Triêu Tần Mộ Sở

Chương 49



Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Cửa lớn Tĩnh Quốc công phủ tương đối khí thế, những cái khác không nói, riêng chỉ một bức hoành phi trước cửa do Thái tổ hoàng đế đích thân chấp bút đã là vinh dự mà các đại thế gia theo không kịp. Cửa chính màu son đinh vàng, mỗi bên có hai cánh cửa hông, tám trụ cột lớn sơn đỏ, rường cột chạm trổ khắp nơi, trái phải là hai pho tượng sư tử bằng cẩm thạch trắng ngẩng đầu oai nghiêm.

Đan Ngu loanh quanh mấy vòng trước cửa, vốn muốn trực tiếp đi vào tìm vị Sở Nhị gia kia, nhưng không có thiếp bái, cũng không có danh thiếp, căn bản ngay cả tư cách vào cửa cũng không có, bị gác cửa chặn lại bên ngoài.

Hắn nghĩ, ở ngoài chờ vậy, dù sao cũng phải ra ngoài mà đúng không?

Chuyến này chờ một hơi mấy canh giờ, đến lúc mặt trời chiếu thẳng đỉnh đầu, Đan Ngu mới nghe bụng kêu mấy tiếng ục ục, vô cùng đói. Hắn đành mua tô mì ở đầu đường, vẫn là món đập trứng vào thôi. Sợ mình vừa rời khỏi là sẽ không gặp được Sở Nhị gia, nên mua mì rồi hắn bèn mạnh dạn bưng tô tiếp tục ngồi trước cửa, vừa ăn vừa đợi. (Tự nhiên thấy ẻm dễ thưng quó – Hallie)

Mới vừa cúi đầu gắp hai đũa liền nhìn thấy có người đi ra từ cửa bên. Đi đến trước mặt là một nam nhân trẻ tuổi, vóc người cao lớn, mặc quan phục đỏ thêu hoa văn tròn, choàng ngoài áo khoác điểm xuyết hình trúc văn màu xanh thẫm, càng rõ thêm thân hình anh tuấn thẳng tắp.

Theo phía sau có một tiểu đồng dắt ngựa, người nọ quay đầu nói gì đó với tiểu đồng rồi cầm lấy cương ngựa. Như là nhận ra có ánh mắt liên tục nhìn theo mình, hắn bỗng nhiên quay đầu, vừa lúc chạm với ánh mắt đang tập trung quan sát của Đan Ngu.

Mặt trời đương lúc treo cao đỉnh đầu có chút chói mắt, dát lên người đang đứng trước cửa một tầng ánh vàng, gương mặt tuấn tú như mỹ ngọc được mài giũa bóng loáng, không hề sắc bén nhưng khắp nơi tỏa ra cảm giác dễ chịu khiến người ta an lòng. Đan Ngu bưng mặt, đột nhiên có chút nghèn nghẹn…

Vốn là Lý Tứ muốn đến Hộ bộ một chuyến, ai ngờ mới vừa ra cửa liền nhìn thấy có người ngồi xổm đối diện trên đường nhìn chằm chằm thẳng vào hắn. Đôi đũa gắp dở mì còn đang đút trong miệng, đôi mắt bỗng lập lòe không chớp lấy một cái. Cũng không biết đã ngồi bao lâu, trên mặt phủ một lớp hồng nhạt, giọt mồ hôi li ti lấp lánh ẩn nấp dưới chân tóc.

“Bên kia…” Lý Tứ mới vừa muốn hỏi gác cổng người nọ là ai, liền thấy thiếu niên vốn đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy mấy bước đi tới phía hắn.

Tay còn chưa nỡ buông cái tô sứ xanh xuống.

“À, ừm…” Đan Ngu lấy hết dũng khí đi tới trước mặt Lý Tứ, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tự cho là vô cùng có khí thế nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ: “Có thể dừng một bước nói chuyện không?”

Lý Tứ mới vừa nãy cách xa nhìn không rõ lắm, lúc này đứng ở bên cạnh mới nhìn rõ thiếu niên chưa nhược quán (chưa được 20 tuổi), tướng mạo thanh tú đáng yêu, đôi mắt trắng đen rõ ràng, là sự tinh khiết có thể dễ dàng nhìn ra. Phút chốc, hắn hơi chần chờ, nói: “Không biết ngươi là?”

Đan Ngu bưng chặt thành chén, hạ quyết tâm, nói: “Ta thấy ngươi bước ra từ trong phủ, người gác cửa bộ dáng cũng lễ độ cung kính với ngươi, nghĩ có lẽ ngươi chính là chủ nhân phủ đệ này, Sở gia Nhị gia Sở Thanh Từ? Ta… Ta có thể làm phiền ngươi một lát được không, nói về chuyện của ngươi và ca ca ta.”

