Triệu Hoán Tử Thần Ở Mạt Thế

Chương 20: Lại là bọn họ(2)



Truyện đủ 300 vote ta hôm nay đăng 2 c nhé!

--------------------------------------------------------------------

Cô cũng nhận ra được cái cô gái giọng chanh chua này chính là bạn thân ở trường đại học của nữ chủ,Trình Y Y,nữ nhân này lúc trước cũng sẽ đôi khi đi theo nữ chủ nịnh nọt nguyên chủ để kiếm chút đồ gì đó,cũng chẳng phải loại tốt lành gì cho cam,bản tính ganh đua cũng rất mạnh,trong nguyên tác chính là trợ thủ đắc lực của nữ chủ,còn thầm thích một nam phụ của nữ chủ nữa.

"Tuyết Tuyết,cậu ra thì tốt quá,mau mở cửa cho mọi người vào đi!"Trình Y Y lập tức thay đổi thái độ mà vui vẻ hướng Nguyệt An Tuyết nói.

"Nga,nhà tôi cũng không phải trại tị nạn,vì sao phải mở cửa cho các người vào?"Nguyệt An Tuyết đầy trào phúng nói rồi lại nhìn sang nữ chủ Lục Thanh Dao đang núp bên cạnh nam chủ Tiêu Phong gần đó,ân,qua một đêm mà tình cảm kéo gần nhanh thật.

"Tuyết Tuyết,cậu đừng nói như vậy,hiện tại là mạt thế ở ngoài đầy nguy hiểm,cậu mở cửa cho mọi người vào đi."Lục Thanh Dao nhìn thấy Nguyệt An Tuyết nhìn mình thì nhỏ nhẹ có chút giống như đang khuyên bảo một đứa trẻ bướng bỉnh không nghe lời vậy.

"Ha,dựa vào cái gì tôi phải cho một đám người xa lạ đi vào nhà mình?Quanh khu này cũng có rất nhiều nhà,các người sao không đi tìm mà nhất quyết phải vào nhà tôi?"Nguyệt An Tuyết ngừng một chút lại nói tiếp:"Hay bởi vì hàng rào và cổng nhà tôi chắc chắn hơn những nhà khác nên các người mới muốn tiến vào!"

Vì đảm bảo thời gian cô ở lại trong thành phố HC khi mạt thế buông xuông không gặp bất trắc gì nên đã bỏ ra một số tiền cho người gia cố lại tường vây và cổng sắt trở nên kiêng cố hơn rất nhiều.

"Hừ,Nguyệt An Tuyết,mày nghĩ mày là mày dựa vào cái gì hả,bọn tao chính là muốn tiến vào đó rồi sao,mày không để bọn tao vào thì bọn tao phá cửa vào,dựa vào một đứa ốm yếu bệnh tật như mày cùng bà chị bên kia mà muốn ngăn mấy người bọn tao sao."Trình Y Y đầy tức giận mà trực tiếp trở mặt,chỉ thẳng tay vào mặt Nguyệt An Tuyết mà nói.

"Nga~,lộ mặt thật rồi sao,Trình tiểu thư,bất quá tôi dựa vào mình là chủ nhân căn biệt thự này nha!"Nguyệt An Tuyết đầy trào phúng nói.

"Y Y,cậu đừng nói như thế."Lục Thanh Dao đi lên nắm tay Trình Y Y kéo lại sau đó nói:"Tuyết Tuyết,Y Y không có ý gì đâu,cậu đừng hiểu lầm,cậu hãy để mọi người vào nhà đi,ở ngoài này rất nguy hiểm,có chuyện gì vào trong hãy nói đi."

"Lỗ tai các người là mọc dưới mông hả,hay là rớt trên đường lúc chạy trốn rồi?Tôi dựa vào cái gì phải cho các người vào chứ?"Nguyệt An Tuyết ngoáy ngoáy lỗ tai,đầy khinh bỉ nhìn Lục Thanh Dao.

"Cậu..."Lục Thanh Dao nghe xong thì đầy tức giận,sau đó hai mắt lại đỏ lên,nước mắt lại tí tách rớt xuống trên má,dáng vẻ như bị ức hiếp nhìn cực kì đáng thương.

