Triều Tư Mộ Noãn

Chương 73: 73: Gặp Mặt





Ca phẫu thuật kéo dài hơn so với dự đoán của mọi người, nhưng mà Vệ Kiều chỉ có thể chịu đựng trong khoảng thời gian hữu hạn, cho nên ca phẫu thuật lần thứ nhất cũng không tính là hoàn toàn thành công, sau khi rời khỏi bàn phẫu thuật bác sĩ Bạch lùi về phía sau hai bước, trên mặt thấm ướt mồ hôi, áp lực của ông, so với bất cứ người nào ở đây đều là lớn hơn.

Vệ Kiều là ca bệnh phức tạp nhất ông từng tiếp nhận, bởi vì nàng bị bệnh đã lâu, bệnh biến chứng cũng nhiều, đối với những người khác chỉ đơn giản là đúng bệnh hốt thuốc, nàng lại cần tiến hành đến hai lần phẫu thuật, cả hai lần đều là có độ rủi ro rất cao.

Lúc trước ông không nguyện ý tiếp nhận nguyên nhân cũng là như vậy, tuy rằng bác sỹ là cần có nhân tâm, nhưng mà đến giai đoạn làm học giả như bọn họ, cũng là lo lắng đến danh dự, cả đời ông hầu như chưa từng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đa số đều là thành công, nếu như vì Vệ Kiều mà đánh sập toàn bộ mọi thứ, ngoại giới sẽ nhìn nhận như thế nào, trong lòng ông biết rõ, đó liền sẽ là một cơn địa chấn của giới y học.

Nhưng đây là sinh mạng con người, ông suy xét cẩn thận, hiện nay trên thế giới người có thể làm phẫu thuật cho nàng, cũng chỉ có ông.

Lúc còn trẻ, nhiệt huyết, không có năng lực cũng muốn liều mạng, hiện tại già rồi ngược lại là bó tay bó chân, may thay, lần này ông lựa chọn tiếp nhận Vệ Kiều, cũng coi như lần nữa thể nghiệm loại cảm giác cuồng vọng của thời tuổi trẻ.

Người mà ông trời muốn đưa đi, cố tình ông liền muốn giữ lại!
"Lão sư.

" Trợ lý ở bên cạnh giúp ông lau mồ hôi, nói: "Vệ tổng đã được đưa vào phòng theo dõi, thời gian gây mê còn bốn tiếng.

"
Bác sĩ Bạch gật đầu: "Chú ý theo dõi sát sao những thay đổi trong bốn tiếng này, có bất kỳ điều gì dị thường đều phải liên lạc với ta.

"
Trợ lý không phải là lần đầu làm việc với ông, gật đầu: "Ta biết.

"
Tình huống của Vệ Kiều đặc thù, lần phẫu thuật này chưa hoàn toàn thỏa đáng, lần phẫu thuật thứ hai liền rất sát sao, bác sĩ Bạch trở về văn phòng nghỉ ngơi một lát, suy nghĩ một hồi vẫn là gọi điện thoại cho Tô Tử Ngạn, ông biết bên kia đang đợi tin tức của ông.

Hơn một giờ đêm, ở Giang thành đang là giữa trưa, Tô Tử Ngạn mới từ phòng bệnh đi ra liền nhìn đến số điện thoại quen thuộc kia, hắn nhìn chằm chằm vào dãy số thật lâu, lòng bàn tay xuất mồ hôi, tim đập thình thịch, như muốn vợt lên cổ, chèn mất thanh âm của hắn, y tá ở phía sau không rõ, thúc giục nói: "Bác sĩ Tô, điện thoại của ngươi đang reo a.

"
Lúc này Tô Tử Ngạn mới như ở trong mộng tỉnh lại, gật đầu: "Hảo, hảo.

"
Thanh âm mất tự nhiên, lòng bàn tay hắn ẩm ướt nắm chặt điện thoại, đầu ngón run rẩy tay lướt qua dấu hiệu màu xanh lá: "Alo, ta là Tô Tử Ngạn.


"
"Xin chào bác sĩ Tô, ta là bác sĩ Bạch, chúng ta vừa mới tiến hành ca phẫu thuật đầu tiên cho Vệ tổng.

