Triều Tư Mộ Noãn

Chương 2: 2: Quy Củ





Nếu nói ở Vệ gia còn có ai dám nói đùa như vậy với Tam tiểu thư, vậy ngoại trừ Tô Tử Ngạn liền không có người khác, từ gia gia của Tô Tử Ngạn liền vẫn luôn là bác sĩ tư nhân của Vệ gia, hai nhà quan hệ rất tốt, Tô Tử Ngạn và Tam tiểu thư cùng tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, vì vậy Vệ Kiều nghe thấy hắn trêu ghẹo cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không lên tiếng.

Tô Tử Ngạn vui vẻ tiếp thu sự lãnh bạo lực của nàng, ngược lại cũng đã quen rồi, vừa rồi nếu như Vệ Kiều đáp lại hắn, hắn mới cảm thấy không bình thường.

Trong phòng khách, người giúp việc đứng túm năm tụm ba, đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía nữ hài hơi gầy kia, ngay cả quản gia đều nhìn thêm một chút, nhưng cũng không có ai dám phát ra tiếng động, bốn phía im lặng, Vệ Kiều cầm ly lên uống ngụm nước nói: "Thế nào?"
Sau khi kiểm tra Tô Tử Ngạn nói: "Bị thương ngoài da, không có gì quá đáng lo.

" Hắn nói với nữ hài: "Sáng mai đến bệnh viện của ta kiểm tra tỉ mỉ một chút, thuận tiện lấy ít thuốc chống sẹo xoa lên một chút, trên gương mặt này nếu như để lại sẹo liền không dễ nhìn.

"
Nữ hài rụt rè đáp lại hắn: "Cảm ơn.

"
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn Tô Tử Ngạn, một đôi mắt xinh đẹp mang theo do dự, tựa hồ có chuyện muốn nói, Tô Tử Ngạn hiểu ý: "Không biết bệnh viện của ta đúng không? Để Tam tiểu thư đưa ngươi đi.

"
Vệ Kiều rõ rõ ràng ràng bị sắp đặt liền thả cái ly xuống, quay đầu nhìn Tô Tử Ngạn, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, ánh mắt như nước, lộ ra thanh hàn, Bùi Thiên đứng ở phía sau nàng nói: "Ngày mai công ty có hội nghị trọng yếu, Tam tiểu thư không thể phân thân.

"
"Bùi Thiên.

" Môi đỏ của Vệ Kiều khẽ mở: "Ngươi đưa nàng đi.

"
Bùi Thiên cúi đầu: "Hảo.

"
Nữ hài nghe bọn họ nói xong liền đánh liều nhìn sang nữ nhân trên sofa kia, Vệ Kiều thay đổi một bộ y phục nhàn nhã vẫn là khí thế ép người, ngũ quan của nàng có chút thâm thúy, cốt tương anh khí, có lẽ là không thích cười, hàng mi hơi rủ xuống liền có thể nhận ra phong thái sắc bén rõ ràng, khi không nhìn vào người khác chỉ cảm thấy quanh thân tràn đầy áp suất thấp, hô hấp đều phải cẩn thận, khi nhìn vào người khác —— lệ nhãn như dao, có thể đâm thủng hết thảy mọi sự ngụy trang, dễ dàng nhìn thấy bí mật trong nội tâm của từng người.

Nàng là đang bị Vệ Kiều nhìn chằm chằm.

Nữ hài cúi đầu, hai tay xoắn lấy nhau, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch, Vệ Kiều liếc mắt nhìn nàng một hồi lâu mới nghe thấy Tô Tử Ngạn nói: "Được rồi, nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước.

"
Bùi Thiên tiến lên một bước: "Tô tiên sinh, ta tiễn ngài.


"
Vệ Kiều đứng lên: "Ta tiễn hắn.

"
Nàng nói xong quay đầu lại: "Trương mụ, chuẩn bị cơm tối.

