Triệu Hoán Tử Thần Ở Mạt Thế

Chương 88: Lạc Thanh Thuỷ,điềm báo



Bởi vì sắp thi cuối khoá cho nên ta không có thời gian viết truyện,tạm thời ngừng đăng tất cả các truyện cho đến khi thi xong.

---->Tuần sau gặp lại,bye bye ^~^

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Nguyệt An Tuyết cũng không ở lại nhà ăn lâu,cô để lại các tử thần và chỉ mang theo Aizen Sousuke và Ichimaru Gin cùng đi tới phòng họp nội bộ.

Dĩ nhiên là cái đuôi yêu nghiệt Hoắc Tử Thiên cũng đi theo sau cô,hắn gần như là không muốn rời cô nửa bước,suốt ngày chỉ kè kè đi bên cạnh cô mà tìm cơ hội ăn đậu hủ mà thôi.

Vừa bước vào phòng họp nội bộ,Nguyệt An Tuyết nhìn thấy một cô gái chừng 16,17 tuổi đang đứng thẳng người ở một bên,vẻ mặt lo lắng bất an.

[Ting,nhiệm vụ chính:Tìm ra lời giải đáp tương lai.Thưởng 10.000 điểm tích luỹ,1 thẻ triệu hồi.]

Nguyệt An Tuyết khẽ nhíu mày quan sát cô gái kia rồi tiến vào phòng ngồi ở cái ghế bên cạnh Nguyệt An Thần,ba người phía sau cũng theo đi vào và đóng chặt cửa lại.

Trong phòng lúc này chỉ có vài người là hai chị em Nguyệt An Tuyết,Tư Hàn,Mộc Cảnh,Hoắc Tử Thiên cùng Aizen Sousuke,Ichimaru Gin và cuối cùng là cô gái nhỏ đang đứng giữa phòng kia.

"Có chuyện gì ở đây vậy?"Sau khi ổn định chỗ ngồi,cô lên tiếng.Dù không hiểu ý nhiệm vụ là gì,bất quá cô đoán chắc là có liên quan tới cô gái nhỏ trước mặt đi.

"Chị An Tuyết,xin chị hãy tin em đi,điều em nói là sự thật."Cô gái kia không để Nguyệt An Thần kịp lên tiếng đã xen ngang,giọng nói khuẩn thiết mà cầu xin.

"Muốn tôi tin thì làm ơn giải thích giùm tôi,có chuyện quái gì đang xảy ra ở đây,ân?"Nguyệt An Tuyết đầu chảy đầy một đống hắc tuyến,lặp lại câu hỏi.

"Chị,cô ta là người cung cấp thông tin có tang thi cấp 5 cho chúng ta."Nguyệt An Thần im lặng nãy giờ liền lên tiếng.

"Cho nên?"

"Cô ta nói cô ta là người trọng sinh từ 3 tháng sau,vì cô ta còn hoảng loạn nên có vài chuyện khá rắc rối chưa nói rõ ràng cho nên em mới tìm chị tới xem chuyện này."Nguyệt An Thần lấy tay xoa xoa cái đầu phát đau của mình,sự việc ngày càng phiền phức khiến hắn thật chẳng có thời gian nghỉ ngơi cho tốt nữa.

Nguyệt An Tuyết nghe vậy,ánh mắt lại rơi vào trên người cô gái kia,không có sự kinh ngạc chỉ có sự bất ngờ.

Quả nhiên cô đoán không sai,cô gái nhỏ này chính là có liên quan rất mật thiết với nhiệm vụ chính vừa rồi.Vậy mà lại có kẻ trọng sinh từ 3 tháng sau trở lại,ngày càng thú vị rồi đây.

"Em tên gì?"

"Em tên Lạc Thanh Thuỷ,em hiện tại vừa 17.Em hiện tại còn một anh trai và một em gái,cha mẹ đều bị tang thi giết cả rồi."Cô gái kia nhanh chóng trả lời.

