Tô Tử Ngạn thấy tình hình của Thập Nhất không ổn liền để Bùi Thiên đỡ lấy nàng, đưa nàng trở về bệnh viện làm kiểm tra, sau một trận hỗn loạn thần sắc Thập Nhất không dao động mà theo lời làm kiểm tra, Bùi Thiên rất lo lắng, hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
Tam tiểu thư đemmột người hảo hảo giao cho hắn, nhưng bây giờ lại gấp đến độ hộc máu, thấy thế nào cũng không phải là phản ứng bình thường.
"Ứng kích phản ứng.*" Tô Tử Ngạn nhìn báo cáo kiểm tra nói: "Tâm tình một người quá vui quá buồn, sẽ sinh ra ứng kích phản ứng, niêm mạc dạ dày dễ bị thiếu máu cục bộ, cho nên mới nôn ra máu, ta truyền thuốc cho nàng, hảo hảo thả lỏng tĩnh tâm, sẽ không có gì đáng ngại."
(*Các phản ứng được gây ra bởi các kích thích khác nhau.
Bao gồm hai phạm trù chính là phản ứng sinh lý và phản ứng tâm lý.
Các phản ứng sinh lý bao gồm hưng phấn thần kinh giao cảm, tăng tiết hormone tuyến yên và vỏ thượng thận, tăng lượng đường trong máu, tăng huyết áp, tăng nhịp tim và thở nhanh; các bao gồm phản ứng cảm xúc, phản ứng tự vệ và phản ứng đối phó.
Ứng kích phản ứng là kết quả của sự tương tác giữa tác nhân kích thích và các đặc điểm thể chất và tinh thần của cá nhân, không chỉ do tác nhân kích thích gây ra mà còn liên quan đến sự hiểu biết của cá nhân về tác nhân gây căng thẳng và kinh nghiệm của cá nhân trong việc xử lý các sự kiện căng thẳng.)
Nghe Tô Tử Ngạn nói như vậy, trong lòng Bùi Thiên có chút thả lỏng, hắn ngồi ở cạnh giường Thập Nhất cúi đầu nói: "Vệ tổng."
Hắn không phải là một người giỏi ăn nói, ở bên cạnh Vệ Kiều, đều đã quen kiệm lời, Vệ Kiều cũng không thích người dài dòng, cho nên hắn có thể ít nói liền ít nói, còn không nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân lại biết an ủi người khác, Bùi Thiên hé miệng, nhất thời lắp bắp, nửa ngày mới lên tiếng: "Ngươi không thể ngã xuống, vạn nhất Tam tiểu thư trở về, ngươi ngã xuống, nàng làm sao bây giờ?"
Thần sắc Thập Nhất vốn là bình tĩnh, khi nghe đến ba chữ Tam tiểu thư trong ánh mắt mới thoáng có ánh sáng, trên tay nàng còn đang nắm chặt phong thư thấm máu kia, đầu ngón tay run rẩy nói: "Nàng phẫu thuật ở đâu."
Nghe nàng chịu mở miệng, Tô Tử Ngạn liền nói: "Đi phòng nghiên cứu ở Weiss bên kia."
Thập Nhất gật đầu: "Bùi Thiên, đi chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát."
Tô Tử Ngạn giữ chặt lấy nàng: "Ngươi bây giờ thân thể không thể đi loạn, tuy rằng kết quả kiểm tra cũng không có gì đại sự, chỉ là ngươi ứng kích phản ứng nghiêm trọng, tùy thời đều có thể ngất xỉu nôn ra máu, thân thể ngươi là không chịu nổi."
Thập Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, cắn răng, gằn từng chữ: "Để ta ở đây ngây ngốc chờ đợi, ngươi cảm thấy ta có thể chịu đựng được sao?"
Tô Tử Ngạn cầm bệnh án: "Nàng không muốn để ngươi đi."Chuyện đến lúc này, hắn liền phải nói thật: "Nàng không muốn để ngươi đi, đưa tiễn nàng đoạn đường cuối cùng."
"Ngươi gạt ta!" Thập Nhất đột ngột gào lên: "Ngươi gạt ta! Đây không phải là đoạn đường cuối cùng của nàng, đây không phải! Tô Tử Ngạn, ngươi trả nàng lại cho ta! Ngươi đưa ta đi! Ngươi..."
Nàng nói xong lại muốn buồn nôn, Tô Tử Ngạn nhìn Bùi Thiên, đưa cho hắn một ánh mắt ra hiệu, hai người đè Thập Nhất lại, Tô Tử Ngạn tiêm thuốc an thần cho nàng, nhìn Thập Nhất chậm rãi ngủ thiếp đi, Tô Tử Ngạn lắc đầu, thần sắc bi thương.