Tiêu Phong từ đầu tới giờ không nói gì,lúc này đi lên,ánh mắt đầy trỉ trích nhìn Nguyệt An Tuyết:"Nguyệt tiểu thư,cô có còn lương tâm hay không vậy,dù bọn họ có làm cô chán ghét thế nào thì lúc này cũng là đang trong hiểm cảnh,phải bỏ hết ân oán mà giúp đỡ lẫn nhau chứ?"

"Nga,lương tâm,đó là cái gì,ăn được sao?"Nguyệt An Tuyết cười khinh bỉ trả lại một câu khiến cho Tiêu Phong á khẩu vì độ vô sỉ của cô.

"Hừ,còn nói với cô ta làm gì,chúng ta lập tức phá cổng."Một giọng nói vang lên rồi sau đó là tiếng động cơ vang lên,một chiếc xe tải lập tức lao về phía cổng chính,một đám người lập tức né sang hai bên,bất quá Nguyệt An Tuyết cùng Unohana Retsu ở phía sau cổng vẫn đứng bất động.

Lục Thanh Dao được Tiêu Phong kéo sang một bên nhìn thấy thì trong mắt tràn đầy oán độc cùng sung sướng khi người gặp hoạ,ả còn cầu mong chiếc xe tải cán chết con tiện nhân Nguyệt An Tuyết đó đi nữa là.

Lúc xe chạy gần tới cổng sắt thì vừa lúc Unohana Retsu tiến lên phía trước vài bước.

"Bakudo số 8:Seki(Đẩy lùi)."

Một quả cầu màu xanh nhỏ hiện lên trước cổng sắt,khi chiếc xe tải tông tới thì lập tức như đụng vào cái lò xo mà bật ngược lại văng ra đằng sau,ầm ầm,đập thủng tường căn biệt ở đối diện,kéo ra một vệt dài,xe cũng biến dạng,dĩ nhiên người ngồi trong xe cũng trực tiếp treo luôn cái mạng của mình do mảnh thuỷ tinh của kính xe lúc vỡ đâm thẳng vào động mạch cổ.

Một đám người trợn mắt há mồm nhìn chiếc xe tải nặng gần 5 tấn bị đánh bật văng ra nằm ngửa ở trong khuôn viên biệt thự đối diện mà không nói nên lời,này này,là có chuyện gì vừa xảy ra,vừa rồi sao lại bị văng ra rồi,thật tà môn.

Nguyệt An Tuyết mắt lạnh nhìn một đám người trước mắt,cô xem không cho bọn họ ăn thiệt thì vẫn không biết là không phải ai cũng có thể chọc nga~.

"Nguyệt An Tuyết,tiện nhân nhà mày,mày đã làm gì thế hả?"Trình Y Y lấy lại tinh thần liền hướng Nguyệt An Tuyết rống lên như một con điên.

"Phải là tôi hỏi các người đang muốn làm gì,muốn cướp nhà sao?Các người nghĩ mình có bản lĩnh đó?"Nguyệt An Tuyết đầy trào phúng nhìn một lượt đám người trước mặt.

"Mày..."Trình Y Y bị ánh mắt lạnh đến thấu xương của Nguyệt An Tuyết nhìn thì lập tức ngậm miệng.

"Nguyệt tiểu thư,cô đừng có gây sự vô cớ,bọn tôi chỉ muốn vào ở vài ngày mà thôi,cô cần gì phải ra tay nặng như vậy."Tiêu Phong nhíu mày,đầy bất mãn nói.

"Nga,tôi gây sự vô cớ hay các người gây sự vô cớ?Tự ý tới gây rối trước cổng nhà tôi,tiếp theo còn lấy xe muốn tông hỏng cửa nhà tôi,xin hỏi Tiêu thiếu gia,mắt anh là mù bẩm sinh sao?"Nguyệt An Tuyết không chút lưu tình mà phun nọc.

"Cô..."Tiêu Phong bị nói đến á khẩu,chưa tìm được từ để nói thì nghe cô nói tiếp.

"Cho các người hai lựa chọn ngay lúc này,một là lập tức cút xéo khỏi mắt tôi,hai là tôi giết hết các người!"Nguyệt An Tuyết lời nói này không khác nào chọc giận hết đám người đứng bên ngoài.

