Triều Thiên Khuyết

Chương 7: 7: Để Mình Ta Lừa Là Đủ




Hơn hai mươi năm gió tanh mưa máu cùng người khác đấu đá mưu đồ, Diệp Tương Bạch đã quen mỗi lần đi một nước cờ đều sẽ suy tính chu toàn, đề phòng vạn nhất.
Nhưng đối với vị Thất điện hạ này, hắn lại cảm thấy bày mưu tính kế lại thành ra dư thừa.

Nàng tâm tư đều viết hết lên mặt, chỉ liếc mắt một cái là thấy được.
Hoàng đế ngồi một lát lại cảm thấy chỗ này không thích hợp nói chuyện, liền muốn rời đi.

Diệp Tương Bạch thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Bệ hạ, thần có việc muốn bẩm."
"Ồ?" Nhìn nội điện xung quanh, Hoàng đế khẽ nhíu mày, "Ngươi muốn nói ở đây?"
"Không sao."
Hắn nói không sao, Hoàng đế liền trở lại vị trí ngồi bên cạnh bàn trà, cầm chén trà lên nhìn hắn, vẻ mặt lắng nghe.
Diệp Tương Bạch liền đem toàn bộ chuyện xảy ra hôm thọ yến Thái hậu tỉ mỉ, nghiêm túc bẩm báo qua một lần.
Triệu Trường Niệm buồn bã nằm sấp ở trên giường, lại nghe thấy phụ hoàng còn chưa đi, nhỏ giọng cùng Phụ Quốc Công trò chuyện, âm thanh trầm thấp nặng nề, thu hút sự chú ý của người khác.
"Sự việc lần này là thiếu sót của Hình bộ."
"Thọ lễ vốn không nên quá phô trương, nhưng vừa rồi là đại thọ của Thái hậu, cũng không đáng trách."
Lúc đầu thân thể vẫn còn khó chịu, vẫn còn chóng mặt, tức ngực nhưng nghe được đoạn đối thoại ngắt quãng này, Trường Niệm lại cười đến thỏa mãn, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trong mộng Trường Niệm mơ thấy một tiểu viện tử đơn sơ.


Trong viện có phụ hoàng đang ngồi cùng mẫu phi, hai người trò chuyện thật vui vẻ.

Nàng vừa chơi thả diều từ bên ngoài quay trở về nhà, trên người diện một bộ váy xinh đẹp, làn váy lay động trong gió xuân ấm áp.
...
Hoàng đế khởi giá rời đi, Diệp Tương Bạch cũng đi theo, nhưng đi đến nửa đường, hắn lại quay ngược trở về nội điện.
"Quốc Công?" Hồng Đề nơm nớp lo sợ mà nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Đây mới là phản ứng nên có của một người bình thường khi gặp hắn.

Diệp Tương Bạch mím môi, phất tay ra hiệu nàng đứng lại bên ngoài màn trướng, sau đó vén áo choàng, ngồi xuống bên cạnh giường Triệu Trường Niệm.
Người ở trên giường sốt cao, môi tái nhợt, khuôn mặt lại đỏ bừng, cũng không biết có phải mơ thấy cái gì mộng đẹp hay không mà khóe miệng cười đến ngốc nghếch, còn kèm theo nước dãi.
Có thể sống yên ả đến bây giờ chính là vận khí của nàng, nhưng gặp phải hắn, vận khí của nàng liền chấm dứt.
Nếu là người khác, hắn sẽ không mảy may thương tâm, bất quá nhìn thấy vị này đặc biệt ngốc, Diệp Tương Bạch vẫn lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng nàng.
Ngón cái lướt qua bờ môi của nàng, vừa lạnh vừa mềm.

Diệp Tương Bạch giật mình, suýt nữa không nhịn được muốn xoa.
Chờ hắn kịp phản ứng bản thân đang làm gì, cảm xúc mềm mại từ đầu ngón tay đã lan rộng khắp toàn thân.
Giật mình, Diệp Tương Bạch bỗng nhiên thu tay lại, hoá thẹn đứng lên, cầm khăn cẩn thận lau ngón cái nhiều lần, sau đó khẽ chửi thầm một câu
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng(*), hắn quả nhiên không nên cùng tên đoạn tụ Phong Đình Vân đáng chết kia lui tới quá nhiều.
(*)gốc: gần son thì đỏ, gần mực thì đen.

Mình dịch qua thành ngữ tiếng việt cho dễ hiểu và gần gũi.
"Quốc Công..." Hồng Đề muốn nói lại thôi, nàng muốn bảo vệ chủ tử, nhưng thực sự không dám bước vào, chỉ có thể đứng bên ngoài màn trướng, nhẹ giọng nhắc nhở.

Diệp Tương Bạch sắc mặt khó coi, vén màn trướng ra ngoài, không nói một câu nào liền bỏ đi.
Hồng Đề muốn rơi nước mắt, điện hạ nhà nàng bị thương nặng không làm gì, tại sao lại đắc tội Phụ Quốc Công rồi? Nếu là người khác còn đỡ, nay Phụ Quốc Công lại không vừa lòng điện hạ, điện hạ còn có đường sống không?
Triệu Trường Niệm cái gì cũng không biết, chỉ cảm thấy ngủ một giấc xong rất dễ chịu, lúc tỉnh lại cái mông còn đau nhưng tâm tình ngược lại rất tốt.

Nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài thấy đã đến giữa trưa
"Hồng Đề?"
Vừa nói xong bức màn liền lay động, có người tiến vào đưa cho nàng chén trà.

Trường Niệm thuận tay tiếp nhận, ngồi lên uống cạn chén trà xong lại nhét cái chén không vào tay người đó: "Ta muốn ăn cháo ngô."
Diệp Tương Bạch ánh mắt phức tạp cầm lấy cái chén, đặt lên bàn trà bên cạnh: "Bữa trưa hôm nay sẽ giao qua."
Hả? Trường Niệm sững sờ, quay đầu nhìn liền thấy Diệp Tương Bạch mặc một thân thường phục xanh nhạt, thắt lưng đeo một khối ngọc bội, ưu nhã đứng bên cạnh giường nàng.
"Là ngài?" Chớp mắt mấy cái, Trường Niệm mặt mày cảm động, "Ngài canh chừng giúp ta cả đêm?"
Diệp Tương Bạch cười mà lại không cười, đáp: "Điện hạ chớ lo, hôm nay thần được nghỉ liền vào cung một chuyến gặp Thái tử, tiện đường tới thăm ngài một chút thôi."
Thì ra là vậy, Trường Niệm thu hồi cái cằm suýt rơi xuống đất, cười hì hì nói: "Vậy cũng phải tạ ơn ngài, nếu không nhờ ngài, phụ hoàng cũng đã không đến thăm ta."
"Điện hạ muốn gặp bệ hạ, vì sao không đi qua Dưỡng Tâm điện thường hơn?"
Trường Niệm xua tay thở dài: "Không đi được, qua đó nhiều mấy hoàng huynh sẽ không vui sau đó sẽ muốn làm khó ta.

Tuy ta muốn gặp phụ hoàng, nhưng ta cũng muốn sống yên ổn nha."
"Ồ?" Diệp Tương Bạch nhíu mày, "Vậy mấy ngày sắp tới đây, điện hạ có vẻ không được sống yên ổn cho lắm."
"Hả?" Trường Niệm không kịp phản ứng, ngây thơ nhìn hắn, "Tại sao?"
Diệp Tương Bạch kiên nhẫn giải thích: "Sử giám ngục chết hôm thọ yến Thái hậu, tiệc mừng là do Thái tử đảm nhiệm, lại xảy ra sơ xuất.

Một khi bẩm lên, Thái tử nhất định giận dữ, đích thân tra án này.

Mà điện hạ ngài, là nhân chứng mấu chốt của vụ án này, không khỏi liên lụy.

Bệ hạ vừa trách cứ Thái tử làm ngài bị thương, ở buổi thọ yến ngài lại làm Thái tử mất mặt, nhiều chuyện gộp lại chồng chất lên nhau, ngài có thể sống yên ổn sao?"
Vốn khuôn mặt nàng đã tái nhợt, nghe xong lời hắn nói lập tức hoá thành tờ giấy trắng.

Trường Niệm run rẩy bờ môi, đáng thương nhìn về phía hắn: "Quốc Công, ta vô tội, những việc này đều không liên quan tới ta, không biết tại sao lại...!Ngài có thể cứu giúp ta không?"

Ôn nhu cười một tiếng, Diệp Tương Bạch nói: "Tại hạ nếu không có ý định cứu, hiện tại cũng sẽ không đứng ở đây."
Ánh mắt sáng lên, Trường Niệm vội hỏi: "Quốc Công có biện pháp gì?"
"Lấy tình cảnh bây giờ của Thất điện hạ, muốn trốn tránh là không thể, thà rằng cứ đối đầu với khó khăn, ngược lại có thể sinh một chút hi vọng." Lão sói xám lắc lắc cái đuôi, thành khẩn nói.
"Đối đầu với khó khăn?" Khỉ nhỏ đơn thuần nhíu mày suy nghĩ.
"Thái tử nếu muốn điều tra, ngài chỉ có thể phối hợp, nhưng nếu có thể quyết định mức nặng nhẹ của vụ án, đương nhiên sẽ có nước cờ chống lại Thái tử." Lão sói xám lại đào hố.
"Làm sao chống lại? Ngài chỉ bảo ta một chút với!" Khỉ nhỏ không nói hai lời liền gieo mình nhảy hố.
Diệp Tương Bạch âm thầm thở dài, sau đó hướng nàng chắp tay: "Điện hạ nếu tin tưởng thần, ngày mai cùng thần đi Dưỡng Tâm điện báo án."
Việc này đơn giản, nàng chỉ cần nói một hai câu, sau đó mọi thứ cứ để Phụ Quốc Công gánh vác hết là được.

Trường Niệm thầm tính toán, còn có thể kiếm cớ gặp phụ hoàng một lần, coi như không bị thua thiệt
"Vậy đều nghe Quốc Công sắp xếp!"
Diệp Tương Bạch thỏa mãn gật đầu, lại đưa cho nàng một hộp thuốc trị thương: "Điện hạ trời sinh là người tốt, ngoại trừ thần ra, ngài cũng đừng nên tin lời người khác."
Người dễ gạt như vậy, để mình hắn lừa là được.

Để người khác lừa liền hỏng chuyện đại sự.
Hoàn toàn không chú ý vẻ mặt của Diệp Tương Bạch, Trường Niệm sảng khoái siết tay đáp lời hắn: "Được thôi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.