Triêu Tần Mộ Sở

Chương 13



Sở Du thẩm tra sổ sách được đưa tới xong xuôi, phân loại rồi phê duyệt sơ lược, đợi đến khi trống không, mới nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Tranh: “Hầu gia nếu như rảnh rang quá thì tới dỗ Chân Nhi chơi đi, lượn tới lượn lui chỗ ta làm gì?”

Tần Tranh sắc mặt không dễ nhìn lắm, nghe vậy liền vén áo bào sát lại ngồi cạnh Sở Du, nghiêm giọng nói: “Ngươi thật sự muốn tới Tô Châu à?”

Sở Du gác lại bút trong tay, đổ chén trà nhỏ đưa cho Tần Tranh, nói: “Quân lệnh như núi.”

Tần Tranh tiếp nhận chén trà để sang bên, giữ chặt cổ tay Sở Du nói: “Không khước từ được à? Triều đình nhiều người như vậy, phủ Nội vụ cũng không phải không có người nào dùng được, nhiều chuyện quan trọng, không cứ lúc nào ngươi cũng phải tự mình đi. Thân thể này của ngươi làm sao mà chịu được giày vò như vậy, Trần ngự y mỗi tháng đến xem bệnh hơn phân nửa là nói ngươi phải cẩn thận. Ngươi ngược lại, cứ chỗ nào không yên ổn thì đâm đầu vào.”

Sở Du nghe Tần Tranh nói một hơi nhiều lời như vậy, đành phải bưng ấm trà Thanh Hoa rót cho y thêm chén nữa.

Tần Tranh bực bội uống một ngụm, thở dài.

“Đáng tiếc đây là ngự tiền bát khỏa* có tiền cũng không mua được.” Sở Du lắc đầu, ra vẻ có phần đau lòng cho chén trà đã cạn kia.

*Ngự tiền bát khỏa: chỉ một loại trà có giá trị cao, tên đầy đủ là “Tây Hồ Long Tỉnh ngự tiền bát khỏa” tức “tám khu vườn hoàng gia ở Tây Hồ Long Tỉnh”. Sử sách ghi lại rằng, khi vua Càn Long du lãm ở Hàng Châu Tây Hồ, ngài đã ca ngợi trà Tây Hồ Long Tỉnh và cho niêm phong 18 cây trà trước miếu Hạ Hồ dưới núi Sơn Phong là “ngự trà” (tức “trà của vua”). Điều này khiến “ngự tiền bát khỏa” trở thành loại trà “có tiền cũng không mua được” như lời Sở Du nói. (Nguồn thông tin: link )

Tần Tranh bị chọc cười, đưa tay nắm chiếc cằm nhọn thanh tú của Sở Du, cẩn thận ngắm nghía: “Nhị gia của ta từ trước đến nay đều mặc gấm lụa, đeo ngọc quý, ngồi xe sang, sai bảo mỹ tỳ*, hôm nào chẳng ăn sung mặc sướng, sao nhất định cứ phải ôm đồm loại công việc kia?” *Mỹ tỳ: tỳ nữ xinh đẹp.

Sở Du đẩy tay Tần Tranh ra, nói: “Đừng làm loạn, lương thực trước miệng quan đâu thể ăn dễ dàng như vậy.”

Tần Tranh thu lại mấy phần cợt nhả, nghiêm mặt nói: “Cứ nói thật với bệ hạ, nói ngươi đang bầu hơn ba tháng rồi, sợ không thể đảm nhiệm việc này. Nếu như không được, thì đi tìm huynh trưởng của ngươi nói vài lời, sai người khác nhận công việc này thay ngươi.”

Sở Du vô thức xoa bụng dưới đã có chút hở ra, hồi lâu mới nói: “Thụ ấn đã xuống, mấy ngày tới sẽ khởi hành.”

Tần Tranh thở dài một tiếng: “Thật sự là chẳng có cách nào với Nhị gia, đã như vậy, bản hầu đành đi cùng Nhị gia chuyến này.”

Sở Du nhướng mày: “Ai bắt ngươi đi với ta.”

Tần Tranh cười lơ đãng đưa tay xoa bên hông Sở Du: “Nếu bản hầu không tự mình hiến thân, Nhị gia há không tịch mịch.”