Hai người này, lo lắng cho đối phương đến sâu vào trong xương cốt, một người sợ nàng nhìn thấy mình ở đoạn đường cuối cùng sẽ chịu không nổi mà tan vỡ, một người khác lại lo sợ không thể thấy được nhau một lần cuối cùng, thật sự là lựa chọn khó cả đôi đường.
"Liền như vậy, không có chuyện gì đi?" Bùi Thiên kỳ thật cũng muốn đi xem Vệ Kiều, hắn đi theo Vệ Kiều cũng đã nhiều năm như vậy, nếu như, nếu như nàng thật sự ra đi, vậy liền một lần cuối cùng gặp mặt hắn cũng không thấy được, hắn cũng khó chịu, cũng đau lòng, Tô Tử Ngạn làm sao không phải như vậy, tình cảmhắn đối với Vệ Kiều không thua bất kỳ ai ở đây, từ nhỏ đến lớn, hắn đều là xem Vệ Kiều như thân muội muội, tìm kiếm các loại phương pháp trị liệu cho nàng, tìm kiếm lương y khắp nơi, là vì nàng mà không cần mặt mũi thỉnh cầu một lần lại một lần, cho nên ba người đối với Vệ Kiều tốt nhất khi Vệ Kiều làm phẫu thuật lại không thể đến bên cạnh nàng.
Tô Tử Ngạn thở dài: "Trước liền như vậy đi, đợi nàng tỉnh lại rồi nói, trước trấn an tâm tình của nàng."
Bùi Thiên gật đầu ngồi xuống ghế cạnh giường, cửa phòng bệnh bị gõ vang, Tô Tử Ngạn bị y tá gọi đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại Bùi Thiên cùng Thập Nhất đã ngủ say.
Thập Nhất làm rất nhiều rất nhiều mộng, kỳ quái, trong mộng một hồi mộng thấy Vệ Kiều không tốt, nàng đi tham gia tang lễ của người kia, nàng không chịu nổi, cũng liền muốn tự sát, một hồi lại mộng thấy Vệ Kiều hảo hảo từ nước ngoài trở về, đứng ở trong phi trường mỉm cười với nàng, nhẹ giọng gọi: "Thập Nhất."
"Kiều Kiều." Thập Nhất vừa khóc vừa thì thào, Bùi Thiên ngồi bên cạnh thấy nàng như vậy cũng chỉ là nắm chặt nắm tay, quay lưng lại, vừa có động tĩnh liền nghe đến thanh âm: "Bùi trợ lý."
Thập Nhất vừa tỉnh lại tiếng nói khàn khàn, trầm xuống, chỉ là rất tỉnh táo, nàng nói: "Làm phiền ngươi giúp ta gọi bác sĩ Tô đến đây."
Bùi Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, Thập Nhất rủ mắtxuống: "Yên tâm đi, ta hiện tại đã tốt hơn nhiều."
Bùi Thiên thấy vậy đành nói: "Vậy ngươi đợi chút, ta đi gọi hắn."
Tô Tử Ngạn mới từ một phòng bệnh khác đi ra, nghe nói Thập Nhất đã tỉnh lập tức đi tới, đứng bên cạnh giường bệnh nhìn nàng một chút, nhìn thấy sườn mặt bình tĩnh cùng ánh mắt thâm sâu của nàng, Tô Tử Ngạn hỏi: "Cảm giác thế nào rồi?"
Thập Nhất cố gắng đè nén cảm giác co thắt nơi lồng ngực cùng sự chua xót đến tâm khảm, gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều." Nàng nuốt nước miếng: "Ngươi có thể liên lạc với nàng sao?"
Tô Tử Ngạn tường tận xem xét nàng vài giây, lắc đầu nói: "Không có, ta chỉ có thể liên lạc với bác sĩ Bạch, nhưng mà ta sợ..."
Hắn sợ bác sĩ Bạch đang làm phẫu thuật, sẽ ảnh hưởng đến ông, cho nên vẫn luôn chờ bên kia gởi tin tức đến, từ sau khi Vệ Kiều rời đi, liền không có tin tức bên kia gởi đến, chờ đợi chính là chuyện khó khăn nhất, Tô Tử Ngạn thật sâu đồng cảm, hắn vỗ đầu vai Thập Nhất nói: "Ngươi xác định không có việc gì sao?"
Thập Nhất gật đầu: "Ta xác định, ta muốn đi xem nàng, đợi nàng đi ra, có được không?"