"
Trương mụ lập tức ân một tiếng, người giúp việc nhanh chóng tảng ra bốn phía, Tô Tử Ngạn mang theo hộp cấp cứu đi ra khỏi phòng khách, Vệ Kiều đi theo phía sau, đi đến hoa viên, Tô Tử Ngạn mới dừng lại: " Đứa nhỏ này từ đâu tới?"
Vừa rồi ở phòng khách chỉ là nói chuyện vui đùa, bọn họ nhận thức nhiều năm như vậy, hắn hiểu rõ Vệ Kiều nhất, ai cũng có thể Kim Ốc Tàng Kiều, duy chỉ có nàng, không thể, đừng nói là Kim Ốc Tàng Kiều, hai mươi lăm, hai mươi sáu năm, bên cạnh nàng vẫn chưa từng xuất hiện người có thể tới gần, vì vậy lần này lại mang về một đứa nhỏ, khiến cho người ta cảm thấy rất nghi hoặc.

Vệ Kiều đứng ở bên cạnh hắn, gió nhẹ thổi những sợi tóc tung bay, có vài sợi dán lên trên cần cổ thon dài, làm nổi bật lên da thịt càng thêm nhẵn nhụi, trắng nõn, nàng trầm thấp mở miệng: "Mới vừa đi đến Vương gia.

"
"Vương gia?" Tô Tử Ngạn nói: "Vương gia nào?"
"Vương Vĩnh Thuận.

"
Tô Tử Ngạn nghiêng đầu nhìn nàng: "Không phải ngươi cũng chú ý đến tòa Lạn Vỹ lâu đó chứ?"
Ở ngoại ô Tây Giao có một tòa Lạn Vỹ lâu, vài năm trước những nhà đầu tư đang xây dựng thì tháo chạy, xây dựng được một nửa thì dừng lại, mấy năm qua phía Đông ngoại thành là khu vực phát triển trọng điểm, Tây Giao liền bị bỏ không, tòa Lạn Vỹ lâu này vẫn liền bị để dang dở mấy năm qua, đầu năm nay nghe nói bị Vương Vĩnh Thuận nhận lại, mọi người không để ý lắm, công ty của Vương Vĩnh Thuận thành lập chưa được mấy năm, ở trong giới không đáng chú ý, không ngờ trong tháng ba này liền nhận được thông báo, Giang thành muốn xây dựng một con phố thương mại, dự án được chính phủ hỗ trợ, vị trí ngay bên cạnh Lạn Vỹ lâu, chỉ cách một con đường.

Khi tin tức này nổ ra mọi người không ứng phó kịp, những người vừa trào phúng Vương Vĩnh Thuận liền ngay lập tức vị vả vào mặt, đương nhiên, người chú ý đến tòa Lạn Vỹ lâu này, cũng nhiều hơn.

Vệ Kiều chính là một trong số đó.

Chỉ là nàng dùng biện pháp tiếp cận vòng vo, trước tiên là bắt lấy Vương Vĩnh Thuận, lại chậm rãi thu lưới.

Tô Tử Ngạn thấy nàng không lên tiếng liền bất đắc dĩ lắc đầu: "Những chuyện khác ta mặc kệ ngươi, cẩn thận thân thể.

"
Vệ Kiều vẻ mặt hờ hững: "Ta biết.

"
Tô Tử Ngạn nghe vậy liền gật gù, cất bước đi ra ngoài, lên xe liền chụp lấy vô lăng bật cười thành tiếng, lại bị Vệ Kiều rời khỏi chủ đề.

Thực sự là, chuyện nàng không lời muốn, không ai có thể cạy miệng hỏi được nàng.