“Ca ca ngươi?” Lý Tứ ngẩn ra, chưa hề nghĩ thiếu niên này thì ra là nhận lầm người.

Đan Ngu gật đầu một cái, nói: “Ca ca của ta là Trấn Bắc Hầu, Vân huy đại tướng quân Tần Tranh.”

Từ này vừa lọt vào tai, sắc mặt Lý Tứ lúc này trầm xuống mấy phần, nói: “Ngươi là đệ đệ của hắn?”

Đan Ngu lại gật đầu.

Lý Tứ lui một bước, nói: “Ngươi tìm sai người rồi, Sở Thanh Từ là thầy của ta, nhưng nếu ngươi muốn nói chuyện của ca ca ngươi với hắn, ta nghĩ là không cần đâu, mau trở về đi.”

Đan Ngu sửng sốt, chuẩn bị tâm lí lâu như vậy mà cuối cùng nhận lầm người? Thấy người trước mặt phóng người lên ngựa chuẩn bị đi, nóng lòng muốn kéo tay áo lại, bảo hắn đợi thêm một chút. Vừa lúc này Lý Tứ đang định lên ngựa, Đan Ngu lỡ tay túm lấy lưng quần hắn, một lực vừa kéo vừa níu này lớn ngoài sức tưởng tượng, chỉ nghe xoẹt một tiếng, khóa quần mở toang, nửa mẩu quần lâm vào cảnh nguy khốn…

(Raph: Ship ai công ai thụ đi bà con ơi. =)) Kèo này có vẻ thơm rồi bà con.:v)

… …

Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên chìm vào an tĩnh.

Đan Ngu lúng túng rụt tay về, hồi lâu mới run rẩy giơ cao cái chén trong tay: “Ngươi có đói bụng không… Ta, mì của ta, cho ngươi ăn…”

Lý Tứ: …

Sống gần hai mươi năm, lần đầu tiên không biết nên chọn che mặt hay che mông, cũng vì thế mà bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Đan Ngu trong lòng vô cùng áy náy, thấy Lý Tứ không nhúc nhích, hoảng sợ khẩn trương giúp hắn kéo quần. Lúc này tay run lẩy bẩy, quên mất trong tay còn bưng hơn nửa tô mì, oành một cái vẩy đầy đũng quần của Lý Tứ.

“Đại ca…” Đan Ngu sắp khóc đến nơi: “Ta không cố ý…”

Lý Tứ cứng đờ gật đầu một cái: “Tiểu huynh đệ, không trách ngươi, chắc là kiếp nạn đã định trước của ta…” (Eiz, đúng dòi, kiếp nạn của anh đó anh eiz – Hallie)

Đan Ngu một tay giữ lưng quần Lý Tứ, một tay còn cầm cái tô kia, nức nở nói: “Đại ca, phải làm sao bây giờ.”

“Như vầy đi, ngươi buông tay trước, lui ra sau mấy bước.” Lý Tứ mừng thầm vì cái bị lột rơi ra chỉ là áo ngoài, không phải đồ lót, không đến nỗi gây tổn hại phong hóa (phong tục, tập quán, nếp sống của xã hội) giữa đường.

Đan Ngu nghe lời buông tay ra, giọng nghẹn ngào nói: “Đại ca, lui, lui bao xa?”

Lý Tứ hít sâu một hơi, thầm nghĩ trước tiên lùi ba mươi chín thước đi.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ từ trong phủ đi ra, ngừng ngay trước cửa.

Một đôi tay hơi gầy gò vén lên tấm mành cửa xe màu khói, đầu tiên là chiếc cằm thon nhỏ thanh tú, tiếp đó là đôi môi khẽ nhếch thành vòng cung, theo sau là cặp mắt trong veo quyến rũ. Dung mạo xinh đẹp nhìn thấy mà giật mình cùng vẻ nhợt nhạt lộ rõ, chỉ có thể ví là thân như mây bay, tâm tựa tơ lay, hơi thở mong manh, dư hương còn phảng phất chốn này*, làm cho người ta vô thức động lòng.

*Bản gốc: 身似浮云, 心如飞絮, 气若游丝, 空一缕馀香在此 (Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti, không nhất lũ dư hương tại thử.

Đây là một câu hát trong một khúc phổ, điệu Chiết quế lệnh 折桂令, tên bài là Xuân Tình 春情 của Từ Tái Tư 徐再思. Khúc hát nói về tâm tình của người con gái lần đầu biết tương tư một người.