Sự thỉnh cầu ti vi* nhất, Tô Tử Ngạn hé miệng mấp máy nhiều lần, bất đắc dĩ nói: "Ta liên hệ với trợ lý của bác sĩ Bạch a."
(*Hạ thấp tư thái, thấp kém)
Thập Nhất chỉ là phụ họa: "Ân."
Khoảng thời gian chờ đợi Tô Tử Ngạn ra ngoài gọi điện thoại, Thập Nhất đứng dậy cầm lấy tiểu tây trang tiến vào phòng vệ sinh, lúc đi ra Tô Tử Ngạn đã gọi điện thoại xong, thần sắc hắn có chút thả lỏng: "Còn chưa phẫu thuật, bất quá đã vào phòng cách ly, tín hiệu không vào được, cho nên không có biện pháp để ngươi trò chuyện cùng Kiều Kiều, xế chiều hôm nay làm phẫu thuật, ngươi bây giờ đi qua, đến nơi có thể sẽ gặp được nàng."
Thập Nhất không cần nghĩ ngợi liền nói: "Bùi trợ lý, sắp xếp máy bay."
Bùi Thiên lại không giống như lúc trước mà đáp ứng, hắn nhìn điện thoại trong tay, có chút do dự, Thập Nhất phân phó xong nhìn thấy hắn cau mày lạinói: "Làm sao vậy?"
"Ta vừa mới nhận được tin tức." Bùi Thiên nói: "Bệnh tình của Tam tiểu thư hội đồng quản trị đã biết rồi."
Sắc mặt Thập Nhất trắng nhợt: "Cái gì?"
Bùi Thiên đưa điện thoại cho nàng, nhìn thấy kênh tài chính và kinh tế đưa tin tức: Hư hư thực thực chuyện chủ tịch Vệ Thiên Vệ Kiều bị bệnh nặng...
Bên cạnh đó tin tức cũng đã lan tràn trên Weibo, đứng đầu hot search đều là tin tức chủ tịch công ty Vệ Thiên lâm bệnh nặng.
—— Vệ Thiên? Chủ tịch Vệ Thiên là Vệ Kiều a?
—— gặp qua một lần, không giống như là người bệnh a.
—— không thể nào, đây là tin tức thất thiệt đi?
Các loại tin đồn nối đuôi mà đến, rất rõ ràng là có người cố ý đưa tin tức, về phần người kia là ai, khả năng rất lớn chính là Lạc Châu Bình, không ngờ hắn còn chưa hết hi vọng, muốn vùng vẫy giãy chết.
Thập Nhất ngồi cạnh giường bệnh, nghe Bùi Thiên báo cáo tình huống: "Vệ tổng, tin tức trên mạng đã có người phát tán, nếu muốn khống chế, có chút khó khăn, hiện tại..."
"Nói đi." Thập Nhất ấn đầu: "Còn có chuyện gì?"
Bùi Thiên nói: "Các cổ đông cùng các quản lý cấp cao cũng đã biết."
Thật sự là ốcc lậu thiên phùng liên dạ vũ*, Thập Nhất đứng lên, một bên là nàng tâm tâm niệm niệm muốn đi chờ kết quả phẫu thuật của Vệ Kiều, bên kia là sự nghiệp cả đời của Vệ Kiều, tương lai của Vệ Thiên, nàng rơi vào thế khó xử, Bùi Thiên nói: "Bằng không chuyện của công ty kéo dài một chút?"
(*Một câu thành ngữ của TQ, nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm; nguyên câu là 屋漏偏逢连夜雨 船迟又遇打头风 – Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong của Phùng Mộng Long.
Vế sau có nghĩa là thuyền đã trễ lại còn gặp gió tạt đầu; đại loại là họa vô đơn chí)
"Kéo không nổi rồi." Thập Nhất rất rõ cách làm người của Lạc Châu Bình, hắn vừa mới bị bãi miễn chức vụ, thời điểm này chính là chờ cơ hội để trở mình, nếu như hiện tại nàng đi rồi, Vệ Thiên không có người tọa trấn, hắn muốn trở mình cũng không phải là không được, cho nên hiện tại nàng —— Thập Nhất chậm rãi nói: "Ta đi không được, Bùi trợ lý, chuẩn bị xe, chúng ta đến công ty."
Bùi Thiên liếc nhìn thần sắc của nàng nói: "Cửa lớn của công ty, bị ký giả chen cứng rồi."
Gương mặt Thập Nhất trầm xuống, nghe Bùi Thiên tiếp tục nói: "Hội đồng quản trị gởi tin đến, bọn họ muốn triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị tạm thời."
