Triệu Hoán Vạn Tuế

Chương 22: Xin không nên tùy tiện yêu thích ta



"Nhàm chán!" Đạo tặc nọ hất bàn tay to của Nhạc Dương trên vai mình xuống rồi lập tức đứng lên quay đầu bước đi.

"Thế nào lại nhàm chán chứ? Tình yêu nam nữ, lưỡng tình tương duyệt, lãng mạn triền miên, đây chính là chuyện có ý nghĩa cực kỳ nhất trên thế gian a!" Nhạc Dương nhanh chân theo sau cùng sóng vai cùng đạo tặc nọ cao giọng cười nói: "Huynh đệ, nếu như ngươi không có kinh nghiêm không biết làm thế nào ta bằng lòng dạy ngươi a! Mặc dù kinh nghiệm của ta cũng không coi là nhiều, nhưng chúng ta có thể cùng nhau từ từ nghiên cứu.... Ấy, ấy, chuyện gì cũng từ từ, đừng động chủy thủ!"

Đạo tặc nọ nghe Nhạc Dương nói trong mắt ngập tràn hỏa khí dừng lại cước bộ. Tay nhẹ nâng lên, một thanh chủy thủ thanh hàn longa lánh thoáng hiện.

Nhạc Dương vừa nhìn chủy thủ gác ở trên cổ, lập tức biết điều giơ cao hai tay, ý đầu hàng.

"Biến, ta với ngươi không phải là cùng loại người!" Đạo tặc nọ cố nén kích động không giết chết tiểu tử này, lạnh lùng nói một câu.

"Không thể nào? Ngươi không thích nữ nhân?" Nhạc Dương đồng học bày ra nét mặt vô cùng khoa trương: "Ngươi sẽ không phải là cái gì ‘thụ nam’ trong truyền thuyết đó chứ?"

"Cái gì là thụ nam?" Đạo tặc nọ nghe không rõ.

"Trên thế giới này, phân ra ‘công’ cùng ‘thụ’ hai loại, công chính là chịu trách nhiệm cày cấy chịu trách nhiệm gieo mầm, làm đều là việc cực việc khổ, thụ thì bất đồng. Thụ chính là chịu trách nhiệm hưởng thụ cùng chịu trách nhiệm rên rỉ,... Ai nha, đừng đánh!" Nhạc Dương chưa nói xong, đã bị đạo tặc nọ đánh một quyền lên mặt.

"Ta cảnh cáo ngươi, sau này nhìn thấy ta liền chủ động cút xa một chút, nếu không ta sẽ giết ngươi!" Đạo tặc nọ vo cùng sinh khí(tức giận), bất quá Nhạc Dương đồng học thừa nhận, người này sinh khí bộ dáng nhìn cũng rất tốt. (anh này thích ngược = =) –trucxinh-

Trên đời có một số người chính là như vậy, bất kể là cười hay là giận, thì bộ dáng cũng vẫn phi thường dễ nhìn. Làm cho người ta vừa nhìn, liền nhịn không được mà yêu thích.

Ngược lại, có một số người liền không giống với loại trên, bất luận là cười hay là giận, bộ dáng cũng đều lộ ra vẻ phi thường ác tâm, làm cho người ta vừa nhìn ngoại trừ buồn nôn vẫn là nôn, nếu nhìn lâu còn có thể có gặp trở ngại về tâm lý vọng động mà tự sát. Nhạc Dương đồng học cảm thấy, ‘cô nàng’ đạo tặc này chính là thuộc về vế trước loại một, bộ dáng nhỏ nhắn đẹp mắt, hơn nữa là càng nhìn càng làm cho người ta yêu thích khong thôi. Hắn vừa thấy đạo tặc nọ nổi giận, không những không cảm thấy sợ mà trên mặt cũng là cười đến sáng lạng: "Ngươi yên tâm, ta sẽ lẫn đi rất xa. Bởi vì, ta sợ ngươi sẽ thích ta a!"

Đạo tặc nọ thầm nghĩ muốn bay lên đạp cho Nhạc Dương một cước, nghe hắn nói những lời kia cảm giác tiểu tử trước mặt này có phải điên rồi hay không.

