Trình Độ Dụ Người Như Thế Này Vừa Đủ

Chương 8



Khi Tô Quyết đang gấp rút phác thảo bản vẽ, Ứng Phi đột nhiên gửi WeChat đến hỏi cậu có biết Vu Mân không. Khi Vu Mân đưa họ về đến nhà Ứng Phi, Ứng Phi đã mất nhận thức, hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

[Có biết.] (Tô Quyết)

[Tôi gặp anh ta ở quán bar, anh ta đến bắt chuyện với tôi, còn nói với tôi rằng lúc trước là anh ta đưa tôi về nhà.] (Ứng Phi)

[Tôi còn đang tự hỏi đây là cách tiếp cận rác rưởi nào.] (Ứng Phi)

[Nếu không phải nhờ gương mặt của anh ta, tôi đã đập anh ta ngay tại chỗ.] (Ứng Phi)

[.......]

Ứng Phi là dạng người một khi đã nói là có thể nói không ngừng, Tô Quyết trả lời tin nhắn xong liền đặt điện thoại qua một bên, sau khi hết bận mới kiểm tra WeChat.

Chỉ là Ứng Phi gửi tới tận 20 tin nhắn WeChat, Tô Quyết mở khung chat, nhìn từ đầu tới cuối, câu cuối cùng là:

[Anh ta thêm WeChat tôi, tôi đồng ý rồi.] (Ứng Phi)

Tô Quyết đột nhiên có cảm giác khi nào Lục Kim Uyên đến, cậu phải nhắc nhở hắn để mắt đến Vu Mân. Dù cậu không biết Vu Mân là ai, thế nhưng Ứng Phi thì cậu biết rất rõ.

Đừng nghĩ rằng Ứng Phi mỗi lần uống rượu cùng với Tô Quyết đều chửi bới tra nam khiến cậu ta cay cú cùng căm ghét, thật ra chính cậu ta là người đổ oan cho người ta. Quay lại sau khi chia tay, phản ứng của người khác đối với Ứng Phi đều là không thể vãn hồi.

Nếu không thì tại sao lại nói sức hút khó giải thích giữa những người giống nhau, vừa đúng lúc, Vu Mân cũng là người như vậy.

Trước khi Lục Kim Uyên đến, Tô Quyết đã nhận được cuộc gọi của Ứng Phi:

"Tô Quyết, đêm nay ra ngoài ăn cơm, tôi và Vu Mân quyết định cùng một chỗ. Cậu cũng coi như là người nhà mẹ đẻ của tôi, cùng với tôi gặp bạn của anh ấy...."

Sau khi nghe Ứng Phi bla blo một lúc lâu, Tô Quyết không ngờ rằng Ứng Phi hành động nhanh như vậy, tính đến giờ mới được khoảng một tuần, mà hai người đã chính thức bên nhau như vậy.

Ăn cơm thì ăn cơm, nội tâm Tô Quyết chỉ có thể cầu phúc cho Vu Mân.

Một tuần nay không có tin tức gì về Lục Kim Uyên, bởi vì hắn ra nước ngoài công tác. Vừa vặn đêm nay trở về, hay nói cách khác chính là Vu Mân cố ý chọn đêm nay gọi mọi người ra ngoài ăn cơm. Nhắc mới nhớ, có thể nói Lục Kim Uyên là nguyệt lão của hai người bọn họ, đồng cũng coi như là đón gió tẩy trần cho hắn.

Lục Kim Uyên ra nước ngoài công tác, không quan tâm tới bữa cơm ra mắt người yêu này của Vu Mân, sau khi xuống máy bay, mới nghe nói chính mình là nguyệt lão trong chuyện này. Nghĩ thầm hỏng rồi, hắn không ngờ tới Vu Mân lại tiến tới với bạn của Tô Quyết, nghĩ đêm nay đi một chuyến đến nhà Tô Quyết.

Từ sân bay đến nhà hàng, Lục Kim Uyên là người cuối cùng xuất hiện, tất cả mọi người đều đang chờ hắn. Sau khi đến, Lục Kim Uyên mới phát hiện Vu Mân thật biết cách giải quyết... Tần Dư Miên ở đây không có gì kỳ lại, thế nhưng tại sao Tô Quyết cũng ở đây?