Sau khi đưa Tô Tử Ngạn đi Vệ Kiều ngồi xuống ghế tựa trong hoa viên, chân trời lửng lờ từng áng mây hồng, gió mát phơ phất, quét qua gương mặt trắng trong thuần khiết của nàng, lại tăng thêm vài phần sắc bén cùng ác liệt, Bùi Thiên đứng cách xa vài mét nhìn thấy Vệ Kiều như vậy trong lòng liền run lên, nhanh chóng bước đến đứng bên cạnh nàng, cung kính nói: "Tam tiểu thư, đã điều tra.

"
Vệ Kiều hơi nghiêng đầu, gió lạnh thổi bay hai tấn mái tóc, trêu chọc cần cổ thon dài, nàng phất mái tóc một cái: "Nói.

"
Bùi Thiên cúi đầu nói: "Là một cô nhi, từ nhỏ đã đi theo một lão thái thái giúp việc, trải qua vài năm, lão thái thái qua đời liền bị ——" Hắn trầm giọng: "Liền bị đưa đến một vài gia đình.

"
"Ăn trộm, lần này trộm nhẫn bị Thẩm Tố Thanh bắt được, cho nên mới! "
Vệ Kiều khẽ gật đầu, cau mày, nghĩ đến hai chữ đứa nhỏ mà Tô Tử Ngạn vừa nói đến liền mở miệng hỏi: "Thành niên sao?"
Bùi Thiên: "Mới vừa thành niên.

"
Vệ Kiều im lặng không lên tiếng, Bùi Thiên cũng không biết nên nói gì, một lát sau, người đang ngồi liền đứng dậy: "Trở về đi.

"
Bùi Thiên đứng ở phía sau nhìn theo nàng đi vào nhà.

Sắc trời từ từ tối lại, trong phòng đèn đuốc sáng choang, tất cả sự vật dưới ánh đèn sáng ngời đều không có chỗ che thân, bao gồm cả sự bất an của nữ hài, nàng vẫn ngồi trên sofa, hai tay nhíu lấy nhau, trên mu bàn tay có thể thấy rõ ràng những dấu vết do bị móng tay bấm xuống, có chút sâu, trở nên trắng bệch.

Vệ Kiều vừa mới vào nhà liền nghe được Trương mụ nói: "Tam tiểu thư, có thể dùng cơm.

"
Nàng nhấc mắt nhìn nữ hài đang ngồi trên sofa, mở miệng nói: "Tới dùng cơm.

"
Nữ hài nghe vậy liền kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, chống lại đôi mắt sắc bén của nàng liền lại vội vàng cúi đầu, Vệ Kiều không có bao nhiêu kiên nhẫn: "Không ăn sao?"
"Ăn.

" Thanh âm như muỗi, vẻ mặt bất an.

Vệ Kiều cùng nàng mặt đối mặt ngồi xuống bàn cơm, Trương mụ không biết nữ hài này rốt cuộc là có thân phận gì, không dám thất lễ, đối với nàng lễ nghi chu đáo, Vệ Kiều nhấp một ít nước ấm nói: "Ngươi tên gì?"

Bàn tay nữ hài đang nắm đôi đũa liền dừng lại, nhìn Vệ Kiều nói: "Bà bà gọi ta là Thập Nhất.

"
Trên cái trán trắng nõn trơn bóng của nàng bị dán băng gạc, cả khuôn mặt tái nhợt, càng khiến cho đôi con ngươi đen như mực trong trẻo trở nên nổi bật, lông mi dày đặc lại nhỏ dài quyển kiều, bởi vì thần sắc mơ hồ bất an lại tăng thêm vài phần nhược khí, đặc biệt là dáng dấp một đôi mắt thất kinh nhìn Vệ Kiều, càng giống như thỏ nhỏ chấn kinh quá độ, tư thái quyến rũ mê người, khiến cho người nhìn qua không khỏi động lòng trắc ẩn.

