“Lợi hại, tôi tâm phục khẩu phục.” Lâm Húc Xuyên cũn gkhông chút do dự mà khen ngợi.
Khương Ninh khổ sở nặn ra một nụ cười trên mặt, theo bản năng nhìn sang phía Tống Nguyên Dã.
Kỳ thật, điều cô mong chờ nhất là sự thừa nhận của cậu.
Nhưng khi cô nhìn sang, Tống Nguyên Dã vẫn đang nói chuyện với Lương Tụng Văn và Trầm Tích như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không thèm nhìn cô lấy một lần.
Trong lòng Khương Ninh như rơi xuống vực, lạnh lẽo.
Cô chợt cảm thấy suy nghĩ và hành động của mình có chút trẻ con và buồn cười. Nhưng quả thực cô rất muộn thông qua việc này mà khiến cậu chú ý.
Đối với cậu mà nói, đây chỉ là một trò chơi bình thường. Dù Khương Ninh đã phải vượt qua nỗi sợ hãi như thế nào để có thể đứng vững được trên đó.
Vậy thì lý do gì mà cậu ấy phải chú ý tới cô đây? Lý do gì?
Cô cũng không phải là người của cậu.
Chu Vãn Dạng thấy sắc mặt cô đột nhiên không tốt, lo lắng hỏi: “Cậu sao thế? Sắc mặt cậu kém vậy?”
“Không có gì đâu, có lẽ là do vẫn chưa khỏi bệnh.” Khương Ninh dùng sức siết chặt ngón tay, kìm nén cảm xúc trong lòng, “Tớ muốn tìm chỗ nào đó ngồi một lúc.”
“Tớ đi với cậu.” Chu Vãn Dạng nói, cùng Lâm Húc Xuyên đưa Khương Ninh tới chỗ nghỉ ngơi.
Nhìn hai người rời đi, Trầm Tích khoác tay lên vai Lâm Húc Xuyên hỏi,
Cậu ta vừa rồi rất sợ hãi phải không?”
“Tôi không biết.” Lâm Húc Xuyên gãi gãi đầu, “Có lẽ là vậy, cao như thế, tôi còn sợ.”
“Cậu có thể so sánh với người khác không?” Lương Tụng Văn bật cười nói, “Người ta dù sao cũng lên được trên kia rồi, cậu thì sao? Còn chưa lên nổi.”
Lâm Húc Xuyên: “… Cậu lên thử xem, đừng đứng bên lề mà nói mỉa mai.”
“Lên thì lên, tôi lên rồi cậu cũng phải gọi tôi là bố.”
“Lên trước đi rồi nói.”
“…”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau. Trầm Tích đỡ trán, đứng bên cạnh Tống Nguyên Dã, có chút bất đắc dĩ: “Sao hai người bọn họ như học sinh tiểu học thế?”
Tống Nguyên Dã không để ý lắm, “ừ” một tiếng. Tầm mắt cậu vẫn luôn nhìn bóng người Khương Ninh đang rời đi.
Trầm Tích cũng nhìn theo ánh mắt của cậu. Liếc nhìn tới chỗ nghỉ ngơi, Khương Ninh đang dựa vào các ngăn tủ nghỉ ngơi, bộ dạng không được thoải mái cho lắm.
“Quả thực tôi có cảm giác vừa rồi Khương Ninh rất sợ, không biết lý do gì mà cậu ấy nhất quyết muốn leo lên.” Trầm Tích gãi gãi sau gáy, có chút nghi hoặc.
“Ai biết.” Tống Nguyên Dã dời ánh mắt, đi ra khỏi sân.
Trầm Tích từ phía sau gọi: “Cậu đi đâu?”
“Ra ngoài một chút.” Tống Nguyên Dã vẫy tay mà không quay đầu lại.
Đến khi quay lại, cậu cầm một chiếc túi trên tay, đi đến chỗ Khương Ninh đang ngồi.