"Trọng sinh từ 3 tháng sau,nói vậy chắc là em đã nắm rõ tất cả những điều sẽ xảy ra,có thể nói cho chị biết không?"Nguyệt An Tuyết nở nụ cười ôn nhu,đứng lên kéo Lạc Thanh Thuỷ ngồi xuống một cái ghế rồi hỏi.

"Vâng,chị tin em sao?"Lạc Thanh Thuỷ hai má đỏ lên vì kích động,cô không ngờ vị nữ phó đội trưởng duy nhất lại ôn nhu như thế,còn rất thân cận nữa.

"Chị tin,em hãy nói cho chị nghe xem,từ giờ cho đến ba tháng sau đã có chuyện gì xảy ra,lại còn cả lí do khiến em chủ động tới đây khai ra việc mình sống lại này?"Cô ôn nhu cầm ra một ly nước cam đưa cho Lạc Thanh Thuỷ,mong là giúp cô bé bình tĩnh lại một chút.

Lạc Thanh Thuỷ nhìn thấy ly nước trong tay,hai mắt lại đỏ hoe lên,sau đó không tự chủ được mà quỳ thẳng trước mặt Nguyệt An Tuyết,hành động bất ngờ này khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngốc lăng tại chỗ.

"Chị An Tuyết,không,An Tuyết phó đội trưởng,em cầu xin chị hãy cứu anh trai và em gái của em đi.Em không muốn nhìn thấy cái cảnh tượng đó thêm một lần nào nữa,em không đủ mạnh mẽ để cứu họ,em chỉ có thể quỳ ở chỗ này cầu xin chị cùng mọi người thay em cứu bọn họ."Lạc Thanh Thuỷ vừa nói xong đã khóc nấc lên,cô không muốn chứng kiến cảnh tượng đau khắc cốt ghi tâm kia thêm lần nữa,cảnh mà anh trai cùng em gái vì cứu cô mà lấy bản thân ra cản tang thi.

"Đó là lí do em tới đây?"Nguyệt An Tuyết khẽ nâng Lạc Thanh Thuỷ ngồi lại ghế,nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé từ một cái khăn tay trắng.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Là đội dị năng của Vương đội trưởng cùng Lưu đội trưởng,chính bọn hắn bỏ vị trí bảo vệ ở tường phía nam nhà xưởng,chúng dẫn tang thi đến ba khu còn lại,đem người sống sót làm tường thịt cho chúng chạy thoát."Lạc Thanh Thuỷ sau khi bình tĩnh cảm xúc lại,nhanh chóng kể lại và trong giọng nói tràn ngập tức giận đến cực điểm.

"Vương đội trưởng cùng Lưu đội trưởng?"Nguyệt An Tuyết vì mới hôm qua tới căn cứ nên cũng chẳng biết ai với ai.

"Chị An Tuyết,Vương đội trưởng là đội trưởng của cái tên Chung Lữ và Trần Anh mà gây sự với chị ở nhà ăn đó,còn tên Lưu đội trưởng chính là kẻ đã phát động tinh thần hệ dò xét đối với chị nhưng lại bị phản lại lúc trong phòng họp."Tư Hàn đẩy đẩy mắt kính,giải thích.

Còn chuyện mấy tên ngu của đội Vương đội trưởng kia gây sự với bà chị hung tàn này,bọn hắn đều mới biết từ vài phút trước thôi.

"À,ra là vậy sao?"Nguyệt An Tuyết híp mắt lại,đáy mắt xẹt qua một tia sát khí.

"Em kể tiếp đi,sau đó thì sao?"

"Bọn em lúc đó ở gần khu vực phía nam để hỗ trợ cấp cứu,khi tang thi ùa vào thì em và em gái được anh trai nhanh chóng chạy tới kéo đi tới khu phía cổng chính,bởi vì anh trai đang bị thương nên khá khó khăn khi chống lại số lượng lớn tang thi,cuối cùng thì anh ấy lại vì bảo vệ em cùng em gái mà bị tang thi xé xác."