"Nè,mày đừng có ngông cuồng,mày nghĩ mình là thần tiên hả,giết hết bọn tao,dù hai người bọn mày có là dị năng giả thì thế nào,ở đây bọn tao cũng có tới sáu người là dị năng giả,hai chọi sáu mày nghĩ mình thắng được sao,đúng là đồ ngu."Trình Y Y trào phúng nói.

Lục Thanh Dao cùng đám Tiêu Phong nghe cũng hơi nhíu mày,bọn hắn biết chắc chắn không chỉ có hai người,ngày hôm qua hai tên nam nhân đi theo Nguyệt An Tuyết cũng khiến bọn hắn kiêng kị hơn,bất quá từ đầu tới giờ không nhìn thấy người ra tới nên đoán là bọn họ không có ở bên trong,vì thế mà hai người vẫn im lặng đứng nhìn tình hình mà không hề có ý định đi khuyên ngăn.

"Nga,muốn thử không?"Nguyệt An Tuyết híp mắt cười cười,nếu để ý thì trong mắt cô lúc này tràn đầy huyết tinh,mà kiểu cười lại cực kì giống với Ichimaru Gin.

"Nguyệt An Tuyết,cô đừng có mà quá ngông cuồng."Một nam sinh bên cạnh Trình Y Y cũng đi lên mà trách móc.

"Nói bà ngông cuồng hử,bà đúng là đủ tư bản để ngông cuồng đó,các người làm được gì nào,hừ hừ,không phục tới chiến nga~."Nguyệt An Tuyết nói mà vẻ mắt đầy lưu manh nhìn một đám người đầy khinh bỉ.

"Mày..."Trình Y Y tức đến nói không nên lời

"Tuyết Tuyết,cậu đừng như vậy,cậu cùng mọi người xin lỗi đi,chuyện này đâu cần phải động tới vũ khí chứ!"Lục Thanh Dao lại tiến lên nói,bất quá ý tứ trong câu của cô ả thì Nguyệt An Tuyết sao không nghe ra cực kì rõ ràng,bảo cô xin lỗi đã thế còn giả thánh mẫu đi khuyên can để đề cao sự lương thiện của bản thân,thật là viết truyện cười a~.

"Retsu,giao chỗ này lại cho cô,bọn họ không đi thì tuỳ ý giết đi,em đi về phòng đây!"Nguyệt An Tuyết lười nói chuyện với đồ não tàn như nữ chủ,trực tiếp giao phó lại cho Unohana Retsu,bản thân thì  chạy về phòng mà lăn lên giường ôm gối ngủ.

Unohana Retsu nhìn bóng dáng Nguyệt An Tuyết biến mất sau cánh cửa thì quay lại nhìn đám người trước mắt,giọng nói rất dịu dàng,lễ nghĩa:"Như đã nói,phiền mọi người rời đi cho hoặc là chết tại đây!"

"Mẹ kiếp,dám đe doạ tụi tao rời đi,rượu mời không uống thích uống rượu phạt thì đừng trách tao,hoả cầu!"Một nam sinh tóc vuốt keo dựng đứng đầy vẻ lưu manh lập tức rống lên,sau đó một hỏa cầu nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay,hắn lập tức ném hoả cầu về phía Unohana Retsu sau cánh cổng.

Bất quá Unohana Retsu vẫn đứng yên đó,không hề có ý định né tránh khiến mọi người nghĩ bà sợ hãi nên không nhúc nhích được,nhưng chuyện tiếp theo khiến cả đám đều lập tức lạnh sống lưng khi hoả cầu còn cách bà một,hai cm thì bóng người đã biến mất.

"Ara, xem ra các vị là lựa chọn vế đầu đi."Unohana Retsu đứng ở trên nóc xe hummer của nhóm Tiêu Phong mà nhìn xuống khiến đám người sững sờ một lát.

"Chính các người lựa chọn thì đừng trách ta rồi!"Trên mặt bà vẫn còn nở nụ cười bất quá nụ cười này lại chứa đầy âm khí trầm trầm khác với nụ cười hoà ái thường ngày.

Nếu hai người Ichimaru Gin và Zaraki Kenpachi cùng Nguyệt An Tuyết ở đây mà nhìn thấy cái nụ cười này của bà liền biết những kẻ kia sắp không hay ho rồi,đây là dấu hiệu cho thấy Unohana Retsu đang tức giận a~.

Ngay cả kẻ bạo ngược như Zaraki Kenpachi khi đứng trước mặt bà cũng bị lép vế hoàn toàn nữa là đừng nói người khác.