Có lẽ cú nhảy vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực của Khương Ninh. Cô cảm thấy mệt mỏi, dựa vào tủ phía sau một lúc lâu vẫn không hồi phục lại.
Khi cô vẫn đang tiếp tục tựa người, nhắm mắt nghỉ ngơi, cô cảm thấy có thứ gì đó được đặt bên cạnh mình.
Khương Ninh mở mắt ra, chỉ thấy bóng lưng cao gầy của một người con trai.
Lại hạ mắt xyống, cô thấy một hộp sữa nóng đặt bên cạnh. Khương Ninh cầm lên, sự ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến khắp toàn thân.
“Tống Nguyên Dã vừa rồi ra ngoài đi mua.” Chu Vãn Dạng nói, “Lúc còn đang nóng, cậu uống đi. Uống xong sẽ dễ chịu hơn.”
Khương Ninh “ừm” nhẹ nhàng, mở ống hút, bỏ vào sữa uống một ngụm.
Sữa trong miệng có vị ngọt, nhưng tâm tình của Khương Ninh có chút phức tạp.
Cảm xúc của cô thật sự rất dễ bị cậu ảnh hưởng. Cũng giống như hôm nay, trong một khắc cô đã cảm thấy hơi khó chịu vì cậu, giây sau đó, vì hành động nho nhỏ của cậu đã đủ để xóa tan mọi tâm trạng tồi tệ vừa rồi.
Kỳ thật Khương Ninh cũng không muốn như vậy. Cô muốn giữ mình trong mối tình thầm kínn này, không nghĩ như vậy là hèn mọn, nhưng cô cũng không dám tiến thêm.
Bởi vì ngay từ giây phút đầu tiên thích cậu, Khương Ninh đã không thể khống chế được trái tim của mình.
………
Quay trở lại trường, không khí thi Đại học lại càng trở nên căng thẳng hơn. Không cần thầy cô nhắc nhở, mỗi ngày ai cũng đều tự giác tập trung cho việc học.
Khương Ninh cũng bận rộn ngồi ôn các câu hỏi mỗi ngày. Sự tương tác giữa cô và Tống Nguyên Dã vô thức cũng trở nên ít hơn.
Nhưng mỗi lần từ bên ngoài bước vào lớp, cô vẫn thường xuyên liếc nhìn chỗ ngồi của cậu.
Vào đêm trước ngày 1 tháng 5, thành phố Đồng An tổ chức kì thi thử lần thứ ba.
Sau kì thi thử là đến dịp nghỉ lễ 1/5, là ngày nghỉ cuối cùng trước kì thi tuyển sinh Đại học. Nhiều người muốn nhân dịp này để thả lỏng mình trước kì thi.
Chu Vãn Dạng rủ Khương Ninh cùng đám bạn khác trong lớp đi hát vào một buổi chiều ngày 1/5.
Buổi trưa vừa ăn cơm xong, Khương Ninh vội vàng đi đến địa điểm đã thỏa thuận. Cô phát hiện ra có nhiều người hơn số người đã thống nhất ngày hôm qua, trong đó có Lương Tụng Văn và Trầm Tích.
Khương Ninh ngẩng đầu lên một chút, theo bản năng nhìn xung quanh, nhưng không có bóng dáng Tống Nguyên Dã.
Cô thu lại tầm mắt, trong lòng có chút thất vọng.
Rốt cuộc thì cô đang mong chờ điều gì đây?
Xe buýt vừa tới, một nhóm người đã lên xe để đi tới KTV*. KTV mà mọi người sắp tới là của gia đình nhà Ngô Bác trong lớp. Ngay hôm qua khi cậu ta nghe được Chu Vãn Dạng muốn đi chơi ở KTV, cậu ta rất nhiệt tình rủ rê bọn họ, nói sẽ đãi ngộ mọi người rất nhiều khi tới đây.