"Ngươi nói gì? Ta sẽ thích ngươi?" Đạo tặc nọ quả thực không thể tin nổi vào lỗ tai mình.

"Dĩ nhiên, ta ưu tú như vậy đẹp trai như vậy, bất luận là mỹ nữ hay là mỹ nam đều rất hoan nghênh ta a. Nhưng là, xin chú ý một điểm, mặc dù ta là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, tam sơn ngũ nhạc, không ai không hay, không người không biết, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ , một cây Lê Hoa áp Hải Đường ngọc diện tiểu lang quân, bất quá ta chỉ thích mỹ nữ, đối với mỹ nam hoàn toàn không có cảm giác, cho nên, xin không nên tùy tiện yêu thích ta!" Nhạc Dương tự kỷ ngẩng đầu lên mặt, cái mũi chỉ lên trời, đắc ý quên hình.

"..." Đạo tặc nọ nghe hắn tự luyến thiếu chút nữa chổng đầu ngã xuống trên mặt đất.

Người tự kỷ cũng không phải là chưa từng thấy qua, nhưng người tự luyến đến trình độ này thì đúng là mới thấy lần đầu.

Da mặt tiêu tử này có thể nói so với tường thành Bạch Thạch thành còn khủng bố dày hơn gấp mấy lần. Đạo tặc nọ đoán chừng cho dù đem toàn bộ tự luyến cuồng trên thế giới hết thảy tập hợp lại thành một người, cũng không cách nào cùng tiểu tử trước mặt này so sánh, tin tưởng trình độ tự luyến còn không bằng một phần mười hắn!

Trong nội tâm đ*o tặc nọ cảm thấy may mắn mình không phải là tự luyến cuồng, nếu không ở trước mặt tiểu tử này, rất có khả năng sẽ vì tự ti mà tự sát...

Có trời mới biết, vì sao trên thế gian lại có một cái biến thái như vậy ra đời.

Không sai, trừ biến thái ra tuyệt đối không có bất kỳ từ ngữ nào có thể thể hình dung chuẩn xác vẻ mặt cợt nhả mãn não sắc dục của tên tieeurn tử trước mặt này, lại tự luyến cực kỳ!-trucxinh-

"Mặc dù từng có rất nhiều mỹ nam hướng ta biểu đạt quá ý nghĩ - yêu thương, nhưng ngươi yên tâm, lòng của ta chỉ thuộc về mỹ nữ, hơn nữa là vĩnh viễn!" Nhạc Dương rất khẳng định nắm chặt quả đấm.

"Ngươi yên tâm, giống như ngươi một con cóc ưu tú như vậy, ta sẽ không thích ngươi , hơn nữa cũng là vĩnh viễn!" Đạo tặc nọ ngầm trào phúng Nhạc Dương là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, suy nghĩ hão huyền.

"Vậy thì ta đây an tâm, huynh đệ, ta vẫn rất lo lắng vấn đề này a. Bây giờ thì tốt rồi, thì ra là ngươi không thích nam nhân, vậy là chúng ta giống nhau cũng đều là thích mỹ nữ, hô, bây giờ ta rốt cục thật sự yên tâm rồi! Ngươi đã không thích nam nhân, lại yêu thích mỹ nữ, vậy thì dễ làm rồi, cái này rất tốt, chúng ta có cộng đồng ngôn ngữ, chúng ta đều có cùng chung yêu thích, đến, chúng ta cùng đi tán gái! Bác học đa tài ta đây, vẫn muốn có một bản sao tán gái bảo điển chỉ dẫn thế gian hàng vạn hàng nghìn lạc đường thiếu niên, hiện tại ta đang cần một đồng bọncùng chung chí hướng để hợp tác." Nhạc Dương đồng học vỗ ngực một cái, khoa trương tỏ vẻ mình treo trái tim nửa ngày rốt cục trở về vị trí cũ rồi, vừa nhiệt tình ôm lấy bả vai đạo tặc nọ, nghiễm nhiên như đã tìm được chiến hữu cùng chung chí hướng.