Đương nhiên, trong đó không bao gồm Vệ Kiều, nàng lệ mắt đảo qua nữ hài, môi mỏng khẽ mở: "Thập Nhất?"
Thập Nhất ngẩng đầu, có chút miễn cưỡng đặt đũa xuống, cung kính đáp lời: "Ta không có tên, bà bà đưa ta về nhà vào tháng mười một, liền gọi ta là Thập Nhất.

"
Nói từng chữ vẫn xem như là rõ ràng.

Vệ Kiều không nhẹ không nặng mà ân một cái lại nói: "Tiếp tục ăn đi.

"
Thập Nhất nhìn nàng, thấy nàng đúng là muốn để cho mình ăn cơm mới lại một lần nữa cầm lấy đôi đũa, Thập Nhất thăm dò mà muốn gắp lấy một món ăn gần nhất, nhưng rất nhanh lại thu hồi, chỉ ăn cơm, Vệ Kiều nhìn thấy hành động nhỏ của Thập Nhất liền nói: "Muốn ăn liền tự mình gắp.

"
Tựa hồ không nghĩ tới Vệ Kiều sẽ nói ra lời như vậy, Thập Nhất bị sặc cơm, nàng liên tục ho khan vài tiếng, trên gương mặt vốn tái nhợt liền nhuộm đỏ ửng, một đôi mắt đen như mực cũng dường như lướt qua dòng nước, trở nên sáng lấp lánh.

"Xin, xin lỗi.

" Thập Nhất che miệng lại, vẫn là đè ép không được cảm giác muốn ho khan, nhưng ngồi đối diện với Vệ Kiều, nàng không dám, chỉ có thể cố gắng kìm nén, mặt trướng đến đỏ chót, Vệ Kiều nhàn nhạt nhìn quét qua nàng một chút, nhẹ như mây gió mà mở miệng: "Không cần nhẫn nhịn.

"
Lúc này Thập Nhất mới che miệng kịch liệt ho khan.

Nhóm người giúp việc hai mặt nhìn nhau, ngay cả Trương mụ cũng dùng ánh mắt ngờ vực mà nhìn Thập Nhất.

Thập Nhất bị nhìn càng lúc càng xấu hổ, vành tai đỏ tươi như muốn nhỏ máu, trên mặt càng lộ ra vẻ bất an, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Vệ Kiều.

Vệ Kiều phát hiện sắc mặt nàng không tự nhiên liền nghiêng đầu nhìn Trương mụ: "Đều đi xuống đi.

"
Trương mụ nhìn Vệ Kiều gần như là không động đũa: "Tam tiểu thư, ngài có phải cảm thấy không thấy ngon miệng hay không? Ta lấy một bát canh cho ngài?"
Vệ Kiều xua tay: "Xuống.

"
Âm thanh lạnh lùng, không cho phép xem vào, Trương mụ không thể làm gì khác hơn là đưa một ánh mắt cho những người kia, rất nhanh phòng ăn liền chỉ còn lại Vệ Kiều cùng Thập Nhất hai người, Vệ Kiều nói: "Tiếp tục ăn đi.

"
Không còn những ánh mắt không ngừng tìm hiểu dò xét kia nữa, Thập Nhất có vẻ thả lỏng hơn một chút, gò má nóng bỏng của nàng thoát xuống một tầng nhiệt độ cao, lần thứ hai nhìn Vệ Kiều trong ánh mắt đã không còn tràn đầy sợ hãi, mà là nhiều hơn vài phần cảm kích, nàng một lần nữa cầm lấy đôi đũa, cúi đầu im lặng ăn cơm.


Vệ Kiều nhìn hành động của nàng rồi mở miệng: "Ăn ngon không?"
Động tác ăn cơm của Thập Nhất dừng lại, ngẩng đầu nhìn Vệ Kiều, âm thanh yếu ớt nói: "Ngon, ăn ngon.