* KTV: Là viết tắt của cụm từ “Karaoke Television”, tạm dịch là truyền hình karaoke, một hình thức ca nhạc có lời bài hát chạy theo giai điệu âm thanh và hiện thị lên màn hình để mọi người có thể nhìn vào đó hát theo.
Tới KTV rồi, Ngô Bác đã đứng dưới tầng chờ. Thấy họ tới, cậu lập tức đưa cả nhóm lên trên tầng.
Sau khi chọn đồ ăn nhẹ trong khu đồ ăn đồ uống, Ngô Bác cầm đồ uống cho đám con gái, sau đó lấy thêm ít bia để nhân viên mang đến phòng.
Đi vào phòng, Khương Ninh nghe thấy bên trong phát ra một bài hát. Cô liếc nhìn qua cửa sổ trên cửa, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Tống Nguyên Dã đang ngồi bên trong.
Đèn trong phòng mờ ảo. Vành mũ của cậu được hạ thấp, nhưng qua chiếc cằm góc cạnh, Khương Ninh vẫn có thể nhận ra cậu.
Khương Ninh kìm nén sự vui sướng trong lòng, đi theo mọi người vào bên trong. Lương Tụng Văn và Trầm Tích ngồi xuống bên cạnh Tống Nguyên Dã.
“Cậu đến sớm thật.” Lương Tụng Văn lấy một cây tăm từ đĩa trái cây,, đâm một miếng hoa quả rồi cho vào miệng.
Tống Nguyên Dã uể oải nói “ừ”, gương mặt đầy sự mệt mỏi.
“Tối qua cậu không ngủ à?” Nhìn thấy cậu thiếu sức lực, Trầm Tích hỏi.
“Ngủ hơn một tiếng rồi.” Tống Nguyên Dã xoa xoa cổ.
“Tuyệt thật… Cậu và Lâm Húc Xuyên đúng là lợi hại, có thể thức khuya đến như vậy,” Trầm Tích thở dài, “Tôi tối hôm qua không chịu được nữa phải đi ngủ. Cuối cùng cậu và Lâm Húc Xuyên đã vượt qua vòng đó chưa?”
“Đã qua.” Đúng lúc nhân viên mang đồ ăn và đồ uống lên. Tống Nguyên Dã lấy một chai nước trên bàn, mở ra uống một ngụm.
“Đ*, hai người hay thật.” Lương Tụng Văn thốt lên.
Tống Nguyên Dã mặt không biểu cảm gật đầu, lại ngồi xuống trong góc, đẩy vành mũ xuống, hai tay khoanh trước ngjwc, tựa vào lưng ghế sô pha, nhắm mắt lại: “Không nói nữa, tôi ngủ một lát.”
“Sao cậu không ở nhà ngủ?” Lương Tụng Văn than thở.
Tống Nguyên Dã thực ra cũng muốn ở nhà ngủ. Nhưng Nhan Thu Thời bảo chiều này có bạn học chung cũ tới chơi, sợ cậu ở nhà phiền phức nên cô đuổi cậu ra ngoài, buổi tối mới cho về.
Lâm Húc Xuyên không nghe điện thoại, cũng lười đi nơi khác. Nhớ tới hôm qua Lâm Húc Xuyên rủ cậu tới đây, cậu liền bắt taxi tới sớm để tranh thủ ngủ một giấc.
Sau khi Khương Ninh ngồi xuống, cô vẫn liếc nhìn Tống Nguyên Dã. Nhìn vẻ mặt ngái ngủ của Tống Nguyên Dã, cô không khỏi thắc mắc tối qua cậu đã làm gì.
Chu Vãn Dạng bảo Khương Ninh chọn bài. Trong lòng Khương Ninh vẫn hướng về phía Tống Nguyên Dã, ngẫu nhiên chọn hai trong số những bài hát nổi tiếng.
Phải hơn nửa tiếng sau, Tống Nguyên Dã mới tỉnh lại.
