Bác sỹ đến thực tập trong khoa Tim mạch chẳng những là cháu gái của chủ nhiệm Tiền, mà còn là sư muội của Trình Gia Lập. Đương nhiên, thời điểm Tiền Vi San vào đại học y thì Trình Gia Lập đã tốt nghiệp đại học, không thể biết nhau.
Bọn họ là quen biết ở Nhật Bản.
Gia Lập năm ngoái đi Nhật Bản mấy tháng để giao lưu về y học, kết bạn với Tiền Vi San trong quá trình giao lưu học tập ở Nhật Bản, sau khi nói chuyện mới biết được đối phương nguyên lai là học cùng đại học y. Gia Lập trong lúc ở Nhật Bản, dần dần quen thuộc với Tiền Vi San, hai người dường như mỗi ngày đều ở cùng một chỗ.
Gia Lập vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ không gặp lại, không nghĩ tới duyên phận lại đến tận đây, TiềnVi San đúng là bác sĩ mới tới thực tập, anh rất cao hứng, bởi vì Tiền Vi San là người có trách nhiệm, chịu khó học hỏi sẽ là thầy thuốc tốt.
Thời điểm Dương Diệu đi làm, Xuân Hỉ đang cầm cặp lồng cơm vừa ăn cơm, vừa xem di động.
“Buổi tối lão Tiền mời khách, cùng đi nhé!” Dương Diệu nói.
Xuân Hỉ thoáng ngẩng đầu: “Không đi.”
“Vì sao không đi? Ăn uống không phải trả tiền còn không tốt sao? Thuận tiện nhìn bác sĩ thực tập mới đến kia!”
“Tôi đã thấy, người rất tốt, rất sáng sủa .” Xuân Hỉ lần đầu tiên nhìn thấy Tiền Vi San, liền cảm thấy cô ta là một đại mỹ nữ mạnh mẽ, mắt ngọc mày ngài, vóc dáng cao gầy, tóc dài bay bay, cười nhẹ có thể mê đảo một đám người, nhất là đứng chung một chỗ với Gia Lập, nam tài nữ mạo, thiên hạ vô song, xứng đôi cực kỳ. Xuân Hỉ cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là nữ nhân, động tác khác biệt lớn như vậy?
“Phải không? Vậy cô thực sự không đi a?”
“Không muốn đi.”
Xuân Hỉ là rất không muốn đi, trong lòng có chỗ nói không nên lời không được tự nhiên, nhưng mà thời gian tan tầm, Gia Lập lại tự mình đến đây tìm cô.
“Em không…” Xuân Hỉ mệt mỏi từ chối, nhưng Gia Lập căn bản không cho cô cơ hội, anh cười nhẹ, vỗ vỗ đầu của cô: “Ngoan, ăn một bữa cơm rồi chúng ta trở về. Không thể không nể mặt người quen, hiểu hay không?”
Xuân Hỉ miễn cưỡng đáp ứng.
Tan tầm tất cả bác sĩ khoa tim mạch đều đi. Một đám người chậm rãi đến quán ăn gần bệnh viện.
Xuân Hỉ cùng sóng vai với Gia Lập, Tiền Vi San đi lên tán gẫu với Gia Lập, thần thái tươi tỉnh, Xuân Hỉ nhất thời cảm thấy bản thân mình thật chán nản, nhìn bọn họ tán gẫu rất hợp nhau, vì thế chậm rãi đi chậm bước chân xuống, gia nhập với đội ngũ Dương Diệu cùng Tiếu Hàm.
Thời điểm qua đường, Gia Lập nghiêng đầu nói chuyện với Tiền Vi San, bàn tay tự nhiên mà đi cầm lấy tay Xuân Hỉ bên cạnh, nhưng mà lại bắt vào không khí. Trong lòng anh cả kinh, quay đầu tìm kiếm Xuân Hỉ, liền thấy ở phía sau anh, Tiếu Hàm túm lấy Xuân Hỉ, còn giả bộ nghiêm túc răn dạy cô: “Nhỏ ngốc này, qua đường đừng lộn xộn!”