"Ta nói, ngươi bác học đa tài như vậy, một mình ngươi cũng có thể hoàn thành tán gái bảo điển, ta có việc không thể phụng bồi!" Đạo tặc nọ cười lạnh một tiếng, tiếng cười mang theo cực độ khinh bỉ cái người tự xưng bác học đa tài này, nghĩ thầm tiểu tử này ngoại trừ trong đầu đầy sắc dục ra thì chẳng còn có cái gì khác nữa?

"Xem ra ngươi rất hoài nghi chân tài thực học của ta, huynh đệ, ngươi hoàn toàn hiểu lầm rồi, ngươi chỉ mới hiểu rõ một phần vạn học thức mênh mông của ta. Lúc trước, ta chỉ là lo lắng ngươi có không để ý thân nam nhi mà yêu ta, muốn cùng ta phát sinh quan hệ vượt qua hữu nghị, cho nên mới thâm tàng bất lộ, hiểu chưa? Huynh đệ, ngươi cho rằng ta là một người bình thường sao? Không, ta là thiên tài!" Nhạc Dương đồng học chỉ thiếu điều ở trên trán viết lên hai chữ thiên tài này.-trucxinh-

"Ngươi là thiên tài? Ta tưởng ngươi trời sanh ngu đọn chứ?" Cả đời đạo tặc nọ cả đời chưa thấy qua ai tự kỷ như vậy còn tự cho bản thân là thiên tài nữa chứ! Nếu như thiên tài nào cũng giống như hắn như vậy, thì thiên hạ này sớm đã bị hủy diệt rồi!

"Nếu như ngươi dám thề tuyệt đối sẽ không bị ta mê đảo, ta liền lộ hai tay cho ngươi nhìn một cái... Không có biện pháp không để cho ngươi biết sự lợi hại của ta, ta đã nói với ngươi, đừng nói người bình thường, cho dù là thi tiên Lý Bạch, hắn cũng thường xuyên sao chép thi từ của ta a! Ngươi biết Lý Bạch tiểu tử kia tại sao bị người đời coi là thi tiên không? Chính là vì hắn sao chép thơ của ta, vẫn còn có thi thánh Đỗ Phủ, hắn cũng thường thường sao chép thơ văn của ta, nếu không bọn họ làm sao bị người đời coi là ‘Lý Đỗ văn chương ở, hào quang muôn trượng trường’, ngươi không biết đâu đây cũng là bởi vì ta bọn họ mới có hôm nay, hiểu chưa?" Nhạc Dương đồng học trịnh trọng khẳng định nói, nét mặt là phi thường chăm chú nghiêm túc, khiến đạo tặc nọ có chút ngẩn người, tiểu tử này còn có thể làm thơ?

"Thi tiên Lý Bạch? Hắn là ai vậy?" Đạo tặc phát hiện mình chưa từng có nghe nói qua cái gì mà thi tiên Lý Bạch.

"Tiểu bằng hữu, ngươi tốt hơn nên đi học đi, mỗi ngày đều hướng về phía truóc, ngay cả thi tiên Lý Bạch cũng không biết là ai, cái này không thể được đó!" Nhạc Dương làm ra vẻ, vỗ vỗ bả vai đạo tặc nọ, bày ra bộ dáng ‘tuổi trẻ không cố gắng, lão Đại đồ bi thương’.

"Thi tiên Lý Bạch này có gì đặc biệt hơn người, ta tại sao phải biết hắn?" Đạo tặc nọ hừ lạnh khinh thường một tiếng, nhưng thực ra là có chút chột dạ.

"Chẳng lẽ ngươi ngay cả hắn sao chép của ta ‘Tĩnh Dạ Tứ’ cũng chưa từng nghe qua hay sao? Đó là tác phẩm kinh điển của ta a, ngươi không thể nào không biết đi?" Nhạc Dương đồng học lại bày ra nét mặt tựa như vừa mới phát hiện ra một quái vật không biết chữ.

"Tĩnh Dạ Tứ? Chưa từng nghe qua, là dạng thi từ gì?" Đạo tặc nọ cố gắng nhớ lại, thật đúng là nhớ không được bài thơ này trong trí nhớ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.