Xe ngựa được bao phủ bởi hương thơm, hương đàn hương thoảng vào mái hiên.
Tuy Sở Du và Tần Tranh ngồi đối diện nhau nhưng trong mắt hai người lại không hề có đối phương. Buồng xe coi như cũng rộng rãi, mỗi người bọn họ chiếm một tấm da hổ trên tháp*, không khí dường như cũng đông cứng lại.
*Tháp: Giống chiếc giường nhỏ, đại để là một chỗ ngồi rộng rãi.
Một tay Sở Du chống trán, một tay vô thức khuấy động tàn tro đã cháy hết trong lư hương chín cánh sen tím, tư thái tràn đầy lười biếng và hững hờ, tựa như không hề có chút liên quan tới con người coi mạng người như cỏ rác vừa rồi.
Tần Tranh thốt ra hai tiếng cười nhạt mơ hồ.
Sở Du tựa như lúc này mới phát hiện ra y, ngẩng đầu lên, chỉ bộ y phục sạch sẽ, nói: “Một thân nhiễm mùi son phấn trên người Hầu gia không được thỏa đáng lắm, hay là cứ thay một bộ quần áo khác đi đã.”
Tần Tranh lạnh lùng chế giễu nói: “Một thân Nhị gia tanh mùi máu, có phải cũng nên thay một lớp da khác hay không?”
Sở Du nhất thời như nghe không hiểu, chỉ có điều giọng nói đã lãnh đạm đi mấy phần: “Chân Nhi bị bệnh, mùi rượu của ngươi sẽ khiến nó buồn nôn.”
Nhắc tới nữ nhi, sắc mặt Tần Tranh tuy lạnh đi, thế nhưng rốt cục vẫn bắt đầu cởi ra xiêm y sặc mùi rượu trên người.
Thượng kinh đang lưu hành hình tượng phóng đãng của văn nhân trí thức, đối lập với những thứ được ghi trong kinh thi, y bào khoác ngoài váy dài, hành vi nhẹ nhàng như gió mát, quả thực là tư thái của bậc danh sĩ phong lưu. Quen tay hay việc*, đúng là cởi rất nhanh.
*Quen tay hay việc: bản gốc “Tam hạ ngũ trừ nhị” (三下五除二), vốn nghĩa “ba hạ năm gạt hai” trong phép tính cộng trên bàn tính mà phải thuộc lòng, sau chỉ sự thành thạo, tháo vát trong công việc.
Bỗng nhiên xe ngựa chợt dừng lại, tiếng hí vang lên trong bóng đêm, thân xe cũng vì thế mà nảy lên bần bật.
Người Sở Du mất thăng bằng chúi về đằng trước, đụng thẳng vào bờ ngực trần của Tần Tranh vừa mới cởi áo xong.
Tần Tranh không chút che dấu thần sắc chán ghét trong mắt, cũng không đẩy Sở Du ra, há miệng châm chọc: “Công phu ôm ấp yêu thương của Nhị gia rất cao, tiểu quan nổi tiếng nhất Ngân Câu Hạng cũng không bì kịp.”
Ngay cả lông mày Sở Du cũng không hề nhíu lại, hắn hời hợt ngồi thẳng người. Tần Tranh là một kẻ có vẻ ngoài rất được, vai rộng eo thon, đường cong rõ ràng, chẳng qua trên ngực có một vết sẹo rất sâu, là do đao kích* lưu lại.
*Kích: một loại binh khí cổ.
Nghe được ý làm nhục cùng khiêu khích rõ ràng trong lời nói của Tần Tranh, Sở Du cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Thân thể Hầu gia còn kém xa bộ khúc trong nhà.”
Sắc mặt Tần Tranh sầm lại, không nhịn được nữa: “Sở Du ngươi có biết xấu hổ hay không?”
Sở Du cảm thấy cực kì buồn cười, người mỉa mai hắn không biết xấu hổ là y, người cần giữ thể diện cũng là y.
Tần Tranh coi như hiểu được cái gì là nói chẳng hợp thì không quá nửa câu”.