Xuân Hỉ bĩu môi làm mặt quỷ với Tiếu Hàm, kết quả chính mình nhịn không được nở nụ cười, mặt mày giống như ngôi sao loé lên, rất đẹp.
Gia Lập có chút thất thần, Tiền Vi San huých chạm vào anh: “Làm sao vậy? Nếu không qua đường thì sẽ gặp đèn đỏ .”
Anh quay đầu lại trả lời, nhưng lại không chút tươi cuời .
Đến nhà hàng, Xuân Hỉ đi qua phía sau Gia Lập muốn ngồi cùng với Dương Diệu, lại bị Gia Lập tay mắt lanh lẹ kéo cổ tay. Gia Lập kéo ghế cho Xuân Hỉ, ý bảo cô ngồi xuống.
Xuân Hỉ ngẩn người, nói: “Không cần, em muốn ngồi cùng Dương Diệu.”
Nhưng mà Gia Lập lại bắt cổ tay của cô chưa buông lỏng, trong hai mắt lại nhiễm một tầng mỏng manh không kiên nhẫn. Xuân Hỉ hiểu biết đành im miệng mà ngồi xuống.
Trong bữa ăn, lão Tiền long trọng giới thiệu một chút về Tiền Vi San, liền có nguời mượn rượu, nháo đòi Tiền Vi San nói quá trình trải qua ở Nhật Bản.
Tiền Vi San cười cười, nhìn vào mắt Gia Lập, nói: “May mà có Trình sư huynh, tôi ở Nhật Bản trải qua rất nhiều thú vị. Tôi thật ngu ngốc, không biết nấu ăn, còn luôn quên không mang theo tiền, sư huynh rất tốt, luôn thu nhận và giúp đỡ tôi. Một tay làm đồ ăn rất ngon, tôi luôn có lộc ăn cả một bát to. Mùa đông ở Nhật Bản kỳ thật không phải rất lạnh, có tuyết rơi, phong cảnh mùa đông rất được, thời điểm tôi cùng sư huynh được nghỉ thì sẽ đi vào thành phố chụp cảnh tuyết. Kỳ thật một chút cũng không mệt, tôi rất thích cuộc sống như vậy, có cơ hội, mọi người cũng đi Nhật Bản chơi.”
Người hiểu chuyện vẫn như trước không buông tha: “Bác sĩ Tiền ba câu không câu nào không nhắc đến bác sĩ Trình nha, vậy hai người ở Nhật Bản không phát sinh chuyện tình một đêm chứ?”
Người nọ vừa nói xong đã bị người bên cạnh huých vào: “Nói cái gì thế, anh làm như lão Tiền không tồn tại sao?”
Người nọ ngẩn ra, mới phản ứng lại, ngây ngô cười gượng hai tiếng: “Tôi hay nói giỡn, hay nói giỡn !”
Gia Lập nghe thấy coi như không nghe thấy, cúi đầu gắp rau cho Xuân Hỉ, bên môi thản nhiên cười, không người nào nhìn thấy anh suy nghĩ gì. Xuân Hỉ chỉ lo vùi đầu tiêu diệt đồ ăn trong bát, quai hàm phình ra.
Tiếu Hàm ló đầu ra chê cười cô: “Chỉ biết ăn, lại không có ai tranh với em, ăn nhanh như vậy làm gì, cẩn thận nghẹn !”
Tay Gia Lập dừng một chút, đưa chén trà cho Xuân Hỉ, cúi người ở bên tai của cô nói: “Uống nước rồi lại ăn, đừng vội, chốc lát rồi chúng ta về nhà.”
Tiền Vi San nhìn bọn họ cười cười, thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Gia Lập, giúp em gắp món ăn, em với không tới.”
Lão Tiền phía sau mở miệng nói chuyện: “Bác sĩ Trình, còn chưa có bạn gái chứ? Nếu không tôi làm mai nhé, cháu gái tôi không phải thật tốt, không biết có xứng với cậu?”
