Triêu Tần Mộ Sở

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Raph/ Beta: Hallie

Cành thưa ngả bóng dập dìu, vầng trăng đong đưa, vằng vặc như nước, chìm vào ánh hoàng hôn đang buông xuống đất trời.

Hương thơm phảng phất, đường mòn lẻ bóng, rẽ hoa mà bước đi, quấy nhiễu nhành hoa đang say ngủ dưới trăng. Giữa màn đêm tĩnh mịch, chỉ nghe thấy  âm thanh vải quý loạt soạt giữa nhịp chân đang gấp rút hành tẩu.

Một khắc sau, có người bước ra từ cuối hành lang.

Ánh trăng như lụa trắng chẳng sánh bằng dung mạo hoàn mỹ kia, đầy trời tinh tú chẳng lấp lánh bằng ánh nhìn kia, khắp chốn biển hoa chẳng rạng rỡ bằng hai lúm đồng tiền kia. Tay áo tung bay, lan tỏa hương mộc lan ngào ngạt, thoảng theo bước chân gấp rút tựa mây bay, ngọc bội bên hông kêu leng keng giòn giã, họa tiết thêu trên áo bào lộ ra hoa văn tinh xảo dưới ánh nguyệt. Lại tới gần hơn chút, liền hiện rõ một khuôn mặt và thần thái trác tuyệt, tựa như hương nồng ngọc trong, da dẻ như tuyết rơi mùa xuân, khuôn mặt tựa tiết thu khoác sương, thân thể tựa tùng bách giữa đồi trọc đất trống, sắc khí tựa ráng mây trong vắt dưới mặt hồ.

Mái tóc đen nhánh chuyển động theo bước đi, tựa như nhành lan vươn trên tóc, trong bóng đêm càng lộ ra nét thanh tú mị hoặc đến kinh tâm động phách. Người như thiên tiên không gì sánh được đó, lúc này quanh thân lại băng lãnh như sương, đôi lông mày nghiêng nghiêng nhíu lại, môi mỏng mím chặt lộ ra mấy phần lo lắng.

Chưa đầy một khắc, Sở Du đã đi đến Quỳnh Tương uyển, đẩy cửa bước vào.

Vén lên chiếc mành ốc, Sở Du không nói lời nào liền cởi ngoại bào sang quý đã lây dính sương đêm, lúc này mới vội vàng đi vào trong. Vừa vòng qua tấm bình phong hí liên phỉ thúy*, liền nghe thấy trên giường phía bên trong truyền ra tiếng động.

(5) Bình phong hí liên phỉ thúy:

tải xuống

“Chân Nhi!” Sở Du bật thốt lên tiếng gọi đầy dịu dàng, theo bản năng giang hai cánh tay ôm lấy thân người nhỏ bé vừa đứng dậy khỏi giường vội vàng bổ nhào về phía mình, vững vàng ấp trong lồng ngực.

“Cha!” Đứa bé phấn điêu ngọc mài trong ngực chưa đầy bốn tuổi, thanh âm mềm mại non nớt, lúc này bởi vì sốt cao mà lộ ra sự suy yếu vô lực.

Sở Du đau lòng nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh của con gái: “Chân Nhi có chỗ nào khó chịu?”

Đôi cánh tay nhỏ bé của Chân Nhi quàng lên cổ Sở Du, khuôn mặt buồn bực rúc vào lòng ngực cha, không nói lời nào.

Nhũ mẫu, thị nữ, nô bộc bên cạnh lập tức quỳ xuống, đại nha hoàn Bích Ngọc trong phòng vội vàng nhận lỗi, thưa: “Nhị gia, tiểu thư buổi trưa có dùng qua cơm canh sau đó nói có chút mệt mỏi, chúng nô tì liền hầu hạ tiểu thư đi ngủ, ai ngờ tới đêm lại có chút không thoải mái. Vừa rồi đã sai người đưa thẻ bài mời thái y đến coi bệnh. Thái y nói thời tiết trở lạnh, tiểu thư không chú ý đã cảm lạnh nên bây giờ mới sốt cao. Thế nhưng tiểu thư lại không chịu uống thuốc, nên nô tì mới bảo quản sự đi tìm Nhị gia trở về khuyên nhủ tiểu thư. Quấy rầy công việc của Nhị gia, nô tì nguyện ý lãnh phạt.”

