lập tức chấn kinh một đám người đứng xung quanh.

Ngay cả Ichimaru Gin cùng Zaraki Kenpachi cũng phải trố mắt nhìn Nguyệt An Tuyết như nhìn thấy quái vật,quả nhiên lúc bình thường thì cực kì dễ nói chuyện mà lúc điên lên thật là đáng sợ a,bọn hắn vẫn là lần đầu nhìn cô nổi điên như vậy a.

Lục Thanh Dạo bị cú bạo phát này của Nguyệt An Tuyết cũng trực tiếp ngốc đơ cả người mà quên luôn chỗ đau mà Nguyệt An Tuyết đã đạp trúng,dù sao đây cũng là lần đầu tiên ả nhìn thấy một Nguyệt An Tuyết táo bạo đến đáng sợ như vậy,bình thường vì cơ thể hay mắc bệnh nên Nguyệt An Tuyết cũng rất chú ý tâm tình của mình,cố gắng không để mình quá nóng giận việc gì đó mà làm ảnh hưởng tới cơ thể,luôn nhìn cuộc sống rất lạc quan,rất ít để mấy chuyện khó chịu trong lòng mà luôn luôn là mỉm cười đối xử với mọi người rất hoà ái,tu dưỡng thân thể rất tốt.

Lúc này Nguyệt An Tuyết lại nổi trận lôi đình mà chửi tục cũng đủ biết cô giận tới mức nào,dù có là Nguyệt An Thần cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua bà chị nhà mình nổi điên như vậy bao giờ,dù có giận hay khó chịu gì cũng chỉ là khẽ cau mày rồi nói chuyện nhẹ nhàng xa cách mà thôi.

Trong khi mọi người còn bị vẻ điên cuồng của Nguyệt An Tuyết chấn cho ngu người thì Tiêu Phong đã lấy lại tinh thần,đầy kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt vì tức giận mà hai má khẽ hồng lên này.

"Chúng ta lại gặp rồi,thật có duyên."

"Hừ."Nguyệt An Tuyết trả lại chỉ một tiếng hừ lạnh,gặp cái cặp vợ chồng nhà ngươi bà thấy là nghiệt duyên mới đúng đó!

"Kia,cô vừa rồi ở chỗ này sao,có biết tiếng nổ lớn vừa rồi không?"Tiêu Phong cũng không để ý lắm thái độ của Nguyệt An Tuyết mà hỏi tới chuyện chính.

"Là tôi làm ra,có vấn đề gì không?"Nguyệt An Tuyết cũng không định giấu giếm,dù sao còn cái đám cầm súng kia ở đây không biết bao lâu,mà chỗ con đường ở bệnh viện bên kia chỉ cách có khúc cua,cô nói không liên quan tới mình thì ai mà tin được chứ,chi bằng nhận cho xong.

"Cô,cô là dị năng giả hệ gì vậy,có thể gây tiếng nổ lớn đến vậy?"Một tên đi theo Tiêu Phong lập tức trợn mắt nhìn Nguyệt An Tuyết đầy kinh ngạc,ngay cả Tiêu phong cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm Nguyệt An Tuyết.

"Tôi là dị năng giả hay không thì can hệ gì tới các người?"Nguyệt An Tuyệt lạnh nhạt nhìn đám Tiêu Phong, sát khí ngùn ngụt trong ánh mắt tuyệt đối không che giấu chút nào.

Chỉ cần bọn họ tiếp tục ép hỏi,tuyệt đối không nghi ngờ là cô sẽ giết người diệt khẩu ngay lập tức không chút chần chừ,dù sao sự kiên nhẫn đã trực tiếp bị nữ chủ não tàn mài sạch rồi.