“Gặp… bằng hữu hả?” Sở Du thoáng đánh giá hai người ngoài xe, hiếm khi lại được chứng kiến tình huống không thể đoán ra này.

Có lẽ do nắng gắt, cả Lý Tứ lẫn Đan Ngu đều đẫm mồ hôi.

“Hiểu lầm thôi… Tiên sinh đến Hộ bộ trước đi, ta… ta quay lại thay quần áo…” Khi nãy Lý Tứ còn cảm thấy e là đã gặp phải thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời, bây giờ mới hiểu, tuyệt vọng chưa bao giờ có giới hạn cuối cùng. Giống như màn trước mắt đây đã bị Sở Du nhìn thấy rõ.

Nói xong, Lý Tứ một tay kéo quần, quay đầu chạy thẳng, vẩy đầy đường không phải mì sợi, mà là con tim héo mòn.

Sau lưng truyền tới tiếng cười khẽ không nén được của Sở Du: “Thanh Tương, cậu bạn nhỏ này của ngươi khá là thú vị đấy, không mời vào nhà chơi một chút sao?”

“Không, không cần…” Lý Tứ nặn ra một câu, đi thẳng một nước.

“Ha…” Sở Du co khủy tay tì lên bệ cửa sổ, cười đến run người. Hồi lâu mới miễn cưỡng dừng lại, ngoắc ngoắc tay về phía Đan Ngu đang hăng hái đến ngây ngốc đứng một bên.

Đầu ngón tay có vẻ gầy gò, tựa như mảnh ngọc được đo đạc tỉ mỉ từng tấc, mài dũa mà thành, móc một cái khều một cái, đã kéo mất nửa cái hồn sang.

Đến khi Đan Ngu phục hồi tinh thần lại thì đã đi tới trước xe ngựa, cách cửa sổ nhìn mỹ nhân đang dựa ở bậc cửa kia.

Sở Du hiếm khi có được chút hứng thú, đánh giá cậu thiếu niên trước mặt này, hồi lâu mới mở miệng nói: “Thanh Tương nhà ta giỏi nhất là tri thức lễ nghĩa, rất có phong độ quân tử, hôm nay lại mở mang tầm mắt cho ta thấy một mặt khác hẳn trước đây, cậu nhóc nhà ngươi quả thật cũng có chút lợi hại.”

Đan Ngu bỗng dưng mặt đỏ lên, cúi đầu ấp úng: “Ta, ta không phải cố ý… Ta… Ta tới tìm Sở Nhị gia…”

Sở Du khẽ nhướng chân mày: “Hửm? Tìm ta?”

Đan Ngu chợt ngẩng đầu, lại vội vàng cúi đầu, đầu ngón tay vắn túi áo nhăn nhíu.

“Ngươi tìm ta là vì chuyện gì?” Sở Du hỏi.

Đan Ngu đứng bên ngoài xe ngựa, ngẩng đầu lên mới có thể thấy được Sở Du, thấy đầu ngón tay hắn trắng đến trong suốt dưới ánh mặt trời, thấy sợi tóc đen rủ ra ngoài xe, thấy rèm mi dài rủ xuống, giấu đi đôi mắt tao nhã độc nhất vô song. Vốn là đã nghĩ ra vô số chuyện để nói, cuối cùng lại vỡ vụn không thành lời.

Sở Du nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa sổ, nói: “Bây giờ gia có việc phải đến Hộ bộ một chuyến, nếu ngươi thật sự có lời muốn nói với ta, không ngại lên xe nói chứ?”

Đan Ngu kinh ngạc gật đầu một cái, cuối cùng ngoan ngoãn theo lên xe.

Vào trong xe mới phát hiện là một khoảng trời riêng biệt, tường da hươu, thảm vằn hổ, bàn gỗ lê, giường vải gấm, ấm tử sa tinh xảo, lư cửu liên mạ vàng, trong xe tràn ngập một mùi thuốc nhàn nhạt.

“Ngọc trúc, thù du, hạn liên… Sở Nhị gia có phải là thể hư âm hàn, gần đây không thấy thoải mái?” Đan Ngu nhẹ giọng dò hỏi.

Sở Du dựa nửa người trên giường, trong tay đang cầm một quyển nhàn thư (sách giải trí) giết thời gian, nghe vậy, cười nhạt: “Nhìn không ra, vậy mà là một đại phu nhỏ.”