"
Tô Tử Ngạn cắn răng: "Ta biết, kết quả phẫu thuật! "
Bác sĩ Bạch thở ra một hơi: "Xem như hài lòng, chỉ là trước tiên còn phải theo dõi bốn tiếng, nếu như trong bốn tiếng này không có bất cứ vấn đề gì, chúng ta có thể tiến hành ca phẫu thuật thứ hai! "
Ông nói rất nhiều từ chuyên ngành, Tô Tử Ngạn rõ ràng là một bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng giờ phút này thật giống như người mới học y, trong lỗ tai chỉ mẫn cảm nắm bắt được vài từ, phẫu thuật rồi, không thành vấn đề, theo dõi bốn tiếng, ca phẫu thuật thứ hai, những chữ này dường như được ghép thành một câu, Vệ Kiều tạm thời không có việc gì rồi, hắn nghĩ như vậy thân thể liền tựa lên vách tường màu trắng, hít vào một hơi nói: "Cám ơn bác sĩ Bạch, đã làm phiền ngươi.

"
Bác sĩ Bạch nghĩ đến bộ dáng quật cường của hắn lúc trước mà lắc đầu: "Không cần, đây là chuyện ta nên làm.

"
Sau khi Tô Tử Ngạn cúp điện thoại toàn thân đã thấm ra một thân mồ hôi, gió thổi qua lạnh lẽo, hắn không dám chậm trễ mà trực tiếp liên lạc với Thập Nhất, cũng giống như hắn, giờ phút này người kia nhất định đã là tâm loạn như ma.

Từ khi Thập Nhất trở về Giang thành sự thấp thỏm trong lòng chưa từng buông lỏng, Vệ Kiều sớm rời khỏi, làm phẫu thuật càng khiến cho tâm tình nàng đạt tới điểm cực hạn, chạm nhẹ liền đứt đoạn, Vệ Kiều đưa nàng xuất ngoại, để nàng học tâp, bồi dưỡng nàng, những thứ đó dường như đều trở thành một trò đùa, trước khi nghe được tin tức của Vệ Kiều, nàng giống như cái xác không hồn, không có chút cảm giác nào, toàn bộ Vệ Thiên cũng trở nên nơm nớp lo sợ, từ sau khi tổ chức đại hội cổ đông, Thập Nhất thuận lợi thay thế Vệ Kiều, tạm thời ngồi lên vị trí phó tổng, toàn quyền xử lý mọi chuyện trong công ty, chuyện bãi miễn Lạc Châu Bình, không ai dám nhắc lại dị nghị, Lạc Châu Bình đương nhiên cũng trở ồn ào qua vài lần, Thập Nhất một mặt bất lộ thanh sắc cùng hắn vòng quanh, một mặt đang tích cực tìm chứng cứ lúc trước hắn làm tổn hại đến công ty.

Bí thư của hắn thấy hắn đã mất đi đại thế, công ty của bản thân cũng sắp không bảo vệ được, dứt khoát chủ động hướng Thập Nhất tự thú, lại bị Bùi Thiên ngăn cản, loại người này, không phải vạn bất đắc dĩ, liền không nên dùng.

Người trở mặt quá nhanh, lời trong miệng hắn, cũng không có độ tin cậy nữa.

Thập Nhất cũng nghĩ như vậy, lúc trước thế lực của Lạc Châu Bình lớn, hắn đối với bản thân rất tự tin, cái đuôi lộ ra vẫn là rất nhiều, nếu muốn bắt lấy, cũng không phải là việc khó, không nhất định phải ra tay từ bí thư của hắn, tuy rằng ra tay từ bí thư của hắn, đạt được kết quả nhất định sẽ nhanh hơn.

Nhưng mà hiện tại nàng muốn nhanh lại có gì hữu dụng?
Thập Nhất lắc đầu, nàng hiện tại mong muốn làm cho bản thân bận rộn, bận rộn một chút, như vậy nàng liền sẽ không phải từng giây từng phút chỉ nhớ đến Vệ Kiều, nàng không có quyền bốc đồng, nàng còn phải chống đỡ Vệ Thiên.

"Vệ tổng, ngài xem! " Bùi Thiên đứng ở trước bàn làm việc của nàng, vừa mở miệng liền nghe điện thoại reo lên, Thập Nhất nghiêng đầu nhìn, ánh mắt dường như bị cố định.

Là Tô Tử Ngạn.

Gọi đến giờ này.

Là Kiều Kiều có tin tức?

Tốt? Hay là xấu?
Thập Nhất vội vàng cầm lấy điện thoại bàn tay lại dường như đụng phải lửa nóng mà nhanh chóng thu về, đầu ngón tay dường như là bị bỏng, từng cơn đau đớn bắt đầu lẻn vào trái tim, tựa như từ dưới lồng đất chui lên, trong một khoảnh khắc lại cắm rễ nơi đáy lòng nàng, sinh trưởng ra một đóa hoa gọi là bi thương.

Tâm tình sợ hãi của nàng không có duy trì quá lâu, sau khi tiếng chuông vang lên hơn mười giây, bàn tay run rẩy của nàng nhận điện thoại: "Alo.