"Ngay cả em gái em lúc đó trong khi chạy bị trẹo chân,không muốn làm gánh nặng cho em mà cuối cùng lại đẩy em rời đi,bản thân ở lại cản tang thi."Lạc Thanh Thuỷ lại nghẹn ngào kể ra nỗi ám ảnh nhất trong đời mình,anh trai chỉ mới 20 tuổi còn em gái nhỏ của cô chỉ mới 14 tuổi a.Bọn họ vì để cô sống mà đem cả tính mạng ra hi sinh,cô lại là kẻ nhu nhược và vô dụng nên chẳng làm được cái gì.

Những người khác trong phòng đều an tĩnh ngồi chờ Lạc Thanh Thuỷ kể tiếp,không ai cắt ngang lời cô bé.

"Lúc đó,em nghĩ bản thân đã chết chắc rồi.Trong khi tình hình ngàn cân treo sợi tóc thì em lại được Tư Lăng phó đội trưởng mang theo dị năng giả tới cứu kịp thời,em được một dị năng giả tốc độ mang đi.Nhưng mà..."Lạc Thanh Thuỷ kể tới đây thì ngập ngừng,sắc mặt tái nhợt nhìn sang Tư Hàn ngồi gần đó.

"Kể tiếp đi."Tư Hàn thấy cô nhìn hắn thì dùng ánh mắt trấn an,hắn rất muốn biết chuyện gì xảy ra.

"Lúc em cố quay đầu lại nhìn....Tư Lăng,anh ấy...anh ấy đã chết rồi!"Lời của Lạc Thanh Thuỷ giống như một qua bom thả vào trong phòng vậy,đem một đám người nổ cho không kịp phản ứng.

Cơ thể Tư Hàn cứng lại,bàn tay đẩy mắt kính cũng cương cứng trên mặt,ánh mắt mở to với biểu hiện không thể tin được.

Điều này cũng là lẽ thường thôi,ai khi mà nghe tới có người nói em trai thân nhất sẽ chết trước mặt mình mà không tỏ ra kinh hãi đâu.

Cả Mộc Cảnh cùng Nguyệt An Thần đều mang vẻ mặt kinh ngạc cùng không thể tin được,Tư Lăng chính là người bạn từ bé của bọn hắn,cùng bọn hắn lớn lên.Lúc này nghe tin hắn sẽ chết trong đợt thi triều này thì làm sao có thể chấp nhận được.

Nguyệt An Tuyết chỉ khẽ nhíu mày một chút,thằng ngốc Tư Lăng kia thực lực dù gì cũng là cấp 2 trung kì,không lí nào chết nhanh như vậy được,trừ phi...

"Là ai giết?"

"Một con tang thi nam với bộ đồ y sĩ,em nghe dị năng giả đang ôm em lúc đó la to lên là tang thi cấp 4.Lúc đó không chỉ có một con mà có chừng 2,3 con như thế."Lạc Thanh Thuỷ ngẫm lại một chút liền nói.

"Hít...ực...không phải đùa chứ?!"Mộc Cảnh mặt tái nhợt,khó khăn nuốt xuống nước bọt trong miệng.

Trong phòng lại rơi vào trong im lặng một lần nữa,vẻ mặt của ai cũng trở nên nghiêm trọng và nặng nề hơn hẳn.

À,xin loại trừ con yêu nghiệt đang nhàn nhã ngậm kẹo bên kia.Trong lòng hắn ngoại trừ Nguyệt An Tuyết,hắn có thể miễn cưỡng nhét thêm Nguyệt An Thần thì những kẻ khác chỉ là hư vô mà thôi.

"Kể tiếp đi,sau đó thì sao?"Aizen Sousuke bình tĩnh lên tiếng hỏi.