Đan Ngu giống như bị nụ cười này làm cho có chút choáng váng, mới biết thế nào là đẹp như tiên giáng trần*, hắn gật đầu nói: “Ông nội ta là quân y, cha ta là quân y, ta cũng là quân y…”

*Đẹp như tiên giáng trần: bản gốc dung từ “Kinh vi thiên nhân”- chỉ sự ngạc nhiên vì dung mạo của người khác, miêu tả vẻ đẹp chỉ thiên tiên mới có.

Sở Du nghe vậy nụ cười thu lại một nửa, cuốn sách trong tay nhẹ nhàng chống lên cằm, mắt hơi khép: “Ồ? Quân y.”

Đan Ngu gật đầu, tự giới thiệu.

Lời còn chưa nói xong, bị một tiếng cười lạnh của Sở Du cắt đứt.

Đan Ngu ngẩn người, nói: “Hôm nay ta tới, là vì chuyện của ca ca ta.”

Sở Du mím môi, buông cuốn sách trong tay, ngữ khí lạnh nhạt: “Không có gì để nói.”

“Sở Nhị gia cớ gì phải tuyệt tình như vậy!” Đan Ngu có chút nóng nảy, bất chấp nói: “Mặc dù ca ca của ta cùng Nhị gia đã ly hôn, nhưng không phải có câu nói ‘Một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa’ đó sao? Huống chi tấm lòng của ca đối với Nhị gia có trời đất chứng giám. Nhị gia không biết năm đó ca ca ta làm sao chịu đựng được đâu. Đao kiếm sa trường không có mắt, mấy ai biết lúc nào không về được nữa. Mỗi lần trước khi ra chiến trường, ca ca ta đều luôn nhớ tới tên của Nhị gia. Mấy lần từ chiến trường về chỉ còn lại một hơi thở… Nhưng lần nào y cũng chống đỡ được, chỉ vì trong lòng có một Sở Thanh Từ! Y xuất thân là lưu phạm, cái giá để đi tới được ngày hôm nay người thường sao có thể tưởng tượng ra được…”

Nói đến cuối cùng, thanh âm Đan Ngu cũng run rẩy, suýt nữa suy sụp mà rơi lệ, hắn nức nở nói: “Hôm nay nhìn thấy Nhị gia là một nhân vật thế này, cũng đã biết ca ca ta lại một lòng vương vấn đến thế, chỉ khẩn cầu Nhị gia có thể thương xót cho tấm lòng của ca ca, ít nhất… ít nhất đừng nên… xem thường sỉ nhục chân tâm của y mới phải.”

Trong lò mùi thuốc bảng lảng, khói trắng lượn quanh từng vệt.

Sở Du đẩy người ngồi dậy, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi nói một ngày vợ chồng ngàn năm tình nghĩa, có thể tạm tính những ngày ta cùng y sống như vợ chồng, thì có được mấy ngày tốt? Dù là ân tình lớn lao, ta cũng đã trả xong rồi.”

Đan Ngu vặn chặt ngón tay, nói: “Nhưng hôm nay…”

“Ngươi nói hắn có muôn vàn cái tốt, nhưng nếu trong lòng chưa từng có ngươi, thì có ích lợi gì?” Sở Du không nhịn được khẽ cười một tiếng, đạo lý này hắn đã dùng mấy chục năm mới hiểu được, quả thực là ngu muội vô cùng.

“Không, không phải như vậy.” Đan Ngu lắc đầu nói: “Nếu y vẫn bình an, những thứ còn lại không còn quan trọng nữa.”

Sở Du cong môi: “Ngược lại y cũng thật là phong lưu trời ban, cuộc sống biên cương khổ hàn như vậy, vẫn có được ngươi đến thương xót cho.”

Đan Ngu nhảy lên như xù lông: “Ta không có!”

“Hửm?” Sở Du giọng mũi phát ra âm sắc mang vẻ lười biếng làm người ta say đắm.

Dưới ánh mắt soi mói này, Đan Ngu dần dần ngồi không yên, tâm ý để lộ, hắn cắn răng thừa nhận nói: “Ta, ta thích y…”

Sở Du không lên tiếng, khiến người ta nhìn không rõ ưu tư.

Đan Ngu miễn cưỡng nói: “Mặc dù dung mạo ngài vô song, lại là mệnh quan triều đình, còn xuất thân danh môn, tước vị hơn người… Nhưng, nhưng ta cũng…” Cũng hồi lâu, vẫn không nói được câu “cũng đâu kém cạnh”.

Im lặng nửa ngày, Đan Ngu cực kì ủ rũ, đành nói: “Ta kém hơn… một chút…”

Một tiếng cười khẽ truyền tới, khiến cho Đan Ngu ngẩng đầu đối diện thẳng với tầm mắt Sở Du.