"
Có lẽ là ăn trong lo lắng, nàng không có chú ý đến trên khóe miệng có treo một hạt cơm, xem ra có vài phần buồn cười, Vệ Kiều thường ngày tối không chịu nổi người khác lôi thôi lúc này nhìn thấy lại nhẹ nhàng nở một nụ cười, khóe môi vung lên một độ cong rất nhỏ, vẻ mặt rút đi lạnh lùng lãnh đạm, có vẻ minh diễm cảm động.

Vẻ mặt biến hóa nho nhỏ, Thập Nhất nhưng là nhìn đến sững sờ, nàng hoảng loạn cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

Cơm tối còn chưa ăn xong Vệ Kiều liền bởi vì một cuộc điện thoại mà rời khỏi phòng ăn, Thập Nhất ngồi trên ghế nhỏ từ xa xa nhìn qua Vệ Kiều đang đứng trước cửa sổ, từ bên trái nhìn qua, vóc người cao gầy, hẹp vai eo nhỏ, tóc dài buông xuôi ở sau đầu, xõa tung ôm lấy cần cổ, theo cử động của nàng mà khẽ run.

Nàng chậm rãi đặt đũa xuống.

Sau khi ăn xong một lúc lâu Vệ Kiều vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, Thập Nhất liền vẫn ngồi ở trên cái ghế nhỏ, toàn bộ phòng ăn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim nàng đập, thình thịch thình thịch lẻn đến cổ họng, nàng đưa tay vào trong túi quần, cẩn thận nắm lấy chiếc nhẫn, lòng bàn tay bị đâm đau đớn cũng không có phát hiện.

Không biết qua bao lâu, Vệ Kiều nói chuyện điện thoại xong, nàng xoay người trở lại phòng ăn, Thập Nhất lập tức đứng lên, cúi thấp đầu nói: "Tam tiểu thư, ta, ta ăn no rồi.

"
Vệ Kiều lãnh đạm gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài, đến phòng khách nàng nói với Trương mụ đang đứng ở một bên: "Chuẩn bị cho nàng một phòng dành cho khách.

"
Trương mụ đáp lại: "Hảo.

"
Thập Nhất đứng ở phía sau nghe các nàng sắp xếp cho mình, vẻ mặt kinh hoảng, nàng đi theo Vệ Kiều vào nhà liền đã chuẩn bị tốt tinh thành sẽ làm người giúp việc, thế nhưng nàng không nghĩ tới Vệ Kiều lại sắp xếp bác sĩ xử lý thương tích cho nàng, còn cho nàng ngồi ở phòng ăn mà ăn cơm, hiện tại còn cho nàng ở trong phòng dành cho khách, điều này khiến cho nàng càng thêm bất an, thấy Vệ Kiều nói xong cũng liền muốn rời đi, thân thể Thập Nhất so với đầu óc liền phản ứng nhanh hơn mà kéo lấy một góc y phục của Vệ Kiều, rất dùng sức.

Vệ Kiều dừng bước, cúi đầu nhìn ngón tay đang nói lấy y phục của mình, tinh tế, thon dài, điểm không giống so với khi ở Vương gia chính là, đôi bàn tay này sau khi tẩy đi vết máu liền càng hiện ra trắng nõn.

Nhưng nàng vẫn là phi thường không thích.

Thập Nhất rõ ràng phát hiện tâm tình của Vệ Kiều biến hóa, bàn tay ngay lập tức rút về, tiếu nhan mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt, nàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lãnh lệ của Vệ Kiều, nàng nuốt nước miếng, đè xuống lời muốn hỏi mà sửa thành: "Tam tiểu thư, cảm ơn ngươi.

"
Vệ Kiều siết chặt hàm răng, thanh âm lạnh lùng: "Ta không thích một ngày liền phải thay hai bộ quần áo.

Nếu ngươi đã tiến vào của Vệ gia, liền phải tuân thủ quy củ Vệ gia.

" Mắt phượng của nàng nheo lại: "Trương mụ, dạy dỗ nàng quy củ.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.