Cậu đứng dậy đi ra nhà vệ sinh bên ngoài rửa mặt. Khi quay lại cởi mũ ra, một phần tóc ướt đẫm nước. Cậu tùy ý vuốt tóc ra phía sau rồi ngồi xuống, khôgn quá để ý.
Một loạt động tác của cậu rơi vào mắt Khương Ninh, tim cô đập mấy nhịp.
Lúc đầu mọi người chỉ hát, sau đó lai bắt đầu tụ tập lại với nhau vừa chơi vừa hát.
Trò mà mọi người chơi là gọi tên người khi biết họ. Quy luật là người đi trước sẽ nói họ, sau đó chỉ vào một người ngẫu nhiên và người đó phải nói ra tên đầu tiên mà họ nghĩ tới.
Nhưng có điều, không được kể tên người đang có mặt ở đây. Cũng không được tùy tiện đặt tên, phải liệt kê những đám bạn xung quanh mình. Nếu vi phạm nội quy sẽ bị phạt. Tuy nhiên, vượt quá giới hạn phạm lỗi cũng bị phạt.
Nghe luật chơi thì có vẻ phức tạp, nhưng sau vài vòng, vẫn luôn có người bị kẹt, hoặc có người thốt ra tên người có mặt.
Hình phạt là một ly rượu, hoặc sự thuật, hoặc thử thách.
Khương Ninh sau mấy hiệp đều không thua, cô bắt đầu thả lỏng.
Trầm Tích đang tìm người tiếp theo để gọi tên, thấy vẻ mặt thoải mái của Khương Ninh, lập tức gọi tên cô, nói: “Tống!”
Khương Ninh không kịp phản ứng, buột miệng nói “Tống Nguyên Dã.”
Cái tên này vừa được nói ra, Khương Ninh bắt đầu sửng sốt, Trầm Tích cười nói: “Cậu thua rồi, cậu chọn gì?”
Cuối cùng Khương Ninh cũng chọn đợc câu hỏi không quá ảnh hưởng gì nhiều. Sau khi cô trả lời xong, một vòng hiệp nhanh chóng kết thúc.
Mọi người tiếp tục vòng sau, chơi rất hăng. Nhưng Khương Ninh vẫn còn thất thần.
Có lẽ thấy tình trạng của cô không được tốt, mọi người đều chỉ điểm cô. Giống như bị bỏ bùa, mỗi khi người ta nhắc tới họ “Tống”, cô lại buột miệng nói ra Tống Nguyên Dã.
Trầm Tích cười trêu chọc cô: “Cậu không phải thích Tống Nguyên Dã rồi chứ, liên tục gọi tên cậu ta như vậy?”
Trái tim Khương Ninh đập thình thịch, cô vội vàng phủ nhận: “Không.”
Lương Tụng Văn cũng đứng một bên ồn ào. Nhìn thấy sắc mặt cô gái ngày càng đỏ, Tống Nguyên Dã cau mày, “chậc” một tiếng, “Hai người đủ rồi, trong đầu óc chỉ nghĩ tới thích thôi à? Khương Ninh và tôi không thể là bạn bè?”
“Được, được, được. Đã biết rồi. Hai người là bạn bè.” Lương Tụng Văn bật cười, nghiêng người: “Người duy nhất cậu thích là xi---- ”
Lời còn chưa dứt, Tống Nguyên Dã đã gắp một miếng bánh mì nhét vào miệng, vẻ mặt vô cảm: “Ăn đi.”
Nghe bọn họ nói chuyện, Khương Ninh ngồi đó mà sắc mặt cũng tái nhợt.
Người duy nhất mà cậu thích là xi, lẽ nào là Dương Thần Hi*? Trong tên của em ấy có xi, phải em ấy không?
* Phiên âm của Dương Thần Hi là yáng chén xī.
Tống Nguyên Dã không phải trước đó đã nói giữa hai người họ không có chuyện gì nữa rồi sao? Lần đó hai người còn đứng nói chuyện với nhau.