Sở Du cầm cuốn sổ gấp trong tay đập lên mặt Tần Tranh: “Phóng đãng.”

Tần Tranh vốn sinh ra đã tuấn tú, thời khắc khiêu mi cười quả thực mang theo mấy phần ý vị phong lưu: “Để cho Nhị gia phát hiện mất rồi, hai đồng kia thật là uổng phí.”

Sở Du cười lạnh một tiếng: “Ngại ít à?”

Tần Tranh khoanh tay, tặc lưỡi nói: “Thật thích dáng vẻ Nhị gia dùng tiền hà hiếp ta.”

Sở Du không kềm được cười nhạo: “Thôi, Hầu gia đã nguyện làm mỹ tỳ, gia liền gắng gượng mà mang theo ngươi vậy.”

Tần Tranh đưa tay ôm đầu vai Sở Du: “Nhị gia không sợ mỹ tỳ ta lấy dung mạo yêu mị làm lỡ dở chuyện của ngươi à?”

“Hầu gia cam làm mầm tai hoạ, ta nguyện bồi một trận phong lưu.” Sở Du trở tay chế trụ đầu vai Tần Tranh, đè ép nhẹ hôn lên, đầu lưỡi câu lấy, lây nhiễm chút mùi tử đinh hương. Sau đó liền dừng, đứng dậy rời đi, đợi đi tới cửa Sở Du mới quay đầu lại nói: “Tối  nay ta đưa bảng hiệu tới Đông cung tìm huynh trưởng trò chuyện, ngươi và Chân Nhi chớ có chờ cơm ta.”

Mãi đến khi Sở Du đi xa, Tần Tranh mới hồi phục tinh thần, đầu ngón tay đặt trên môi vuốt ve mấy lần, hít vào một ngụm khí lạnh: “Ai mới là kẻ lấy dung mạo yêu mị đi quyến rũ người khác? Thật là muốn chết mà.” Đối với loại hành vi trêu chọc xong rồi chạy của Sở Du, Tần Tranh nghĩ bụng phải tìm cơ hội thật tốt giáo huấn một phen.

Sau ba ngày, Sở Du phụng mệnh tới Giang Quốc Phủ tại Tô Châu lấy hàng dệt kim tiến cống cho năm nay, đây là hoàng mệnh bề nổi. Đoạt tư binh dự trữ của Giang Quốc Phủ Giang Nguyên, thu thập chứng cớ về lòng phản nghịch, đây là quân lệnh ngầm được giao.

Từ thượng kinh đến Tô Châu, đường thủy là phải đi qua kênh đào, có điều một tháng cũng sắp qua.

Một tháng này, khiến Sở Du hiểu rõ cái gì gọi là một ngày tựa một năm. Sông nước dập dềnh khiến cho hắn vốn nôn nghén không ngừng càng thêm không có khẩu vị, cả ngày hỗn loạn, bụng thì càng ngày càng lớn trông thấy, người lại càng ngày càng gầy gò.

Trời còn chưa sáng, Sở Du liền bị một trận nôn ọe đánh thức, không kịp bật dậy liền vịn mép giường cúi người ói ra. Hai ngày này gió lớn, trên thuyền cũng không an ổn, lung la lung lay càng khiến người ta khó chịu.

Bàn tay rộng lớn xoa sau lưng Sở Du, nhẹ nhàng thay hắn thuận khí. Tần Tranh mơ mơ màng màng mở to mắt, một tay đỡ lấy Sở Du, mang theo một chút giọng mũi nói: “Dùng ít sức chút, khéo lúc nữa lại nôn đến thắt bụng.”

Sở Du chống trán, dần bình ổn.

Tần Tranh từ một bên mò tìm y phục phủ thêm cho Sở Du, còn mình xoay người xuống giường, rót cho Sở Du chén trà nóng.

Sở Du nắm chặt chén trà, lòng bàn tay thoáng ấm, lúc này mới kịp thở, nói: “Gọi người tới thu đi.”

Tần Tranh liếc nhìn bên ngoài: “Trời còn chưa sáng, người ta cũng còn phải ngủ chứ. Để yên đó, ta xử lý là được.”