Vừa dứt lời, Xuân Hỉ liền phốc khụ lên, che miệng ho khan, nước mắt đều đi ra, hai má đỏ bừng, mạnh mẽ đánh gãy lời nói của Lão Tiền.
Gia Lập thật có lỗi cười cười với lão Tiền, vỗ nhẹ phía sau lưng Xuân Hỉ, rút tờ giấy lau miệng cho cô.
Xuân Hỉ cau mày xua tay: “Không có việc gì, em không sao, chỉ là bị sặc…..”
Tiền Vi San nhìn Xuân Hỉ cười như không cười, nói: “Cô là bác sĩ phòng chúng ta? Hình như là chưa quen biết.”
“Không phải bác sĩ, là nhân viên văn phòng.” Gia Lập trả lời thay Xuân Hỉ, sau đó thấp giọng hỏi Xuân Hỉ: “Muốn trở về hay không?”
Xuân Hỉ ngượng ngùng cười cười với Lão Tiền: “Vậy… Vậy cái kia, tôi có thể là ăn quá no, nên dạ dày có chút đau, tôi về trước, mọi người cứ chậm rãi!”
Gia Lập đứng lên nói: “Anh đưa em về.”
Có người xen mồm: “Sao lại đi rồi a? ở lại một lát! Cô gái nhỏ còn khó chịu sao? Nếu không để anh xem bệnh cho em nhé?”
Gia Lập căng mặt cười, sắc mặt cũng không tốt: “Không cần, tôi đưa cô ấy trở về.”
Tiếu Hàm đột nhiên đứng lên: “Cậu ở lại, để mình đưa cô ấy về.”
Gia Lập không nói chuyện, cười cười liền nắm tay Xuân Hỉ rời đi.
Từ nhà hàng đi ra, tâm tình Gia Lập hình như tốt lắm, nghiêng đầu hỏi Xuân Hỉ: “Em ăn no chưa?”
Xuân Hỉ hơi hơi nhíu mi, sờ sờ bụng, lắc đầu nói: “Sao có thể chứ! Còn bị đói đây!”
Gia Lập cười rộ lên: “Muốn ăn cái gì? Anh mang em đi, thưởng cho em giải vây cho anh.”
Xuân Hỉ trừng mắt nhìn: “Anh sao lại biết em đang giả vờ?”
“Anh còn không biết em? Em cho là chỉ anh nhìn ra? Ở đây chỉ sợ chỉ có Dương Diệu không nhìn thấy.”
“Vì sao?”
“Cô ấy với em ngu ngốc giống nhau.”
“…” Xuân Hỉ trừng mắt, “Em đã giúp mà anh còn chê cười em! Lúc này lão Tiền khẳng định hận chết em, đều tại anh! Làm sao bây giờ? Em sau này có phải sẽ không có ngày nào tốt hay không.”
“Không phải có anh sao.”
Xuân Hỉ vui rạo rực cười cười: “Anh thực không thích Tiền Vi San? Em sao lại thấy người ta rất thích anh a!”
Gia Lập không nói chuyện, nhướng mày cười yếu ớt nhìn Xuân Hỉ.
Xuân Hỉ nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh cả người, cười mỉa khoát tay: “Em cái gì cũng chưa hỏi, không có hỏi! Hắc hắc, ăn cơm đi!”
Buổi tối Tiếu Hàm gọi điện thoại tới an ủi, Xuân Hỉ ở trên ban công đi qua đi lại nhận điện thoại.
“Em không sao chứ?”
“Ưhm, không có việc gì .”
“Thực không có việc gì?”
“Thực không có việc gì.”
“Làm bạn gái anh đi?”
“…” Xuân Hỉ dừng chân một chút, không nói chuyện.
“Xuân Hỉ, anh không hay nói đùa, anh là nghiêm túc. Chúng ta thử xem thế nào?” Tiếu Hàm thấp giọng nói.
Xuân Hỉ cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn ngôi sao che kín trên bầu trời, gằn từng tiếng nói: “Thực xin lỗi, em đã có nguời trong lòng .”