"A,cẩn thận,cô ta là dị năng giả tốc độ đó!"Lúc này đám người kia lập tức lấy lại tinh thần,bắt đầu đề phòng,đám người thủ hạ của Tiêu Phong cũng đầy phòng bị mà nhìn Unohana Retsu.

Unohana Retsu cũng không quan tâm sự để phòng của đám người bên dưới mà đưa một bàn tay ra hướng về phía nhóm nam sinh vừa rồi phóng dị năng với mình.

"Hado số 54:Haien(Phế Viêm)"

Một đạo năng lượng như màu tím tích tụ trong tay Unohana Retsu,sau đó lập tức bị phóng đi,bắn thẳng tới chỗ nam sinh kia,tiếp theo đó "oanh" một tiếng lớn,ba người tính luôn nam sinh kia không kịp chạy trốn mà trực tiếp bị ngọn lửa đốt thành tro tàn,ngay cả xác cũng không còn,trong đó có 3 dị năng giả.

Một chiêu trực tiếp diệt sát 3 dị năng giả trong nháy mắt,vì điều này mà sau lưng đám người Tiêu Phong lập tức chảy mồ hôi lạnh ướt cả áo,này này,nữ nhân này cũng quá hung tàn đi,đó rốt cuộc là dị năng gì vậy,ngọn lửa kia uy lực mạnh hơn rất nhiều cái viên hoả cầu của dị năng hoả bình thường khác,song hệ dị năng giả,bọn hắn vô lực phản kháng.

Lục Thanh Dao cùng Trình Y Y lúc này đã sợ hãi đến sụi lơ ở trên đất,vừa rồi còn ỷ là có nhiều dị năng giả có thể đánh chết tiện nhân Nguyệt An Tuyết kia,ai mà ngờ chỉ với một người đã trực tiếp diệt sát 3 dị năng giả rồi,kia còn đánh đấm gì nữa!

"A,không ngờ lại yếu như vậy sao,chỉ mới một chiêu cũng không đỡ nổi rồi!"Unohana Retsu nhìn cái đống đen thui tro tàn bên kia mà khẽ nhíu mày.

Nếu đổi lại vừa rồi là tử thần thì có lẽ bị thương khá nặng chứ không chết a,quả nhiên nhân loại thật yếu đuối đâu,còn tự xưng là dị năng giả ngay cả một chiêu cũng không né được,bất quá chỉ có như thế mà thôi.

"Vậy tiếp theo là..."Unohana Retsu lại nhìn qua đám người Tiêu Phong đã sợ đến cứng đờ ở bên kia.

"Xin lỗi,là chúng tôi mạo phạm,chúng tôi lập tức rời đi,xin cô thủ hạ lưu tình!"Tiêu Phong cắn răng đi lên mà hướng Unohana Retsu cúi đầu nhận lỗi,hắn biết tất cả bọn hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của người này.

"A,vậy thì đi thôi!"Unohana Retsu nghe vậy cũng không làm khó dễ,bà vốn dĩ cũng không thích chém giết gì,lúc này có thể thả thì thả đi.

"Cảm ơn."Tiêu Phong thấy Unohana Retsu thoải mái thả đi thì lập tức chỉ huy đám người lên xe,lập tức rời đi ngay,dù sao tiếng động bên này thế nào cũng sẽ kéo tới một đám tang thi,lúc đó càng phiền hơn.

Unohana Retsu đứng trước cổng nhìn mấy chiếc xe rời đi khuất dáng thì cúi người nhặt lên ba viên châu dị năng từ đống tro sau đó lại xoay đầu nhìn về một phía chừng vài giây liền quay người đi vào biệt thự,giao ba viên dị năng châu cho Nguyệt An Tuyết,giúp cô đo nhiệt độ rồi rời đi nhìn tình hình của Tống Thanh Vũ như thế nào.

"A,thật một kẻ thú vị đâu.Không ngờ vậy mà lại bị phát hiện ta,quả nhiên những người bên cạnh mèo con thật không tầm thường."Ở trong một góc tối,một người mặc áo đen khẽ cười,hắn xem được từ đầu tới cuối chuyện xảy ra trước cổng biệt thự mà khẽ thì thầm một câu liền biến mất ngay tại chỗ như chưa từng xuất hiện qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.