Cho dù không chung một chỗ, nhưng hẳn là sau này cũng sẽ ở gần nhau. Dù sao cậu cũng thích cô ấy.
Tim Khương Ninh không ngừng rơi thõng xuống, giống như bị ai đó ném xuống từ trên cao, ngã xuống đất vỡ thành từng mảnh.
Khương Ninh cứng ngắc nhìn về phía người thiếu niên. Khuôn mặt người thiếu niên dưới ánh sáng mờ ả có chút lạnh lùng, đỉnh đầu được chiếu sáng, trên khuôn mặt nửa sáng nửa tối.
Càng nhìn gương mặt cậu, cô càng thấy khó chịu, gần như là không thở được, trong lòng như có một lỗ thủng, thật đau đớn.
Khương Ninh nước mắt có chút trào ra, trước khi bật khóc, cô đã vội chạy tới nhà vệ sinh.
Ở trong nhà vệ sinh, cô không nhịn được nữa đành bật khóc.
Trước đó suy đoán là một chuyện, nhưng nghe Lương Tụng Văn nói, cậu ấy không phủ nhận lại là một chuyện khác.
Khương Ninh ở trong nhà vệ sinh một lúc, mãi đến khi tâm tình trở lại bình thường, cô mới quay lại phòng.
Khi quay lại phòng, cô phát hiện Tống Nguyên Dã không còn ở đó nữa, không biết cậu ấy đi đâu.
Khương Ninh cũng không dám hỏi.
Cô có tư cách gì mà hỏi cậu đang ở đâu.
Hốc mắt Khương Ninh lại trở nên cay xè.
Cuối cùng, một cậu bạn phát hiện ra Tống Nguyên Dã không có ở đây, hỏi Lương Tụng Văn một câu: “Tống Nguyên Dã đi đâu rồi? Lát nữa còn muốn nghe cậu ấy hát mà.”
“Cậu ta?” Lương Tụng Văn bật cười nói: “Ai đó đang có tâm trạng không tốt, cậu ta đi an ủi rồi.”
Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”.
Mọi người đều nhìn về nơi phát ra âm thanh. Chiếc cốc thủy tinh trong tay Khương Ninh vỡ tan trên mặt đất.
Cô ngồi xổm xuống, cụp mắt, nhặt từng mảnh vỡ.
Vừa nhặt cô vừa nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Chu Vãn Dạng kéo cô dậy, quan tâm hỏi thăm cô có bị thương không. Ngô Bác cho rằng cô rất áy náy nên mới không ngừng xin lỗi. Cậu liên tục nói rằng đó chỉ là một chiếc cốc thôi, không có gì to tát.
Sau khi gọi nhân viên dọn dẹp xong, Khương Ninh ngơ ngác ngồi đó. Cô siết chặt lòng bàn tay, kìm nén cảm xúc không bị tuôn trào.
Sau khi rời khỏi KTV, ngồi trên xe buýt về nhà, Khương Ninh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, đỏ bừng, cô không đành lòng nhìn.
Gần về tới nhà, Khương Ninh mở điện thoại lên. Lúc này cô mới thấy Trần Hạ đã gửi tin nhắn cho cô lúc gần 5 giờ chiều. Chị ấy hỏi: [Em và cậu bạn thầm thương trộm nhớ kia thế nào rồi? Gần đây có tiến triển gì không?]
Đọc được những lời này, hốc mắt Khương Ninh lại nóng lên, cô chịu đựng nỗi đau như đang tuôn trào ra trong lòng, gõ gõ trả lời:
[Hình như cậu ấy có người mình thích rồi.]
Nhắn xong, Khương Ninh cất điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh đêm trên đường phố lại trải dài.
Nghĩ tới cảnh tượng lúc chiều, tầm mắt Khương Ninh lại trở nên dần mơ hồ. Cô không lau nó, để nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.