Sở Du ngược lại không có ý châm chọc, trong mấy năm nay, đã gặp qua quá nhiều khiêu khích. Hoặc là tâm cơ chất chồng, hoặc là vênh váo tự đắc, hoặc là quái gở kỳ quặc, nhưng… ngay thẳng ngốc nghếch thế này, vẫn là là lần đầu tiên.

Đan Ngu chần chừ một chút, sắc mặt càng đỏ hơn: “Ta chỉ mong ca ca ta có thể được như ý nguyện, chỉ vậy thôi.”

Sở Du dời mắt, ngoài cửa sổ vừa lúc ý thu nồng đậm, gió cuốn hoa rơi, thổi vào lòng bàn tay. Buông một tiếng thở dài, tản mát trong thu sắc vô biên: “Người ta sống một đời, mọi chuyện nào có thể thuận theo ý nguyện.”

Đan Ngu nhìn người trước mắt, cuối cùng một câu cũng không nói được. Thường nghe người ta nói, Sở Nhị kiêu căng ngạo mạn thế nào, ác liệt bức người thế nào, cả đời không ai bì nổi thế nào, nhưng hôm nay nhìn thấy chỉ là sự lẻ loi vô tận cùng lạnh lùng khiến người khác cách xa ngàn dặm. Lòng bàn tay tái nhợt đón lấy xác hoa rơi rụng ngoài cửa, kẻ cô đơn biết lấy nơi đâu là nhà.

Sở Du nhẹ nhàng nắm tay lại, mân mê xác hoa trên đầu ngón tay, nặn ra nhựa hoa màu hồng nhuộm đỏ lên ngón tay tái nhợt, tựa như vết son tan trong tuyết, thơm mát làm say lòng người. Hắn nhìn Đan Ngu, nói: “Có ngươi ở đây cũng tốt, gia đỡ phải sai người đi thêm một chuyến. Cái này, nhờ  ngươi thay ta chuyển giao cho y.”

Lấy ra một hộp gấm dưới ngăn bàn, trên hộp khắc hình Tịnh đế liên*, cành lá quấn quanh, vô cùng tinh xảo.

*Tịnh đế liên là một loại hoa sen với hình dáng hết sức đặc biệt: hai bông hoa cùng chung một chồi. Hình dạng này khiến người ta nghĩ đến hình ảnh một cặp tình nhân cuốn quýt, vấn vương. Vì thế, tịnh đế liên còn được coi là hoa của tình nhân, thể hiện tình vợ chồng mặn nồng, như hai đoá sen mọc cùng một gốc.

Đan Ngu nhìn hộp gấm, gật đầu nhận lấy…

Tiếng chân ngựa chợt dừng, mắt thấy sắp đến Hộ bộ, phen này gặp gỡ mới là tạm biệt.



Lòng bàn tay Tần Tranh phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Sau khi Đan Ngu kể lại đầu đuôi ngọn ngành, đưa hộp gấm tới trước mặt y, nói: “Nhị gia chỉ nói với ta bấy nhiêu lời thôi, cái hộp này là hắn nhờ ta đưa tới cho ca.”

Tần Tranh khẽ đưa tay gẩy khóa vàng hình chim hạc trên hộp, nhẹ nhàng mở nắp hộp.

Một mùi thuốc nhàn nhạt xông vào mũi, thành hộp khảm ngọc mắt mèo, phản chiếu trong hộp lấp lánh lạ thường. Đế lót nhung vàng, chính giữa đặt một mảnh ngọc bội.

Khuôn mặt nhỏ gọn, từ bi vô biên, cầm hoa mỉm cười không hỏi thế nhân, kia là một miếng Ngọc Quan Âm.

Trong lòng Tần Tranh dần lạnh, máu cả người tựa hồ cũng đông lại, hồi lâu mới cười khổ nói: “Hắn rốt cuộc vẫn không đồng ý…”

Phía dưới ngọc bội đè nửa tờ giấy hoa đào*, trong thư nói:

Ta dứt mọi luyến tiếc, xin người chớ vấn vương. Đem tấm lòng bấy nay, gửi trao người xứng đáng.

*Giấy hoa đào (hay còn gọi là giấy Tiết Đào): Tiết Đào đời Đường là một danh kỹ đất Thục, hay làm những bài thơ ngắn, vì tiếc giấy nên cắt hẹp lại. Từ đấy, những tài tử trong Thục lấy thế làm tiện, cũng cắt những tờ giấy nhỏ để viết thư, gọi là giấy Tiết Đào.

Lẻ loi mấy nét, khí chất bất phàm, mây trôi phiêu dật, là bút thể chuẩn mực của Sở gia.

Hoàn chương 49

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.