Tiêu Phong dĩ nhiên cũng nhìn ra được cái sát khí không chút che giấu kia,cũng lập tức để đám thuộc hạ không hỏi nữa,hắn biết nữ nhân này nói tuyệt đối không phải chỉ là hù doạ không,dù sao hiện tại cũng là mạt thế,không còn là cái thời hoà bình pháp trị kia nữa,bây giờ thứ rẻ mạt nhất chính là mạng người,giết một hai cái thì ai mà biết được.

"Khụ,là thuộc hạ của tôi mạo phạm rồi,bất quá,cô gái kia cũng là người quen của cô đi,dù có khúc mắc gì thì cũng phải để cho cô ấy giải thích một chút,dù sao cũng không nên nghe lời phiến diện từ một phía,huống chi hai người là bạn lâu năm đi."Tiêu Phong nhìn qua Lục Thanh Dao một cái rồi nhìn Nguyệt An Tuyết,hắn lại kiếm chủ đề để nói.

Nguyệt An Tuyết lúc này thật không còn lời gì để nói nữa rồi nữ chủ thì thần kinh còn nam chủ thì lại động kinh luôn hả,thật sự là mở rộng tầm mắt,chả trách hai đứa này gộp thành một cặp đầu tiên,sóng não của nam nữ chủ,một nữ phụ tầm thường như cô không thể bắt sóng cùng tần số.

"Chuyện của bọn tôi,liên quan quái gì đến anh,nếu muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì tuỳ tiện nói huỵt toẹt ra đi,đừng có đứng trước mặt tôi giả nhân giả nghĩa,phiền lắm,thưa Tiêu thiếu gia."Nguyệt An Tuyết đầy trào phúng nhìn Tiêu Phong.

"Nè,cô ăn nói cho cẩn thận vào chứ,ai giả nhân giả nghĩa hả,thiếu gia bọn tôi chỉ là muốn giúp hai người mau hoà hoãn thôi,đừng nghĩ cho chút mặt mũi mà lên mặt."Một tên trong nhóm Tiêu Phong đầy tức giận mà la lên.

Mày Nguyệt An Tuyết lại nhíu lại,đúng là theo nam nữ chủ gì đó đều là một đám não tàn,thật là muốn chém quách hết cho xong.

"Nha,ta nói một tên nam nhân lại đi nhiều chuyện như vậy,sẽ không là đàn bà giả mạo nam nhân đi."Ichimaru Gin lúc này liền tiến lên một bước mà nói,miệng vẫn là nụ cười đầy tính chất hồ ly.

"Ngươi..."Tên vừa rồi lại muốn nói gì liền bị cắt ngang.

"Chuyện giữa hai nữ nhân,một tên nam nhân thì xen vào làm cái gì,đúng là đồ rảnh trứng."Zaraki Kenpachi cũng hừ lạnh mà bỏ ra một câu trúng trọng tâm.

Nguyệt An Tuyết nghe xong mà khoé miệng khẽ giật giật,không ngờ cái tên cuồng chiến này vậy mà cũng học được thuộc tính phun độc,có triển vọng nha.

Mà Tiêu Phong trên mặt đã đen như cái đít nồi vì vừa tức vừa nghẹn,bất quá hắn thật là không thể phản bác được,đúng là chuyện giữa hai nữ nhân thì một nam nhân như hắn xen chân vào làm cái gì.

"Chậc,đủ rồi,muốn ồn ào tới khi nào!"Nguyệt An Tuyết nói rồi nhìn lại Lục Thanh Dao đang còn ngồi trên đất.

"Lục Thanh Dao,giữa tôi với cô hiện tại không có bất kì quan hệ gì nữa cả,lúc trước tôi với cô làm bạn nhiều năm đến như vậy,thử đặt tay lên tim của mình hỏi xem cô có từng xem tôi là bạn mà không phải vì tiền trong tay tôi hay chưa,lúc này lại muốn chạy tới làm hoà với tôi,trở lại làm bạn tôi,cô xứng sao?"

