Trình Gia Có Hỉ

Chương 15



Xuân Hỉ ngẩn ra, nhắm mắt lại nói: “A? Không… Không làm gì nha, em làm gì? Em đang ngủ thôi.”

“Ngủ đến tận giường của anh sao? Em bị mộng du?” Gia Lập tỉnh táo một chút, nâng nửa người dậy nhìn xuống Xuân Hỉ.

Xuân Hỉ thoáng ngẩng đầu, thấy anh ngẩng dậy thì giật mình, Gia Lập chắc là không phát hiện ra cái gì chứ? Cô nuốt nuốt nước miếng, thử nói: “Chuyện này…. Em… Em… Em chỉ đang sợ hãi…. Em thực sự không làm gì! Chuyện này… Em làm gì chứ ?”

Gia Lập hơi hơi chớp mắt nhìn cô, Xuân Hỉ càng ngày càng chột dạ, cô dứt khoát gắt gao nhắm mắt lại, buồn bực nằm ngay đơ.

Gia Lập trầm mặc, cảm xúc mềm mại hình như có trong mộng kia dần dần trở nên mơ hồ, anh không biết bản thân mình trong mộng hôn cô, hay là đã thật sự hôn cô. Mà bộ dáng có tật giật mình giờ phút này của Xuân Hỉ làm cho anh càng thêm xác định, vừa rồi chỉ là giấc mộng.

Tuy rằng chỉ là giấc mộng, nhưng anh cũng biết rõ, chỉ trong nháy mắt này, trong lòng anh đối với Xuân Hỉ có tồn tại tạp niệm .

Gia Lập nhíu nhíu mày, nghiêng người nhảy xuống giường, lạnh nhạt nói: “Được rồi, vậy em ngủ ở đây, anh qua phòng em ngủ, đừng hy vọng đi theo phía sau anh, anh sẽ khóa cửa.”

Xuân Hỉ đem mặt chôn ở trong chăn không dám hé răng, sợ lại nói thêm một câu sẽ làm Gia Lập tức giận. Cô thở dài, may mắn anh ấy không phát hiện ra, cô lại cái kia anh…

Ai ai, đầu óc cô làm sao mà lại nóng nảy lên liền hôn như thế chứ?

Gia Lập nằm ở trên giường Xuân Hỉ, mu bàn tay đặt lên trên trán, trợn tròn mắt nhìn trần nhà. Bị Xuân Hỉ làm ầm ĩ như vậy, anh cũng không ngủ được, mà chóp mũi vẫn lưu lại hương vị ngọt ngào trên người Xuân Hỉ, khiến anh càng khó đi vào giấc ngủ.

Trằn trọc không ngủ được nên sáng sớm hôm sau hai người đều mang theo đôi mắt gấu mèo đi làm.

Gia Lập còn đỡ hơn, chỉ là thần sắc hiện ra vẻ mệt mỏi. Thời điểm tan tầm, Gia Lập do dự một chút, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Xuân Hỉ, hỏi cô có muốn anh đi đón cô cùng về nhà hay không, nhưng mà điện thoại Xuân Hỉ lại không có người nghe máy. Anh lai gọi về nhà trọ, điện thoại nhà trọ cũng không có người nghe.

Gia Lập mơ hồ cảm thấy bất an, vì thế đến thẳng công ty Xuân Hỉ .

Anh vừa đến trước sảnh công ty, chợt nghe bên trong truyền đến âm thanh tiếng cãi nhau, hơn nữa anh rõ ràng nghe thấy, trong âm thanh ồn ào, hỗn loạn kia có tiếng khóc ẩn nhẫn của Xuân Hỉ. Trái tim của anh hỗn độn, nhíu mày, không để ý tới cô gái lễ tân ở đại sảnh ngăn cản trực tiếp đi vào.

Gia Lập đi vào thì thấy Xuân Hỉ mắt đỏ, đang nói với Chu Thiến Văn: “Cô dựa vào cái gì? Cô có gan nói lại lần nữa xem! Cô nói oan cho tôi chịu tiếng xấu thay người khác, nói tôi có người đứng sau, hay cô nói tôi, đối phó với tôi thế nào cũng được, nhưng mà cô không thể nói đến Trình Gia Lập!”

Người chung quanh đều thì thầm to nhỏ xem náo nhiệt, không ai đi ra ngăn lại,ChuTiêu lại ở một bên châm ngòi thổi gió: “Sao lại không thể nói? Dám làm dám chịu thôi! Người ta là chính tai nghe thấy nói rằng cô được cái nam nhân gọi là gì nhỉ Trình Gia Lập bao dưỡng, thế nào? Cô có người làm chỗ dựa có thể vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung)? Còn không cho người ta nói!”

Nước mắt Xuân Hỉ giống như trân châu bị đứt rơi thẳng xuống, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm nói: “Không phải… Không phải như thế! Các ngưòi không thể nói Gia Lập như vậy!”

Gia Lập đứng ở phía sau cô, khuôn mặt trở nên lạnh lùng vô cùng, không nói một lời tiến lên giữ chặt Xuân Hỉ.

Xuân Hỉ kinh ngạc nhìn anh: “Gia Lập… ?” Anh ấy sao lại ở chỗ này?

Trong nháy mắt, lòng của cô mềm mại vô cùng, giống như đang chết đuối mờ mịt ở trong nước vớ được một cái cọc gỗ, vì thế khóc càng nhiều.

Anh nắm tay cô, nói nhỏ: “Chúng ta về nhà.”

Xuân Hỉ gật gật đầu, cắn môi yên lặng đi theo anh ra ngoài.

“Nhìn đi nhìn đi, tôi đã nói rồi mà, cái này là khen ngược, không đánh đã khai, nam nhân vật chính trong truyền thuyết lên sân khấu !” Chu Tiêu còn chưa từ bỏ ý định rêu rao.

Gia Lập bỗng chốc quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Chu Tiêu: “Nói thêm một câu nữa, có tin tôi sẽ để cho anh biến mất khỏi nơi này hay không?”

ChuTiêu bĩu môi, tỏ vẻ xem thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.