"Sau đó em được đưa về khu vực bảo hộ của tổ y tế ở cổng chính,em nghe mọi người nói là do An Tuyết phó đội trưởng dẫn tổ đặc biệt tiêu diệt hàng loạt tang thi từ cấp 3 trở lên,ngay cả con tang thi cấp 5 cũng bị chị ấy giết."

"Thi triều rút đi nhưng số thiệt hại cực kì nghiêm trọng,trừ hai đội của Vương đội trưởng và Lưu đội trưởng đã trốn trước đó thì hai đội khác đều toàn diệt,tổ chiến đấu mất đi Tư Lăng phó đội trưởng,Mộc Cảnh phó đội trưởng bị thương nặng mất đi dị năng và còn để lại dị chứng rất nặng không thể đi đứng bình thường được,ngoài ra còn vài thành viên khác trong tổ chiến đấu đều chết hơn phân nửa.Ngay cả chị Hoàng Tâm và Hoàng Việt cũng....cũng chết trong trận chiến đó."

Mọi người nghe xong,đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Mộc Cảnh,cảm xúc mỗi người đều rất không rõ phải nói làm sao nữa.Lượng thông tin vừa nhận được thật sự quá sức tưởng tượng của bọn họ rồi,muốn thích ích cũng cần một chút ít thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Mộc Cảnh sắc mặt âm trầm,hắn khi biết mình bị thương mất dị năng cùng tàn phế cũng chẳng sao nhưng khi biết Hoàng Tâm...hắn thật sự rất muốn ngay lập tức đứng dậy mà đi giết bọn rác rưởi kia,nếu không phải bọn lòng muông dạ thú kia thì có lẽ kết quả không đến nỗi thiệt hại nặng như thế.

"Kể tiếp đi,An Thần thì sao?"Nguyệt An Tuyết lúc này vẫn bình tĩnh ngồi xuống uống một ngụm nước cam,tránh cho bản thân không nhịn được mà kéo tử thần đi san bằng luôn hai cái đội dị năng giả chết tiệt kia.

"Nguyệt đội trưởng vì có sự bảo vệ của chị Nemu nên không bị tổn thương gì quá nặng,chỉ là tiêu hao quá nhiều dị năng dẫn đến bất tỉnh vài ngày."Lạc Thanh Thuỷ ngoan ngoãn trả lời,không có một chút giấu diếm nào.

Nếu nói tin ai thì cô nguyện ý tin vào vị nữ phó đội trưởng ôn nhu nhưng lại mạnh mẽ đến không tưởng này,nếu không phải có chị ấy cùng những thành viên tổ đặc biệt thì có lẽ lúc đó toàn bộ nhà xưởng chính là chết sạch cả rồi.

"Sau 2 tuần ổn định lại mọi người,cả đội bắt đầu theo hướng dẫn mà di chuyển về phía bắc,những người không muốn đi xa và sợ nguy hiểm thì sẽ được đưa tới căn cứ HC nằm ở ngoại ô.Em là hai tháng sau đó bị người ám toán mà chết trong miệng tang thi trong lúc chạy trốn,trong ba tháng cả đoàn xe cũng gặp vài đợt tấn công nhưng không nguy hiểm gì lắm."Lạc Thanh Thuỷ uống một ngụm nước cam thấm giọng,nói tiếp:"Khi đó tưởng là sẽ chết rồi nhưng không ngờ lúc tỉnh lại thì thấy mình trở lại cái lúc trước khi tang thi triều tấn công,em nhịn không được mới chạy tới thông báo chuyện này cho Nguyệt đội trưởng."

Trong phòng,mọi người hai mắt nhìn nhau và cuối cùng lại cùng tập trung nhìn về phía Nguyệt An Tuyết như đang chờ câu nói của cô về chuyện này.

"Chị hãy tin em,điều em nói đều là sự thật."Lạc Thanh Thuỷ lo lắng,nhanh chóng lên tiếng mong rằng bọn họ sẽ tin cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.