"Lục ca đến rồi! Tôi trước tiên giới thiệu với cậu một chút, đây là Ứng Phi, đối tượng của tôi. Còn có đây là bạn của em ấy, Tô Quyết..." Vu Mân vốn là người say không tại vì rượu, muốn làm quen với Tô Quyết, mà không nghĩ tới Tô Quyết là người lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không có bất kỳ tia lửa nào để có thể nói chuyện cùng.

Lần trước tại quán bar ngẫu nhiên gặp lại Ứng Phi, Vu Mân liếc mắt một cái liền nhận ra. Dù sao Ứng Phi có khuôn mặt của cậu học sinh ngoan ngoãn, còn ở trước mặt gã uống rượu như vậy, Vu Mân lúc trước nhìn bộ dạng của cậu còn nghĩ là một đứa trẻ lương thiện, cậu ta uống hết ly này đến ly khác. Kỳ thực uống giống như Ứng Phi, một chai rượu whisky, thêm vài ly tequila, còn nào là bia, v..v.., người này đều có thể uống.

"Tôi biết." Lục Kim Uyên tại chỗ liếc Vu Mân một cái.

Tô Quyết cười cười: "Kỳ thực tôi cũng biết."

Vu Mân nghi hoặc liếc mắt nhìn Tô Quyết, đột nhiên nhớ ra... A! Lần trước chính là Lục ca nhờ mình đi đón Tô Quyết, lục lại trí nhớ của chính mình, nhưng Vu Mân vẫn không biết Tô Quyết chính là Cố Pháo của Lục Kim Uyên. Ứng Phi ngược lại biết quan hệ của hai người bọn họ, nhưng Ứng Phi lại không biết Tần Dư Miên là bạch nguyệt quang của Lục Kim Uyên.

Chỉ hai điều này tạo lên tình cảnh như bây giờ...

"Lục ca, chúng ta đặc biệt giữ lại chỗ này cho cậu. Dư Miên, cậu nói đúng không?" Vu Mân chân chó dành chỗ Lục Kim Uyên, là chỗ ngồi bên cạnh Tân Dư Miên.

Lục Kim Uyên không khỏi cau mày, Vu Mân không nói chuyện không ai nói gã câm. Thấy biểu tình của Lục Kim Uyên không đúng, Vu Mân nhanh chóng ngậm miệng không nói gì nữa.

"Ngồi trước đi, bay lâu như vậy sẽ đói bụng." Ngược lại là Tần Dư Miên bắt chuyện khi Lục Kim Uyên ngồi xuống, Lục Kim Uyên không thích món ăn trên máy bay, điều ấy Tần Dư Miên biết rất rõ.

Lục Kim Uyên biểu tình nhu hòa đôi chút, khó chịu với Vu Mân không nên lây sang người vô tội. Tô Quyết chỉ là đưa mắt nhìn một chút, ngay từ lúc vừa tới, Tô Quyết liền biết Tần Dư Miên là ai, nhìn qua bộ dáng này, đúng làloại hình mà Lục Kim Uyên sẽ thích.

Khí chất của Tân Dư Mân vô cùng sạch sẽ, bất kể là nói chuyện cử chỉ vô cùng lịch thiệp, trong lúc nói cười lộ ra nét bình dị gần gũi, anh ta gất giống Lục Kim Uyên, cả hai đều là người ôn như.

Nghề nghiệp của Tô Quyết có tính đặc thù, cậu không cần phải xã giao quá nhiều, nhưng không có nghĩa cậu không thể giao tiếp với người khác, ngược lại, cậu đối tối với khá nhiều người. Cậu biết gõ gương mặt mình chiếm rất nhiều tiện nghi, chỉ cần cười nhiều một chút, thái độ của người khác đối với cậu là tốt đến không thể tốt hơn nữa.

Cho nên bữa cơm này, tình cảnh của Tô Quyết cũng không quá xấu hổ.

Chỉ là trong lúc Tô Quyết đi ra ngoài hút thuốc, tất cả đều đang uống rượu ở bên trong, Tô Quyết không thích uống rượu, vừa vặn mượn việc hút thuốc đi ra hóng mát một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.