“Hầu gia.” Sở Du gọi y.

Tần Tranh dừng lại quay đầu nhìn: “Sao thế?”

Sở Du đưa tay vuốt vuốt mi tâm, nói: “Ngươi khoác thêm quần áo vào rồi hãy ra ngoài.”

Tần Tranh cười khẽ: “Ai yêu, Nhị gia đây là đau lòng?” Tuy là nói như vậy, y ngược lại vẫn ngoan ngoãn quay lại đi tìm một chiếc áo choàng qua loa khoác lên, ra ngoài lấy tấm thảm chùi chân đến thanh lý uế vật.

Tần Tranh thế mà làm rất thuận tay, không bao lâu liền thu thập xong xuôi. Sở Du không nói lời nào tựa lên đầu giường, nhìn Tần Tranh bận bịu khắp nơi, bất thình lình mở miệng nói: “Không ngại bẩn sao, ấm ức Hầu gia lần này phải làm việc của hạ nhân rồi.”

Tần Tranh ngẩng đầu đưa tay điểm lên mi tâm Sở Du một cái: “Nói nhăng gì đấy, lời nói có gai.” Y dừng một chút rồi nghiêm mặt nói: “Trước giờ không hay mang thai đứa nhỏ lại khổ cực như vậy, ban đầu lúc ngươi hoài Chân Nhi…”

Tần Tranh không đành nói tiếp, những ngày này mỗi lần nghĩ đến năm đó, y liền áy náy đến mức hận không thể đem Sở Du nâng ở lòng bàn tay mà quan tâm chăm sóc thật tốt một lần.

Sở Du cảm thấy chỗ mi tâm bị Tần Tranh gõ lên có chút nóng bỏng, vòng vo nói: “Mở cửa sổ  ra đi, trong phòng khó ngửi quá.”

Tần Tranh đưa tay mở hé cửa sổ, lại đi qua dém lại áo choàng trên người Sở Du: “Trên biển sóng gió lớn, chớ phong phanh quá, coi chừng cảm lạnh.”

Sở Du dài thở dài một hơi: “Cũng may sắp đến Tô Châu rồi.”

Tần Tranh vén sợi tóc trên mặt Sở Du ra sau tai: “Đến Tô Châu thì nghỉ ngơi đã, ngươi tốt xấu gì cũng là khâm sai, cứ tác oai tác quái chút cũng được chứ sao?”

Sở Du bị chọc phát cười: “Nói bậy nào, ta nếu quả thật dọc đường ức hiếp bách tính trăm họ, ngươi sẽ được thấy chiết tử vạch tội ta gửi lên thượng kinh chất cao ngang đầu người.”

Tần Tranh nhéo nhéo gương mặt gầy gò của Sở Du: “Sợ cái gì, Nhị gia của ta là thân phận gì chứ. Gia đình xa hoa*, dòng dõi trâm anh quý tộc, bào đệ là Thái tử phi đương triều*, hiện tại cũng là người tâm phúc của hoàng thượng, xét yếu tố nào cũng phải làm cho người ngoài cung vái lậy mới đúng.”

*Gia đình “xa hoa”: bản gốc ghi là gia đình “chung minh đỉnh thực” = chuông đồng hồ điểm thì bày thức ăn ra. Ý chỉ cuộc sống xa hoa của các gia đình quyền quý.

*Có bộ về vị bào đệ Sở Mính này nhé bà con, tên là “Ngoại lý đào cương” (Thay mận đổi đào), cũng ngược lắm.

Sở Du đẩy y ra: “Hầu gia chỉ có cái miệng là giỏi.”

Tần Tranh cười, lấn lướt đè trên người: “Bản hầu để Nhị gia nhìn một cái, ngoại trừ mồm mép này ra, còn có cả đống sở trường.”

Sở Du không cùng Tần Tranh cười đùa: “Được rồi, để ta thanh tịnh thanh tịnh nào, choáng váng hết cả đầu óc. Lúc nữa ngươi gọi người đưa nước nóng tới, trên người nhớp nháp không thoải mái lắm.”

Tần Tranh biết Sở Du từ trước đến nay đều thích sạch sẽ, cho dù hiện tại đang ở trên thuyền, sáng qua đêm đến là đều phải tắm rửa.