"Số tiền trước kia tôi chu cấp cho cô coi như là tiền tôi mua thời gian cô làm bạn bên cạnh tôi đi,cô không nợ tôi và tôi cũng càng không nợ cô,từ giờ xin làm người lạ đi,đừng có quấn lên tôi nữa,đây là những lời cuối cùng tôi nói với cô,sau này cô vẫn cái kiểu diễn kịch cho người thương như thế này,tôi tuyệt đối không ngại bằm cô ra đút nuôi tang thi đâu."Nguyệt An Tuyết từng câu từng chữ đầy uy lực chấn nhiếp nói ra,lọt vào tai từng người ở chỗ này.

"Còn về phần anh,Tiêu thiếu gia.Hình như giữa chúng ta không quen biết gì đi,làm phiền anh cũng đừng dùng cái ánh mắt ghê tởm kia nhìn tôi,tôi chịu không nổi,sau này làm ơn cách tôi xa một chút,cảm ơn nhiều,tạm biệt và hẹn không gặp lại."Nguyệt An Tuyết quay sang nhìn Tiêu Phong nói xong một tràng rồi lập tức mở cửa xe leo lên ngồi.

Ichimaru Gin cùng Zaraki Kenpachi cũng đi theo lập tức lên xe mà khởi động rồi chạy đi trong sự hoá đá của hai đám người.

Thật đúng là một nữ nhân bưu hãn,đủ dứt khoát,đủ tuyệt tình,cũng đủ khí phách nữ vương đầy chấn nhiếp toàn bộ đám nam nhân toàn trường.

Cách chỗ đó không xa,trong ngôi nhà ba tầng,năm bóng dáng ở ban công từ đầu tới cuối đều nhìn thấy cảnh tượng bên dưới.

"Ực,nữ nhân kia thực là đang kinh ngạc a,lúc đầu còn nghĩ là con mèo nhỏ bị bệnh không ngờ móng vuốt cũng thật sắc bén á!"Một nam nhân anh tuấn chừng 20,mặc áo sơ mi đen lau mồ hôi nói.

"Ân,thật là một con mèo nhỏ đáng yêu đâu."Nam nhân yêu nghiệt ngồi trên ghế duy nhất đầy hứng thú nhìn theo hướng chiếc xe vừa biến mất mà khẽ cười.

"Hít."Bốn người đứng xung quanh vừa nhìn thấy nụ cười kia liền hít một ngụm khí lạnh,mợ nó,thiếu chủ với vẻ ngoài yêu nghiệt cùng biểu tình vạn năm mặt liệt lúc này lại cười,đây chính là sự kiện có một không hai a~.

"Thiếu chủ,vụ nổ vừa rồi có liên quan tới nhóm cô gái kia,có hay không cần điều tra?"Cô gái duy nhất trong nhóm lúc này đã lấy lại trấn định,lập tức nói ra ý kiến của mình.

"Ân,không cần đâu,chúng ta sẽ còn gặp con mèo nhỏ đáng yêu ấy nhanh thôi!"Nam nhân có vẻ ngoài yêu nghiệt được gọi là thiếu chủ khẽ nhắm mắt lại nói.

Cả bốn người dù không hiểu thiếu chủ biến thái nhà bọn hắn nói gì nhưng cũng không hỏi thêm mà im lặng đứng chờ lệnh.

"Nhưng mà,thiếu chủ,người kia thật sự đã xuất hiện sao?"Nam nhân áo đen lúc này nhịn không được mà tò mò hỏi.

"Ngươi bị ngu sao,rõ ràng chí bảo của gia tộc đã báo hiệu,còn giả được hả?"Nam nhân cơ bắp nhất trong nhóm lập tức cho nam nhân áo đen một cái tát vào đầu.

"Ách,kia nhưng hiện tại là mạt thế đó,muốn tìm thật sự như mò kim đáy biển a~.Có khi còn chết hoặc thành tang thi rồi cũng nên."Nam nhân áo đen xoa xoa cái đầu bị đánh mà nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.