"
Đầu kia điện thoại nói hai câu nói, sắc mặt Thập Nhất liền biến đổi, lập tức đứng lên: "Ngươi nói thật sao! Có thật không?"
Tô Tử Ngạn trấn an: "Vừa rồi bác sĩ Bạch là nói như vậy.

"
"Ta sẽ ngay lập tức bay qua.

"
Tô Tử Ngạn kinh ngạc: "Vậy còn công ty?"
"Công ty không sao, còn có Bùi Thiên.

" Người có dị tâm sau cuộc họp hội đồng quản trị lần trước cũng liền biết nên đứng về bên nào, hiện tại trên dưới Vệ Thiên đối với nàng đều là phục tùng, Bùi Thiên thay nàng quản sự, cũng là có thể.

Bùi Thiên tựa hồ cũng cảm nhận được nàng cùng bác sĩ Tô đang nói đến Vệ Kiều, hắn ngẩng đầu nhìn Thập Nhất, thấy nàng nghiêm túc gật đầu với hắn, tựa hồ là muốn đem Vệ Thiên tạm thời để hắn quản lý, hắn gật đầu, nhẹ giọng nói: "Hảo.

"
Thập Nhất chớp mắt, đôi mắt trong trẻo vừa rồi giờ phút này lại bị bọt nước bao phủ, nàng nói với Tô Tử Ngạn: "Ta hiện tại liền trở về chuẩn bị, chậm nhất sẽ đi chuyến bay vào ban đêm.

"
Ca phẫu thuật đầu tiên nàng không có ở đó, lần này, vô luận như thế nào, nàng cũng muốn đến cùng người kia.

Tô Tử Ngạn cảm thấy khi nàng trở nên bướng bỉnh quả thực rất giống Vệ Kiều, hắn lắc đầu: "Được rồi, ta cũng trở về chuẩn bị một chút, đi cùng ngươi.

Một giờ sau, chúng ta gặp mặt ở sân bay.


"
Thập Nhất thở phào: "Ân.

"
Sau khi cúp máy Bùi Thiên nhìn nàng, nghe nàng nói: "Ca phẫu thuật đầu tiên của Kiều Kiều không có việc gì.

"
Bùi Thiên đã quen mang bộ mặt nghiêm túc lúc này thần sắc cũng có khác biệt, tựa hồ là vui mừng, hắn đi theo bên cạnh Vệ Kiều đã lâu, cũng dần dần trở nên đem tâm tình không để lộ ngoài, sự cao hứng rõ ràng như vậy, đặt trên gương mặt của hắn, thế nhưng là có chút mất tự nhiên.

Thập Nhất phân phó: "Các hạng mục lớn chờ ta trở về lại nói sau, hoặc trực tiếp tổ chức một cuộc họp trực tuyến, những việc khác, tạm thời do ngươi chịu trách nhiệm.

"
Bùi Thiên che giấu cảm giác vui mừng, thần sắc nghiêm túc: "Ngài yên tâm, ta biết nên làm gì.

"
Thập Nhất đối với cách làm việc của hắn là rất yên tâm, nàng nói: "Cám ơn ngươi, Bùi Thiên.

"
Bùi Thiên sững sờ vài giây, cúi đầu: "Vệ tổng, ngài không cần cám ơn ta, ta chỉ mong! " Hắn nói xong liền ngẩng đầu: "Ta chỉ mong ngài có thể đưa Tam tiểu thư trở về.

"
Thập Nhất nghe đến ba chữ kia sóng mũi lại là chua xót, nàng gật đầu: "Hảo.

Ta sẽ.

"
Thập Nhất đi rất vội vàng, nàng về Vệ gia một chuyến, sau đó trực tiếp lái xe ra sân bay, Tô Tử Ngạn còn chưa tới, nàng ngồi ở trên ghế, tưởng tượng trong chốc lát khi được nhìn thấy Vệ Kiều sẽ là bộ dáng như thế nào, người kia nhất định là rất gầy, phải đeo ống thở, Thập Nhất không thể tưởng tượng nổi hình ảnh như vậy, tưởng tượng liền sẽ đau đến tê tâm liệt phế, tay nàng vừa ôm đầu liền nghe thanh âm của Tô Tử Ngạn: "Thập Nhất.

"
Thập Nhất ngẩng đầu lên: "Đến rồi.

"
Tô Tử Ngạn cầm vé máy bay: "Mua chưa?"
Thập Nhất đem vé máy bay đưa cho hắn xem qua, hai người nhìn nhau, cùng trầm mặc.