Sáng sớm trên biển sương mù, xa xa một mảnh trắng xóa, Tần Tranh mặc y phục đi ra hít thở không khí, thuận tiện phân phó hạ nhân đi nấu nước nóng cho Sở Du. Mới từ trong khoang thuyền đi ra, liền thấy bên ngoài có rất nhiều người tụ tập trên boong thuyền.

“Hầu gia.” Mấy vị chưởng đà trên thuyền thấy Tần Tranh, nhao nhao chào hỏi.*Chưởng đà: người lái tàu.

Tần Tranh như có điều suy nghĩ nhìn nhóm người xa xa kia, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Quản sự trên thuyền chầm chậm chạy tới, nói với Tần Tranh: “Hầu gia, lúc sáng sớm có hai cái thuyền nhỏ tới gần chúng ta, sau khi phái người đi hỏi, hóa ra là thương hội vốn muốn tới Tô Châu, trên đường gặp cướp biển, mất hết vốn đi đường, một đoàn người xem như trốn thoát, muốn đi ké chỗ chúng ta.”

Tần Tranh sắc mặt băng lãnh: “Tra kĩ xem lai lịch thế nào, lời nói của một bên đừng vội tin, trên thuyền chúng ta chính là khâm sai đại nhân, không thể có sơ xuất, bảo người tra kĩ đám người này.”

“Vâng, Hầu gia.”

Cũng may trải qua một phen kiểm tra, đám người kia ngược lại thật sự cũng là thương hội có tên tuổi, một ngày một đêm đều tuân theo quy củ, ngoại trừ yêu cầu một ít thức ăn và nước ngọt, còn lại rất ít rời boong thuyền.

Đến ban đêm, Sở Du theo lệ cũ tắm rửa đi ra, nghiêng mình trên giường quý phi nhắm mắt nghỉ ngơi, thị nữ đứng bên chải mái tóc dài ướt nhẹp của Sở Du. Tần Tranh tiến đến, phất tay bảo thị nữ lui xuống, tự mình cầm khăn thấm nước trên tóc cho Sở Du.

Sở Du một tay chống đầu, một tay úp lên phần bụng đã nhô cao, từ từ mở mắt, nói: “Nếu hầu gia thật sự là thị tỳ, với tay nghề thế này, nhất định phải ném ngươi tới chỗ Dưỡng Mã Ti* đi nuôi ngựa.” *Ti: một đơn vị hành chính trong bộ máy chính quyền, tương đương với Sở, Vụ.

Tần Tranh sấn lấy ngồi cạnh Sở Du: “Dung mạo bực này của bản hầu mà cho đi chăm ngựa há chẳng phải phí của trời sao.”

Sở Du cong cong môi, nâng cằm Tần Tranh, chậm rãi tiến tới.

Hai người đang muốn dán lên nhau, liền bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt. “Bẩm Nhị gia, thuốc tới.”

Tần Tranh không nhịn được nữa, liền giữ ót Sở Du, hung hăng ép lên một nụ hôn, lúc này mới thỏa mãn nói: “Tiến đến.”

Tiểu tư kia ngoan ngoãn đi vào, muốn bưng chén thuốc đến trước mặt  Sở Du, lại bị Tần Tranh đưa tay ngăn cản.

“Đưa ta.” Tần Tranh tiếp nhận chén thuốc nhỏ, cẩn thận ghé vào môi thổi thổi. Lúc này mới đưa cho Sở Du, hai người liếc nhau, thần sắc trong mắt đều sầm xuống.

Ngay lúc Sở Du tiếp nhận chén thuốc an thai chuẩn bị uống, Tần Tranh bỗng dưng quay đầu nhìn về phía tiểu tư kia, liền bắt gặp một ánh mắt âm trầm phía trước.

“To gan! Kẻ xấu nơi nào dám hành thích mệnh quan triều đình!” Tần Tranh nghiêm khắc kêu lên một tiếng.

Sở Du đưa tay đem chén thuốc nhỏ ném về phía tiểu tư.

Thích khách đóng vai thành tiểu tư liền tránh chén thuốc nhỏ ném tới, lúc này từ bên hông quất ra một thanh nhuyễn kiếm, trên mặt ngoan lệ đánh về phía Sở Du.