*Nói chẳng hợp thì không quá nửa câu (thoại bất đầu cơ bán cú đa – 话不投机半句多). Hai câu ” Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu. Thoại bất đầu cơ bán cú đa” khá phổ biến trong giới văn chương, vốn được trích từ bài “Xuân nhật Tây hồ ký” của Âu Dương Tu (1007-1072), một nhà thơ đời Tống bên Trung Quốc.
Phu xe bên ngoài có chút hốt hoảng nói: “Nhị gia, sắc trời nhá nhem, trên đất có hòn đá đụng phải chân ngựa. Ngài và Hầu gia không sao chứ?”
“Không sao, ngươi cẩn thận một chút là được.” Sở Du tùy ý đáp một tiếng, lại trở về tháp thượng mềm mại nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn thấy Tần Tranh không thoải mái, hắn còn đau đớn hơn nhiều.
…
Đợi đến lúc về Hầu phủ, đã là canh tư sáng.
Chân Nhi ngủ thiếp đi, nửa đêm mà mồ hôi thấm ướt đẫm tóc trán, Sở Du đưa tay sờ lên trán nàng, đã hạ nhiệt.
Lúc này Sở Du mới nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận dùng khăn lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, lại dém lại góc chăn.
Tần Tranh cảm thấy Sở Du chỉ khi ở trước mặt Chân Nhi mới dạng chó hình người*, y không biết là trong lòng Sở Du, Tần Tranh hắn ở trước mặt Chân Nhi cũng không phải là dạng chó.
*Nhân mô cẩu dạng: người bên trong thì hèn hạ tiểu nhân nhưng bên ngoài thì sáng láng, ngay thẳng; trong ngoài bất nhất. Ý nói Sở Du chỉ ở trước mặt con thì mới phát huy cái mẽ ngoài “dạng người” của mình.
Không biết có phải không ngủ được an ổn hay không, mặc dù Sở Du dém chăn rất cẩn thận, Chân Nhi ngủ nông nên đã mơ màng tỉnh lại, mở ánh mắt ngái ngủ mà tỉnh táo kéo lấy tay áo hắn, lẩm bẩm nói: “Cha*… Cha lớn đã về nhà chưa?”
Tần Tranh sửng sốt một chút, không ngời nữ nhi thực sự đang đợi y về.
Sở Du liếc Tần Tranh một cái, cúi đầu ôn nhu nói với Chân Nhi: “Đương nhiên đã trở về.”
Chân Nhi nghe được một lời này, mấy phần buồn ngủ lập tức tan biến, có chút vui mừng bò dậy, quả nhiên thấy đứng xa xa chính là đại phụ thân của nàng.
“Cha lớn!” Nếu không phải Sở Du nhanh tay lẹ mắt đè lại, tiểu nha đầu đã lao tới.
Ngược lại cũng không thể trách Chân Nhi quá xúc động, Tần Tranh cả ngày sống mơ mơ màng màng, lấy chốn đường hoa hẻm liễu làm nhà, lần hai cha con nàng gặp mặt gần đây nhất không biết đã là tháng trước hay là tháng trước nữa.
“Chân Nhi…” Tần Tranh đưa tay về phía nữ nhi, muốn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại bỗng nhiên ngừng lại, trong mắt thoáng qua mấy phần lúng túng.
Đôi tay này, đã ôm ấp quá nhiều vũ cơ tiểu quan, sao có thể chạm vào nữ nhi đơn thuần non nớt của y.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại vội níu lấy đầu ngón tay Tần Tranh, Chân Nhi tựa như sợ cha lớn của nàng biến mất, mang theo mấy phần dè dặt cùng luyến tiếc không thôi.
Lòng Tần Tranh bỗng nhũn ra, bất giác hạ giọng: “Chân Nhi sao lại không ngủ được thế?”