Sở Du từ khi gả vào Hầu phủ, mới chỉ hạ sinh một khuê nữ này, tất nhiên là sủng ái như châu như ngọc. Mặc dù đau lòng cho bộ dáng ốm yếu của nữ nhi, thế nhưng hắn cũng không phải loại chủ tử lấy tức giận qua loa bộc phát hết ra bên ngoài. Huống hồ toàn bộ những nha hoàn nô bộc của nữ nhi trong phòng đều là do hắn một tay tuyển chọn, tỉ mỉ dạy dỗ mà nên, từng người đều là kẻ khôn khéo cẩn thận lại trung thành, có thể tin tưởng được.

Tiểu thư bị bệnh, cả phòng không có một người nào ra sức chối cãi, đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Dù là người nhanh chóng cầm thẻ bài mời thái y hay là người bận bịu tìm hắn trở về, đều làm đâu vào đấy, biết tròn biết méo, đủ thấy được gia phong nghiêm chỉnh đến mức nào.

“Cái gì cũng không quan trọng bằng Chân Nhi, các ngươi biết đúng lúc tìm ta trở về là phải.” Sở Du cũng không trách móc hạ nhân một cách nặng nề, chỉ đón lấy thuốc vừa được bưng lên đựng trong khay khắc hoa từ tay nha hoàn.

Chén ngọc cùng thìa ngọc ấm áp, nước thuốc đen thùi lùi ngược lại không có chút vị đắng nào. Sở Du đổi tư thế, để nữ nhi ngồi trong lồng ngực của mình, tự tay thổi nguội chén thuốc, lại chạm qua môi cẩn thận thử độ ấm, lúc này mới đút vào miệng Chân Nhi.

Đôi mắt xinh xắn ươn ướt như hai dòng nước của Chân Nhi nhiễm mấy phần đỏ hồng: “Cha…”

Sự lạnh lùng ở đầu mày khóe mắt Sở Du không còn sót lại chút nào, thay vào đó là một đôi mắt chứa đầy tình cảm của Nhị gia, ngữ khí mềm mỏng tựa như sáp nến tan chảy, thoáng hiện ra màu sắc diễm lệ cùng sự ấm áp: “Chân Nhi ngoan, nghe lời phụ thân uống thuốc, uống thuốc xong Chân Nhi sẽ không còn thấy khó chịu nữa.”

Nữ nhi từ trước đến giờ vẫn luôn nghe lời hôm nay lại cực kì cố chấp, nói thế nào cũng không chịu há miệng, trưng lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại ấm ức nhìn cha mình.

Trước kia lúc sinh Chân Nhi, Sở Du đã chịu bao nhiêu khổ sở, cửu tử nhất sinh mới có được nữ nhi này, đương nhiên là yêu thương không để đâu cho hết, làm sao chịu đựng được bộ dáng đáng thương kia của nữ nhi, liền nói ngay: “Chỉ cần Chân Nhi nghe lời uống thuốc, cho dù là thứ gì cha cũng tìm cho con.”

Nghe thấy lời này, đôi mắt ướt đẫm nước của Chân Nhi đỏ lên, đôi môi ngọc ngà chúm chím mới giãn ra: “Chân Nhi đã mấy ngày rồi không trông thấy cha lớn… Chân Nhi muốn cha lớn cơ…”

Sở Du bỗng nghẹn lại, trong cổ họng tựa như có gì đó chặn đứng, chua xót dâng trào không thể nói thành lời. Trên mặt hắn không tỏ vẻ gì, dịu dàng xoa cái đầu nhỏ của con gái: “Được, chỉ cần Chân Nhi nghe lời uống thuốc, cha sẽ tìm cha lớn về cho con.”

Dỗ dành nữ nhi uống thuốc xong, lúc này hắn mới nhét tiểu gia hỏa kia vào ổ chăn. Tiểu nha đầu vừa rồi còn ỉu xìu lúc này bỗng phấn khởi hẳn, hưng phấn mở to đôi mắt sáng lấp lánh, túm tay áo Sở Du nói: “Chờ cha lớn về, Chân Nhi muốn nói cho cha lớn biết, hai ngày nay con đã học hết toàn bộ Thiên Tự Văn*, ngay cả tiên sinh* cũng khen con lợi hại.”