Tần Tranh một tay đón Sở Du từ trên giường kéo xuống đẩy ra phía sau mình, đá lên cạnh bàn cản lại sát ý ào ạt bắn tới.

“Người đâu!” Sở Du lạnh giọng kêu.

Bên ngoài đã vang lên tiếng binh lính đánh nhau, có thể thấy được binh lính đã bị thích khách cuốn lấy.

Những thích khách này hiển nhiên là tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trên mặt đều mang mặt nạ da người, võ công sâu không lường được. Bọn họ đầu tiên giết đám người hành thương tiến về Tô Châu, định dùng thân phận của bọn hắn, lại mượn cơ hội trà trộn lên thuyền Sở Du, trung thực ngồi yên một ngày, đợi đến đêm, khi phòng giữ đã vãn liền nhân lúc mượn cơ hội xuất thủ. Có thể thấy được trước đó đã có dự mưu.

Tần Tranh tận dụng kẽ hở nhặt lấy thanh kiếm của một tên lính làm rơi trên đài, một đường vừa đánh vừa lui, kéo lấy Sở Du ra ngoài lánh. Bộ khúc Hầu phủ cùng triều đình phái tới hộ vệ đều ở bên ngoài. Lúc này ngay bên ngoài lại có thêm hai gã thích khách gia nhập cục diện, Tần Tranh cố sức ứng phó, trên người dần dần xuất hiện vết thương.

Lòng bàn tay Sở Du ra một tầng mồ hôi lạnh, hét lớn một tiếng: “Hay cho một tên tư binh dự trữ Phủ Quốc Công!”

Hắn chẳng qua chỉ nói bừa, bỗng nhiên mấy tên thích khách kia lúc này liền sửng sốt một chút, cho là đã bị nhìn ra bối cảnh, lúc này sát ý càng sâu.

Tần Tranh đỡ chiêu, kiếm thế ác liệt giải quyết hết đám thích khách, lúc muốn rút kiếm, thế nhưng chiếc kiếm cùn vốn chỉ coi như đồ trang sức cắm trên người đám thích khách, không thể lập tức rút ra. Kiếm sau lưng tên thích khách lóe lên tựa như rắn độc lao về phía cổ Tần Tranh.

“Tần Tranh!”

Tần Tranh chỉ cảm thấy trên người trầm xuống, bị người đụng phải lăn hai vòng sang bên. Đầu óc Tần Tranh sầm lại, liền văng vẳng nghe thấy Sở Du kêu lên một tiếng đau đớn.

“Nhị gia…” Tần Tranh xoay người một cái bảo vệ Sở Du dưới thân, liền bắt gặp khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt tỉnh táo của Sở Du.

Sở Du không để ý nhiều lời, thấy thích khách sau lưng đã liều mình bức bách. Tần Tranh trở tay một kiếm, xuyên thủng đầu vai thích khách đánh tới, ôm Sở Du thả người từ trên boong thuyền nhảy xuống.

Nước sông băng lãnh đập vào xương cốt đau nhức, Sở Du không biết bơi, toàn thân phát run ôm chặt lấy Tần Tranh.

Tần Tranh cúi đầu dán lên môi Sở Du, thở ra một hơi, liền ôm hắn nổi lên, thuyền nhỏ tiếp ứng liền kéo Tần Tranh cùng Sở Du lên. Thế cục trên thuyền lớn đã dần dần ổn định, thích khách bị vây lại.

Sở Du toàn thân run lên, trong bụng mơ hồ đau đớn, hắn miễn cưỡng lên tinh thần, nói: “Lưu lại kẻ sống!”

Tần Tranh ôm Sở Du trong ngực, cầm thật chặt tay hắn: “Yên tâm, bọn chúng tên nào cũng chạy không được.”

Sở Du nghe ra hàn ý trong lời nói cắn răng nghiến lợi của Tần Tranh, muốn nói gì đó, thanh âm bên tai chợt loãng đi, mắt tối sầm lại, một đầu ngã quỵ trong ngực Tần Tranh, bất tỉnh nhân sự.

Hoàn chương 13

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.