Trên Chu Tước đại lục, cấp bậc của huyễn khí được Triệu hồi sư sử dụng chia thành bốn loại: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Trong đó Thiên cao nhất, Hoàng thấp nhất, đương nhiên phía dưới Hoàng còn có những loại huyễn khí phổ thông không đáng xem xét đến. Triệu hồi sư bình thường chỉ có thể có được huyễn khí phổ thông, Triệu hồi sư có được huyễn khí Hoàng cấp đều là nhân vật có lai lịch lớn.
“Vòng tay của ngươi là huyễn khí ngự linh Địa cấp?”
Vừa thu hoa Mẫu đơn bám người vào vòng Ngự Thú, một giọng nói từ tính đột nhiên vang lên phía sau Yêu Nhiêu.
Thiếu niên ngủ trưa trên nhánh cây trong vô tình đã phá vỡ tâm sự bí mật của thiếu nữ, một bảo vật không cần thông linh cũng có thể khế ước chiến thú, tuyệt đối chính là Địa cấp trong truyền thuyết! Hắn không khỏi trừng lớn mắt phát ra một tiếng cảm thán tự đáy lòng.
Yêu Nhiêu nhìn về phía thiếu niên bạch y linh hoạt nhảy xuống từ tán cây rậm rạp cách đó không xa, tóc dài phiêu dật chậm rãi bay múa trong gió, cả người tựa như một đám mây trắng lạc vào trong rừng, thanh thanh đạm đạm, không có bất kì âm thanh gì, mà loại khí chất phiêu miểu hư vô* này ngược lại càng tôn lên dung mạo tinh xảo và đôi môi dường như đang cười của hắn, cao quý không giống phàm nhân.
Nhìn trình độ thu liễm khí tức trên người thiếu niên, trong lòng Yêu Nhiêu căng thẳng. Trên mặt lại không biểu lộ kinh ngạc, ngược lại cong môi vô cùng tà mị. Thầm nghĩ trong lòng: Rất mạnh!
“Ha, khuyên tai hình chữ thập của ngươi cũng rất thú vị nha.” Yêu Nhiêu quyến rũ lắc đầu, lộ ra nụ cười, chậm rãi đi về phía thiếu niên.
“Ta gọi Bạch Dạ Nhất...”
Thiếu niên thân thiện vươn tay phải, nhưng mà hắn còn chưa kịp ưu nhã tự giới thiệu xong, thế giới trước mắt hắn đã đảo lộn, cái gáy bị hung hăng nện lên mặt đất toàn đá vụn!
“Ngươi nói xem... Cắt lưỡi hay là chặt hai tay mới khiến ngươi vĩnh viễn bảo vệ bí mật về vòng Ngự Thú của ta đây?”
Yêu Nhiêu trực tiếp ngồi trên người thiếu niên, một thanh đao nhỏ sắc bén dùng để chăm sóc dược điền đã đặt trên cổ đối phương, nàng cười dán sát lại gần mặt Bạch Dạ Nhất, dường như không chút để ý hỏi, trong giọng nói lại không thèm che giấu sát ý.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội*” Đạo lý này ai cũng biết, Yêu Nhiêu cũng không muốn bảo vật của bản thân bị người khác mơ ước. Đặc biệt là thứ mà phụ thân điên cho nàng. Trước khi nàng cường đại đến mức có thể bảo vệ tốt nó, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác biết được bí mật của nó!
Bạch Dạ Nhất vừa thấy thân thể mềm mại nháy mắt tới gần, nháy mắt đầu óc đình trệ, cắt lưỡi hay là chặt tay? Hắn không có thời gian suy nghĩ, bởi vì lúc này trong lòng hắn chỉ không ngừng lặp lại một suy nghĩ:
“Hắn bị người ta cưỡi, hắn bị người ta cưỡi...”(hí hí :V)
Hắn là đứa con của thần, từ nhỏ đến lớn trưởng thành trong thánh quang và chúc phúc, đối với nam tử là tao nhã, đối với nữ tử là hòa ái dễ gần, bởi vì địa vị vô cùng tôn quý, chưa từng tiếp xúc gần hơn một mét với sinh vật giống cái, cho dù là bắt tay cũng chỉ là chạm nhẹ.
Nhưng mà lúc này thiếu nữ đầu tổ quạ ẩm ướt kia lại giống như bạch tuộc kẹp lấy người hắn, đôi mắt còn lộng lẫy tươi đẹp hơn huyễn khí Địa cấp của nàng vậy mà giống như ánh sáng của ngôi sao trực tiếp chiếu thẳng vào trong lòng hắn, khuấy đảo đến mức máu hắn sôi trào.
Cho nên thiếu niên bạch y bị cưỡi trực tiếp xấu hổ lắp bắp : “Ta... Không... Cái kia... Hu hu hu...”(ca ngây thơ quá vậy >