Rất nhanh hai người liền lên máy bay, đến Weiss đã là buổi tối, khoảng thời gian bốn tiếng mà bác sĩ Bạch nói, đã trôi qua hơn hai giờ, Tô Tử Ngạn trực tiếp cùng Thập Nhất đi đến trung tâm nghiên cứu, ở cửa ra vào liền bị ngăn lại, trợ lý cùng bác sĩ Bạch đều đang bận làm phẫu thuật, bọn họ không có giấy thông hành, vào không được, Thập Nhất chỉ có thể được an bài vào phòng nghỉ, nàng đứng ở cửa sổ, bên ngoài sắc trời đen như mực, hai tay nàng buông xuống bên người, nắm chặt, sống lưng thẳng tắp, mồ hôi lại là lăn dài thấm qua quần áo phong phanh, Tô Tử Ngạn bên cạnh nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, mặt mũi tràn đầy lo lắng chờ đợi.


Bảo an đột ngột vào phòng nghỉ nói: "Thật có lỗi, vừa rồi bác sĩ Bạch vào phòng phẫu thuật, trước mắt các ngươi còn chưa thể đi vào.

"
Thập Nhất không dự liệu được bản thân đường xa đến đây nhưng ngay cả gương mặt Vệ Kiều cũng không thể nhìn thấy, thân thể nàng khẽ động, Tô Tử Ngạn lập tức đưa tay đặt lên trên vai nàng, chậm rãi nói: "Kiên cường lên một chút.

"
Thập Nhất quay đầu, sắc mặt trắng bệch, hô hấp của nàng đứt quãng, hấp tấp nói: "Ngươi nói Kiều Kiều! "
"Sẽ không có chuyện gì.

" Tô Tử Ngạn tiếp tục nói: "Hít sâu, đừng suy nghĩ quá nhiều.

"
Thập Nhất ứng kích phản ứng có bao nhiêu nghiêm trọng Tô Tử Ngạn là nhận thức qua, hai ngày qua hắn luôn chú ý đến thân thể Thập Nhất, thật lo sợ khi Vệ Kiều trở về, Thập Nhất lại ngã xuống, còn may, nàng so với trong tưởng tượng của mình, kiên cường hơn rất nhiều.

Là niềm tin a, niềm tin rằng Vệ Kiều nhất định sẽ trở về.

Thập Nhất nghe vậy, theo lời hắn nói bắt đầu hít sâu vào, sắc mặt trắng bệch liền chuyển biến tốt hơn, thân thể cũng không còn run rẩy, chỉ là trên trán vẫn liên tực thấm ra mồ hôi, càng lau càng nhiều, bảo an thấy hai người như vậy, cũng đoán được lần này có thể là đang làm phẫu thuật cho thân nhân cửa bọn họ, thái độ đối với hai người đã khá nhiều, còn bưng hai chén trà tiến đến, Thập Nhất nâng hai tay tiếp nhận, muốn uống một ngụm trà nóng, nhưng mà bàn tay run rẩy, cuối cùng một ngụm trà cũng không uống được, khẽ đổ lên tiểu tây trang.

Tô Tử Ngạn còn muốn nói gì đó với Thập Nhất, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là kéo nàng ngồi xuống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thập Nhất liên tục nhìn đồng hồ trên tay, một phút, mười phút, nửa giờ, một giờ, hai giờ, ba giờ.

Thời gian càng dài, trong lòng Thập Nhất càng là bất an, nàng đối với tình hình bên trong hoàn toàn mờ mịt, trong lòng hoang mang lồng ngực như thắt lại, chuyển động, đều là đau đớn đến triệt để!
"Đinh —— "
Cái chuông bên cạnh cửa bỗng nhiên vang lên, Thập Nhất phản xạ có điều kiện mà đứng lên, nhìn thấy bảo an đi ngang qua, hướng vào điện thoại mà gọi: "Bác sĩ Bạch.

"
Nàng vội vàng đi lên phía trước hai bước, nắm lấy điện thoại trên tay bảo an, áp vào bên tai, dùng thanh âm chính bản thân nàng cũng không nghe thấy mà nói: "Kiều Kiều, Kiều Kiều nàng! "
Thanh âm của bác sĩ Bạch rất mệt mỏi, nhưng lại là thả lỏng: "Ca phẫu thuật rất thành công, nàng không có việc gì rồi.

"
Những lời này hoàn toàn rút đi tất cả sức lực của Thập Nhất, hai chân nàng mềm nhũn, cả người ngã xuống mặt đất, chóp mũi chua xót, hốc mắt nóng ấm, đuôi mắt đỏ ửng, Tô Tử Ngạn đi đến bên cạnh nàng, nghe nàng dùng thanh âm nghẹn ngào mà nói: "Vượt qua được rồi.

Kiều Kiều đã cố gắng vượt qua được rồi.

Nàng đã cố gắng vượt qua được rồi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.