Tiếu hàm nhất thời không tiếng lên tiếng. Thật lâu sau, anh mới hỏi: “Là… Gia Lập?”
Xuân Hỉ không nói chuyện.
“Trước kia không nghe em nói qua nha. Cái gì… Khi nào thì thích anh ta?” Tiếu Hàm vẫn là nhịn không được muốn biết.
Xuân Hỉ nắm chặt di động, bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Chưa nói qua không có nghĩa là em không thích, khi nào sao? Em cũng không biết, dù sao cũng là rất lâu rất lâu … Thực xin lỗi, anh Tiếu Hàm, em… Khả năng không có biện pháp…”
“Được rồi! Anh đã biết!” Tiếu Hàm ngắt lời cô, anh thở dài: “Gia Lập anh ta biết không?”
“Làm sao có thể! Không thể cho anh ấy biết! Anh cũng không thể nói a! để cho Gia Lập biết em sẽ xong đời!”
“Vậy vạn nhất Gia Lập cũng thích em thì sao?”
Xuân Hỉ cười khổ một chút: “Sẽ không, Gia Lập không thích em, anh ấy nếu thích, chúng em cũng sẽ không như bây giờ.”
Xuân Hỉ căn bản không biết mình yêu Trình Gia Lập lúc nào, tự cô lờ mờ biết được tình hình, đối với Gia Lập có một phần tình cảm đặc biệt. Cùng anh tranh cãi ầm ĩ, cùng anh đấu trí cùng ương bướng, chủ yếu là muốn để cho Gia Lập càng thêm chú ý cô mà thôi. Cô xuất ra tất cả chiêu thức ở trước mặt Gia lập làm một cô gái nhu thuận, nhưng mà nhớ đến một câu kia của anh “Cô ấy tốt lắm, nhưng mà con chính là không thích” .
Gia Lập nói như vậy rồi, đã không phải người trong lòng anh thì cô làm gì cũng vô dụng, huống chi khuyết điểm của cô đếm mười ngày mười đêm cũng không xong, Gia Lập căn bản chướng mắt với cô.
Gia Lập ở bên cô hơn hai mươi năm, Xuân Hỉ đã cảm thấy thật đủ, cô không mong Gia Lập có thể yêu cô, chỉ cầu có thể ở bên người anh, giúp anh đi qua càng nhiều xuân hạ thu đông.
Xuân Hỉ dập điện thoại quay người lại liền thấy Gia Lập đứng ở ban công đối diện nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng không rõ. Xuân Hỉ nhất thời tim đập suýt rơi, nhìn anh không khỏi khẩn trương. Anh có nghe được cái gì không?
“Anh đến đây lúc nào?” Xuân Hỉ đánh cuộc anh không nghe thấy.
“Vừa mới.”
“Anh có biểu tình gì vậy, nhìn em làm sao!” Xuân Hỉ vẫn là có chút chột dạ.
Gia Lập chỉ chỉ vào váy của cô, nói: “Để ý phía sau một chút.”
Xuân Hỉ nghi hoặc đưa tay đi sờ mông, hai má thoáng chốc đỏ bừng. Cô lại không cẩn thận đem váy giác nhét vào bên trong quần lót ! Vậy chẳng phải vừa rồi bị Gia Lập nhìn thấy hết?
Cô luống cuống tay chân nhanh chóng đem váy ra, chỉ vào Gia Lập mắng: “Anh đại sắc lang này! Mong anh ngày mai bị đau mắt hột!”
Gia Lập không cảm thấy gì cười cười, trong đầu cũng nghe duy nhất được một câu kia của Xuân Hỉ: “Anh Tiếu hàm, cám ơn anh.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió xuân, từng trận kích động vào trái tim của anh, êm tai như vậy, cũng là nói với một người nam nhân khác. Anh đã nhìn Xuân Hỉ trưởng thành hơn hai mươi năm, thật sự không thuộc về anh .
Hoặc là nói, cho tới bây giờ cũng không thuộc về anh.