Triều Thấp

Chương 5



Tin nhắn quấy nhiễu tình dục vẫn còn tiếp tục, trong lòng Sở Kiều chịu thua.

Cậu có một tài khoản weibo, thường xuyên đăng tác phẩm vẽ xong lên đó, cũng từ từ tích luỹ được mấy ngàn fan, bình thường không có chuyện gì cũng sẽ lướt weibo, cái gì đang phổ biến cũng đều hiểu được, cũng thỉnh thoảng chuyển phát trêu chọc người khác là gay trong gay khí.

Nhưng cậu chưa từng có cảm giác chính mình sẽ trở thành đối tượng ý dâm của người khác.

Sở Kiều nghĩ nghĩ, vẫn nên trả lời một câu.

“Gửi sai người rồi.”

Sau đó dứt khoát xoá đi.

Thứ tư nhanh chóng đến, Sở Kiều bọn họ vốn có tiết buổi tối, cậu cùng Phó Thi Ngữ đã hẹn nhau tan học sẽ cùng đi qua.

Nhưng giáo sư đột xuất có việc nên chuyển giờ, Sở Kiều nghĩ, cả hai chỉ có thể từng người xuất phát từ ký túc xá, vì vậy cậu ủ rũ ỉu xìu xách laptop đến thư viện, ngồi suy nghĩ cho poster cả một buổi chiều, cơm tối cũng chưa ăn. Phó Thi Ngữ gửi tin nhắn cho cậu, nói, cậu ở đâu? Mình đã ăn cơm tối xong rồi, dự định đến đó sớm, cùng đi không?

Cậu ấy làm sao biết được số của mình?!

Sở Kiều bị doạ, nhưng lại rất cao hứng, bận rộn trả lời nói, được, tôi cũng ăn rồi, đang ở ký túc xá.

Phó Thi Ngữ nhanh chóng đáp lại, vậy cùng đi đi, nửa tiếng sau gặp nhau ở giao lộ sau ký túc xá nhé.

Sở Kiều vội vàng thu dọn đồ đạc chạy vội về ký túc xá, cậu muốn trở về thay quần áo, ngày hôm nay chỉ mặc một cái áo đen, phối với quần bò, vốn định ăn cơm xong rồi về thay đồ.

Mặt trời ban chiều ngã dần về tây, đúng lúc là giờ cơm, phần lớn mọi người trong ký túc xá đã đi dùng bữa.

Sở Kiều xách laptop, ba chân bốn cẳng xông về phía cửa phòng mình, đang muốn móc chìa khoá mở cửa, phát hiện cửa không hoàn toàn đóng lại, chừa ra một khe nhỏ.

Cậu cất chìa khoá trong tay đi, đang muốn đẩy cửa, nhưng lại ngừng, cậu nghe được bên trong có âm thanh kỳ quái.

Tiếng thở dốc dồn dập vội vã, thanh âm hừ hừ trầm thấp, còn có vài tiếng rên rỉ khàn khàn, tựa như phát ra từ chỗ sâu nhất trong thân thể.

Sở Kiều đỏ bừng mặt lên.

Có người đang tự an ủi trong ký túc xá.

Hơi lạnh của máy điều hoà theo khe cửa mở thoát ra một tia, thổi lất phất vào bàn tay đang muốn mở cửa nhưng dừng lại của Sở Kiều, ánh mặt trời không chút lưu tình chiếu vào trên lưng cậu, khiến cậu cảm thấy một trận nóng lạnh, trên mũi thấm ra vài hạt mồ hôi.

Sở Kiều thật sự không có thời gian, cậu nhắm mắt, chần chờ gõ cửa hai lần, sợ hãi.

Tiếng thở dốc rên rỉ bên trong ngừng lại, Sở Kiều yên lặng trong lòng đếm hai mươi giây, đủ cho người bên trong thong thả đi vào wc để tránh mặt.

Cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tính toán xông vào tranh thủ từng giây để thay quần áo.

Bên trong phòng kéo màn che lên, không bật đèn, ánh chiều tà từ bên ngoài tranh nhau chen lấn chiếu vào, rọi trên người Lục Minh Hà, hắn đang ngồi ở giường dưới của Sở Kiều, tự an ủi.

Hơi hơi khom eo, vạt dưới áo ba lỗ dính người được kéo lên, lộ ra đường nét cơ bụng đẹp đẽ, dây kéo quần bò được cởi ra một chút, lấy ra dương v*t từ trong quần lót, đang phấn chấn ở trong tay hắn.

Sở Kiều không nghĩ tới chính mình sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy, cậu rõ ràng đã chu đáo chừa ra chút thời gian.

Tay của Lục Minh Hà còn đang cử động, không nhanh không chậm, từ gốc rễ lười biếng vuốt đến đỉnh, dương v*t trong tay cứng đến nỗi chảy nước. Hắn hơi cúi đầu, khó nhịn cau mày, từ khe hở giữa mái tóc rối bời lộ ra ánh mắt, dính chặt vào Sở Kiều đang đứng ở cửa.

Trên hành lang truyền đến tiếng người càng lúc càng gần, Sở Kiều hoảng loạn trong lòng, tim đập như trống đánh, dường như muốn vọt ra ngoài, cậu luống cuống tay chân, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng đóng cánh cửa phía sau lại.

Lập tức trở tối, thế nhưng Sở Kiều nhìn thấy rất rõ ràng.

Thứ gì đó trong tay Lục Minh Hà trở nên càng cứng rắn, dưới ánh mắt của Sở Kiều trở nên điên cuồng, trướng lớn một vòng. Động tác của hắn nhanh hơn, một hồi ve vuốt, đùi cùng cơ bụng căng chặt, có vẻ cường tráng mạnh mẽ, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ, như thoả mãn, rồi lại như khát cầu.

Thời điểm ma sát có tiếng nước chọc người mơ màng, đánh vào bên trong màng tai của Sở Kiều.

Sở Kiều hốt hoảng bối rối xoay người lao ra ngoài, “ầm” một tiếng đóng cửa lại, chạy một hơi đến dưới ký túc xá, thở hổn hển không dừng được.

Ánh chiều tà sáng loáng, nóng đến sắp thiêu cháy người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.