“Chân Nhi vừa mới ngủ ngon mà!” Chân Nhi có chút bối rối, sợ cha lớn trách nàng không nghe lời, còn gấp rút nghiêm túc giải thích: “Con rất là ngoan ngoãn nghe lời cha, uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi cho khỏe, chỉ có điều…. muốn gặp cha lớn…”
Nói xong, liền vội vàng lùi vào trong chăn, thân thể nhỏ bé nằm xuống ngay chắn chỉnh tề, rất sợ cha lớn không tin tưởng.
Tần Tranh bị dáng vẻ ngây thơ của Chân Nhi chọc cho có chút buồn cười, lại có mấy phần xót xa.
Sở Du đưa tay điểm lên trán nữ nhi: “Thôi được rồi, thấy cũng đã thấy rồi, còn không mau ngủ.”
Một tay Chân Nhi nắm tay Tần Tranh, một tay nắm tay Sở Du thật chặt: “Cha, con muốn ôm cha ngủ.”
Từ trước đến nay Sở Du vẫn luôn yêu thương Chân Nhi, nghe vậy chỉ khẽ thở dài một tiếng, nhéo cái mũi nhỏ thanh tú của nàng, tràn đầy cưng chiều nói: “Sắp lớn thành đại cô nương rồi, còn muốn ôm cha ngủ, có xấu hổ không hả?”
Chân Nhi coi là thật liền dùng áo ngủ bằng gấm che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Chỉ lần này thôi…”
Sở Du vừa muốn nhận lời, liền nghe thấy Chân Nhi nói tiếp: “Cha lớn cũng cùng ngủ với Chân Nhi một lần được không?”
Tần Tranh: …
Vốn không khí cũng coi như hòa hợp, chỉ một thoáng lại trở nên cứng ngắc.
Chân Nhi thấy hai người đều không động đậy, đôi mắt đen láy tràn đầy mất mác, vẻ mặt lã chã muốn khóc, tựa như nếu ai đó dám nói một tiếng không, thì chỉ cần một khắc sau nàng có thể khóc nấc lên vậy.
Tần Tranh chưa từng nghĩ tới sẽ còn có một ngày mình và Sở Du cùng chung chăn gối, hơn nữa lại là lúc thanh tỉnh, không có tình trạng rượu mạnh đốt lửa tình. Thế nhưng Chân Nhi tựa như con thú nhỏ đáng thương, ánh mắt long lanh đợi y gật đầu đáp ứng.
Sắc mặt Sở Du tái đi, còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, liền nghe thấy Tần Tranh khẽ cười một tiếng, đợi đến lúc ngẩng đầu lên đã thấy y cởi áo khoác, vén mền, nằm xuống bên cạnh Chân Nhi, còn tiện tay xoa lên mái tóc mềm mại của khuê nữ, dáng vẻ cha hiền.
Sở Du không nhịn được nhíu mày một cái, nghiêng đầu muốn đi, lại bị Chân Nhi níu tay áo: “Cha cũng tới!”
Hắn theo bản năng cúi đầu, từ góc độ này nhìn xuống, cằm Tần Tranh có chút gầy gò. Hình như nhận ra được ánh nhìn của hắn, Tần Tranh liền liếc xéo hắn một cái, trong mắt tràn đầy khiêu khích và mỉa mai quen thuộc.
Sở Du cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh Chân Nhi, cách Chân Nhi, hắn có thể nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt đang vùi vào gối của Tần Tranh. Điều này khiến cho hắn tự dưng sinh ra mấy phần xao động, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Tần Tranh bên kia cũng không tốt hơn là bao, trên người Sở Du mang theo một thứ hương vị không biết phải diễn tả thế nào, tựa như chút chua của hoa mộc lan, ngấm chút ngọt của vãn hương ngọc*, lại hòa trộn với chút đắng của cúc vạn thọ…
*Vãn hương ngọc: hoa huệ.
Chân Nhi hài lòng, nắm tay hai người cha áp trước ngực, chồng lên nhau đặt trên chiếc bụng nhỏ mềm mại của mình.
Tần Tranh và Sở Du đông cứng như cá ướp muối, không hề nhúc nhích.