Vệ Thiên muốn triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị tạm thời, cửa ra vào bị ký giả vây quanh, bên trong nhân viên đều đang nghị luận, đã một thời gian không thấy Vệ Kiều đến công ty rồi, lần trước sau khi nàng bị tai nạn giao thông liền luôn dưỡng bệnh, công ty do Vệ Noãn điều hành, cho nên mọi người cũng không suy nghĩđến phương diện nàng bị bệnh nặng, bây giờ nhìn đến tin tức mới bắt đầu nghị luận.
【 thật sự chính là bệnh nặng sao? Vệ tổng còn trẻ như vậy.
】
【 có cái gì không thể, lúc trước ta đã cảm thấy sắc mặt Vệ tổng luôn là tái nhợt không thích hợp.
】
【 nhưng mà cũng không hẳn a, Vệ tổng có thể bị bệnh gì chứ? 】
【 bệnh tim a, không phải lão Vệ tổng là bị bệnh này mà ra đi sao? 】
【miệng thối a, ngươi không thấy lão Vệ tổng giai đoạn cuối như thế nào sao, Vệ tổng của chúng ta có chỗ nào giống như vậy a! 】
Sau khi Thập Nhất từ cửa sau tiến vào công ty liền nghe được các nàng đang nghị luận chuyện này, gương mặt nàng lạnh xuống, Bùi Thiên bên cạnh nói: "Đều không cần làm việc sao?"
Đám đông lập tức tán ra, Thập Nhất giẫm giày cao gót, thái độ kiên định đi vào thang máy, cuộc hợp hội đồng quản trị được tổ chức trên tầng cao nhất, tháng này đã là lần thứ ba triệu tập họp hội đồng quản trị tạm thời rồi, lần đầu tiên là Lạc Châu Bình muốn bán cổ phần công ty, lần thứ hai là Cố Hòe bán lại cổ phần công ty, lần thứ ba là bởi vì bệnh tình của Vệ Kiều, lòng người đều là hoang mang.
Ngoài cửa ký giả đều muốn tiến vào, không biết làm sao bảo an lại phi thường nghiêm gặt, căn bản liền không có khả năng để người không liên quan tiến vào, bọn họ xô xô đẩy đẩy liền đứng ở cửa ra vào, có vài người lên tiếng ngờ vực vô căn cứ: "Nhất định là di truyền bệnh tim của lão Vệ tổng."
Một câu làm cho những người khác như bừng tỉnh, tin tức bát quái ngay lập tức lại lan tràn, vài chữ bệnh tim hư hư thực thực tựa như búa tạ, trùng trùng điệp điệp đập vào lồng ngực Thập Nhất, trước khi tiến vào phòng họp, Thập Nhất đem những tin tức vô căn cứ kia xem qua vài lần, để Bùi Thiên chọn lựa một bài viết thu hút nhiều sự chú ý nhất gởi đến cho luật sư, cáo buộc họ lôi kéo dư luận mà không bằng chứng xác đáng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Vệ Kiều, nếu như Vệ cổ phần công ty Thiên có bất cứ biến động gì, liền để cho bọn họ hoàn toàn chịu trách nhiệm!
Văn bản từ phía luật sự vừa gởi đến những ký giả vây quanh ở trước cửa lớn công ty liền có chút lo sợ, Vệ Thiên lại dám gửi thư cảnh cáo đến tòa soạn B nổi tiếng nhất, có phải là những thông tin này có sai lệch gì hay không, Vệ Kiều không sinh bệnh?
Nếu như Vệ Kiều không sinh bệnh, những chuyện này đều trở thành do bọn họ bịa đặt, sẽ bị khởi tố a!
Ký giả đứng ở cửa vào đều có chút muốn lùi bước, hơn nữa những trang tin tức nhận được thư của luật sư đều đã xóa bỏ bài viết, bọn họ cũng là luống cuống, đám phóng viên hai tiếng trước còn đem cửa lớn Vệ Thiên vây quanh đến cực kỳ chặt chẽ lúc này liền nhao nhao rời đi, cửa lớn Vệ Thiên lại lần nữa khôi phục sự an tĩnh, Thập Nhất đứng ở tầng cao nhìn bóng lưng đám ký giả này rời khỏi ánh mắt liền trầm lắng.
"Vệ tổng, các cổ đông đều đã đến đông đủ."
Thập Nhất gật đầu: "Đi thôi."
Bùi Thiên nhìn thấy nàng như vậy lại không đành lòng: "Ngài thật sự không đi tìm Tam tiểu thư sao?"
"Ta..." Thập Nhất nhắm mắt lại: "Ta không đi."
"Nàng sẽ cố gắng qua được.
Nàng không đành lòng bỏ lại ta."