(6) 千字文 ( Thiên tự văn) vốn tên là 次韻王羲之書千字 ( Thứ vận Vương Hi Chi thư thiên tự), là cuốn sách vần dài dùng để dạy trẻ trong trường học thời xưa. Sách gồm đúng 1 ngàn chữ Hán không lặp đi lặp lại ghép thành.

(7) Tiên sinh: ở đây dùng nghĩa “thầy giáo”.

Sở Du vén kĩ góc chăn, bàn tay đặt lên trán nữ nhi: “Điều đó là đương nhiên. Chân Nhi của chúng ta là cô nương thông tuệ nhất, người ngoài làm sao sánh được chứ.” Người làm cha nhìn khuê nữ nhà mình chỗ nào cũng thấy tốt.

Có lẽ là do dược hiệu, Chân Nhi có chút không nhịn được, mí mắt dần dần khép lại, ngoài miệng còn lẩm bẩm: “Cha à… Có phải là cha lớn không thích Chân Nhi không…”

Bàn tay đang vỗ nhẹ dỗ nữ nhi chìm vào giấc ngủ của Sở Du bỗng cứng đờ, nhưng ngữ khí vẫn dịu dàng như trước: “Sao lại thế được, cha lớn yêu Chân Nhi nhất. Gần đây cha lớn của con quá bận rộn, lúc này mới không có thời gian tới gặp Chân Nhi. Chân Nhi trước tiên cứ ngủ đi… Chờ tỉnh lại, cha lớn đã ở ngay bên cạnh Chân Nhi rồi…”

Ánh nến khẽ lay động, phản chiếu bóng của Sở Du khi tỏ khi mờ…

Đợi tới khi tiếng hít thở của nữ nhi dần an ổn, hắn mới đứng dậy xoay người đi ra ngoài.

Bóng đêm sâu thăm thẳm, sương thu nặng nề, gió thổi tới có vài phần lạnh giá, Sở Du chỉ mặc một chiếc áo mỏng, thân thể khẽ run lên.

Quản sự nâng trường bào đi ra: “Nhị gia…”

Sở Du một tay tiếp nhận trường bào khoác vào, đuôi mày nhếch lên mấy phần lạnh lùng, khóe môi cười lạnh lùng: “Sai người chuẩn bị ngựa xe.”

Quản sự khẽ giật mình: “Muộn như vậy, Nhị gia còn muốn ra ngoài sao?”

Sở Du cũng không quay đầu lại: “Ta đã hứa với Chân Nhi thì cũng nên mời vị Hầu gia ‘một ngày trăm công ngàn việc’ của chúng ta về thôi…”

Đại quản sự nghe được một câu nhẹ nhàng như vậy mà nhịn không được khẽ run một cái, sát ý trên người Nhị gia dưới ánh trăng càng đặc biệt đáng sợ, vẻ mĩ lệ khuynh thành trên khuôn mặt lúc này chẳng còn nửa phần nhu tình như khi đối mặt với nữ nhi khi đó.

Mà sự tàn bạo này nhằm vào, không phải người ngoài, mà chính là một người phụ thân khác của nữ nhi nhà hắn, phu quân của hắn, tiểu hầu gia Trấn Bắc Hầu phủ* Tần Tranh.

Nơi có thể tìm thấy Tần tiểu hầu gia, đương nhiên là chốn đường hoa hẻm liễu*.

(8) Hoa nhai liễu hạng – 花街柳巷 (tạm dịch: “đường hoa hẻm liễu”), ý chỉ “xóm làng chơi”, lầu xanh kĩ viện. Thời nhà Đường còn gọi nơi đây là chốn “yên hoa liễu rủ”. Nguồn gốc của việc dùng hình ảnh “liễu” là vì trước cửa lầu xanh thường trồng cây dương, cây liễu.

(9) Tước Hầu: Phong cho những người có công lao hoặc danh vọng lớn, hoặc con trưởng của các quốc công hoặc vương. Thấp hơn Công (quốc công, quận công), cao hơn Bá.

Hoàn chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.